Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

☀️ Chương 82: Chó cắn chó, gâu gâu gâu

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***
——————————

🍁🍁🍁

Giản Nhược Trầm nghiêng đầu nhìn Quan Ứng Quân.

Dạo gần đây bận rộn quá, hai người không về nhà cùng nhau, thỉnh thoảng chạm mặt ở Tổ trọng án cũng chỉ lặng lẽ trao nhau một ánh nhìn rồi vội vàng lướt qua.

Bây giờ, hai người ngồi cạnh nhau, bị mấy đồng nghiệp phía trước che khuất, tay đan chặt giấu dưới vạt áo, cảm giác như đang lén lút yêu đương sau lưng tất cả mọi người.

Giản Nhược Trầm khẽ ngừng thở, tim đập hơi nhanh.

Một phần là vì sắp xử Lục Tiệm, cảm giác hưng phấn. Một phần khác là không chắc Lục Tiệm có khai ra Giang Hàm Dục hay không, thấy hơi lo.

Và một chút còn lại là — chỉ cần đồng nghiệp phía trước quay đầu, chắc chắn sẽ phát hiện ra cậu và Quan Ứng Quân đang nắm tay nhau.

Cảnh sát hình sự mắt sắc như cú vọ, chỉ cần nhìn thấy là không thể giấu nổi.

Kích thích thật...

Giản Nhược Trầm không rút tay ra, ngược lại còn nắm chặt hơn.

Hai bàn tay áp sát nhau, ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay cả hai đều lấm tấm mồ hôi.

Quan Ứng Quân nghiêng đầu nhìn Giản Nhược Trầm, thấy cậu thiếu niên khẽ cong khóe môi, dường như cảm thấy chuyện này rất thú vị.

Toàn thân hắn nóng ran.

Sao Giản Nhược Trầm có thể vừa mâu thuẫn vừa tràn đầy sức hấp dẫn như vậy chứ?

Rõ ràng chính trực, nhưng đôi lúc lại đen tối một cách ngấm ngầm.

Rõ ràng là lén lút yêu đương, vậy mà có lúc lại khiến hắn có cảm giác như đang quang minh chính đại hẹn hò.

Ví dụ như hiện tại.

Quan Ứng Quân nuốt khan một cái, không nhịn được dùng ngón cái khẽ vuốt mu bàn tay Giản Nhược Trầm.

30 giây đếm ngược — dài dằng dặc, mà cũng ngắn ngủi khôn cùng.

Trên màn hình TV.

Thời gian đếm ngược cuối cùng cũng về "1".

Thẩm phán và nhân viên tư pháp bước vào.

Thẩm phán mặc đồ công vụ màu đen nghiêm trang tuyên bố quy tắc trật tự phiên tòa, cảnh sát thuộc sở Cải huấn* liền lớn tiếng nói: "Court! (Mở phiên tòa)"

*惩教署 (chéng jiào shǔ): Sở Cải huấn (Cơ quan quản lý các nhà tù và trại giam).

Ngoài cửa, cảnh sát Sở Cải huấn áp giải Lục Tiệm tới chỗ bị cáo, khóa chặt thanh chắn.

Hôm nay Lục Tiệm ăn mặc gọn gàng, bảnh bao, phong độ nhẹ nhàng, nhưng vẻ mặt mỏi mệt và tái nhợt vẫn phơi bày trạng thái thật của hắn.

Đinh Cao không nhịn được "hừ" một tiếng: "Người không ra người, chó chẳng ra chó."

Thẩm phán nhìn tờ giấy A4 trên tay: "Báo tên, hộ tịch và mã số định danh."

Xác minh thông tin bị cáo là một thủ tục công khai, hoàn toàn không có tính riêng tư.

Lục Tiệm cảm thấy nhục nhã vô cùng.

Chỉ một câu nói đơn giản của thẩm phán đã khiến chút thể diện mà hắn gắng gượng giữ gìn trở thành trò cười.

Khiến hơn 30 năm cuộc đời trước đó của hắn biến thành một đống bùn thối không hơn không kém.

Lục Tiệm nhận ra hắn đã không còn là người hô mưa gọi gió, mà là một tội phạm bị trói buộc bằng luật pháp.

Yết hầu hắn nghẹn lại, cố gắng giấu đi sự lúng túng, bình tĩnh khai báo thông tin cá nhân.

Thẩm phán nói: "Bị cáo Lục Tiệm, gần đây từng tổ chức một vụ cướp phà, tham gia tổ chức buôn bán nội tạng người, buôn bán người, đấu giá cổ vật quốc gia. Còn có hành vi tổ chức, lãnh đạo, tham gia tổ chức mang tính chất bạo lực, đe dọa trật tự xã hội..."

Quá dài.

Một hơi căn bản đọc không hết.

Thẩm phán hít một hơi, đọc tiếp những lời khiến người ta kinh hãi: "Và, bị cáo Lục Tiệm chiếm cứ một phương ở Cửu Long Thành Trại, điều hành nhà máy phi pháp..."

"Tổ chức tụ tập hút ma túy, cưỡng ép quan hệ, tàng trữ vũ khí trái phép tại quán bar 1892."

"Sản xuất ma túy tại khu giải trí Thiên Tuyền Đô, xả nước thải độc hại không đạt chuẩn từ hoạt động chế ma túy."

"Dùng khách sạn Trần Hà Đường để theo dõi trụ sở cảnh sát khu Tây Cửu Long."

"Với những hành vi vi phạm trên, bị cáo Lục Tiệm đã bị cảnh sát khu Tây Cửu Long thuộc bán đảo Cửu Long, Hồng Kông bắt giữ vào năm 1993."

"Tất cả vụ án trên đều do cảnh sát khu Tây Cửu Long điều tra hoàn tất."

"Cảnh sát khu Tây Cửu Long truy tố bị cáo với 15 tội danh bao gồm: tội cướp giật; tổ chức, lãnh đạo, tham gia tổ chức có tính chất bạo lực; tội liên quan đến cản trở quản lý thẻ tín dụng; tội kinh doanh trái phép; tội che giấu và rửa tiền thu được từ phạm tội; tội buôn bán người; tổ chức bán nội tạng người; buôn lậu cổ vật; tàng trữ chất nổ trái phép; tội chế tạo ma túy; tội chứa chấp người khác sử dụng ma túy; tội che giấu, chuyển giao, tàng trữ ma túy và tài sản từ ma túy; tội tàng trữ vũ khí, đạn dược trái phép; tội gây ô nhiễm môi trường..."

Thẩm phán lại phải hít một hơi sâu.

Giọng vẫn còn vang lớn.

Trương Tinh Tông bật cười: "Lục Tiệm còn nhiều tội hơn cả Giang Minh Sơn, suýt nữa khiến ngài thẩm phán đọc đến hụt hơi."

Tất Loan Loan thở dài: "Thật hả hê, mới nghe đọc thôi mà toàn thân đã thấy sảng khoái rồi!"

Lưu Tư Chính cười tủm tỉm hỏi: "Là vì thấy Tòa án sơ thẩm phải công tâm xử lý nên thấy hả hê, hay vì Lục Tiệm ngồi trên ghế bị cáo mới thấy hả hê?"

"Cả hai." Tất Loan Loan đáp, "Niềm vui nhân đôi."

Cô thực sự rất mừng vì Giản Nhược Trầm đã chọn Tổ trọng án.

Nếu không nhờ Giản Nhược Trầm vận dụng dư luận để đẩy sự việc lên cao trào, củng cố uy tín cho cảnh sát khu Tây Cửu Long...

Thì sự quan tâm của người dân đối với tội ác của Lục Tiệm cũng chẳng cao đến vậy.

Và càng không có chuyện tòa án vì muốn cứu vãn danh tiếng mà buộc phải công khai, công bằng xử lý vụ án.

Rất nhiều người dân đang theo dõi phiên tòa này.

Giờ thì mọi người đều biết, Lục Tiệm là một kẻ tội ác tày trời.

...

Trên màn hình TV.

Thẩm phán nuốt nước bọt.

Ông thực sự hận Giản Nhược Trầm.

Chuyện lần này náo động quá lớn, cấp trên yêu cầu tuyên án tử hình Lục Tiệm.

Vậy là ông ta đắc tội với Lục Cảnh Thâm rồi!

Thẩm phán nhìn về phía bị cáo: "Sau khi được Tòa sơ thẩm xác minh, tất cả lời khai và chứng cứ đều là thật. Bị cáo có gì muốn biện hộ?"

Lục Tiệm lên tiếng: "Có. Tại sao tại tòa lại thêm cho tôi tội tình nghi phá hoại quản lý thẻ tín dụng, kinh doanh trái phép, che giấu và rửa tiền thu được từ phạm tội?"

Giản Nhược Trầm hơi ngồi thẳng người.

Đến rồi!

Ba tội danh này là của Giang Hàm Dục!

Lục Tiệm muốn cắn trả sao?

Lục Tiệm ngồi trên ghế bị cáo, giọng điệu bình ổn, "Xin tòa án xác minh lại với tôi chứng cứ của ba tội danh này."

Thái dương thẩm phán rịn mồ hôi.

Tất cả chứng cứ đều đang nằm trong tay ICAC (Ủy ban độc lập chống tham nhũng), nhưng phía cơ quan này hoàn toàn chưa nộp lên để khởi tố.

Nói trắng ra là: Ông ta không có chút bằng chứng nào!

Lục Tiệm khẽ cười, "Theo tôi được biết, tòa sơ thẩm chỉ có quyền tiếp nhận cáo trạng, chứ không có quyền tự điều tra vụ án."

"Vừa rồi Giang Hàm Dục còn đứng ngoài vu khống tôi can thiệp vào sàn giao dịch tiền tệ của cậu ta, thế mà các người lại lập tức đổ hết tội lên đầu tôi? Ai cho các người làm vậy?"

Dù sao cũng đã thế này rồi. Chính quyền Anh coi hắn là vật hy sinh, ba không đủ lực để bảo vệ, anh trai cũng muốn hắn chết. Nhưng tội đâu phải chỉ mình hắn phạm, cớ gì chỉ một mình hắn phải gánh?

Dù có chết, hắn cũng phải khuấy đục vũng nước này, kéo theo một kẻ chôn cùng!

Lục Tiệm uể oải tựa vào lan can ghế bị cáo, ánh mắt lướt qua dãy camera bên hông, "Giang Hàm Dục, tôi chưa từng đụng đến sàn giao dịch tiền tệ của cậu."

...

Lúc này tại Giang Đình Công Quán.

Giang Hàm Dục đang ngồi trong phòng khách xem phiên tòa xét xử, đột nhiên đứng phắt dậy, đánh rơi luôn cốc nước trong tay.

Lục Tiệm sắp chết rồi, tại sao không thể giúp cậu ta thêm một lần nữa?!

Trên màn hình TV.

Trước ánh mắt kinh ngạc đến nghẹn lời của thẩm phán, Lục Tiệm chậm rãi mở miệng: "Tôi chưa từng can thiệp vào bất kỳ sản nghiệp nào trong tay Giang Hàm Dục. Tất cả quyết định đều do cậu ta soạn thảo trước, sau đó mang đến hỏi ý kiến tôi như một phương án chưa chắc chắn."

"Tôi chưa bao giờ thấy có phần nào liên quan đến sàn giao dịch tiền tệ."

"Lục Tiệm!" Giang Hàm Dục hét toáng lên, vung tay đánh rơi luôn cốc nước đã đổ trên mặt bàn.

Tiếng cốc vỡ vang lên sắc lạnh.

Mảnh thủy tinh văng đầy trên sàn nhà.

Giang Hàm Dục nhất thời choáng váng.

Không phải như vậy, rõ ràng là Lục Tiệm tiếp nhận làm quyết định sau đó mới cho cậu ta xem, sao đến miệng Lục Tiệm lại thành ra như thế?

Lục Tiệm vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, ánh mắt u tối, nụ cười nhạt nhẽo không chạm đến đáy mắt: "Bảo bối à, chính miệng em từng nói, phạm lỗi thì phải nhận."

"Còn nhớ nơi em thích đến nhất lúc nhỏ không? Đoạn kè bỏ hoang cạnh trường trung học Quốc tế tư thục Kỳ Thân ở Du Tiêm Vượng, cái dốc đó được sơn những ô trắng đen, em bảo trông như bàn cờ, em rất thích."

Lục Tiệm khẽ lẩm bẩm: "Từ nhỏ em đã thích giấu đồ ở đó. Còn chôn cả thư tình gửi tôi bên bờ kè, bảo tôi đi tìm... giờ thì em..."

Nói đến đây hắn ngừng lại.

Những ký ức vốn nên ngọt ngào, giờ chỉ khiến cổ họng hắn trào lên một cảm giác ghê tởm.

Hầu kết Lục Tiệm chuyển động, môi khẽ hé, "Tôi đoán, em vẫn chưa bỏ thói quen đó đâu."

Mặt thẩm phán đã tái mét vì sợ.

Dù không hiểu vì sao bên trên lại ra mặt bảo vệ Giang Hàm Dục, nhưng lời nói kia rõ ràng là đang gợi ý manh mối cho cảnh sát. Việc này làm sao được?

Ông nghiêm giọng: "Đề nghị bị cáo không bàn luận những nội dung không liên quan đến vụ án!"

Lục Tiệm rũ mắt nói: "Ba tội danh đó, tôi không gánh."

...

Trong Giang Đình công quán.

Sắc mặt Giang Hàm Dục trắng bệch, dây thần kinh cuối cùng trong đầu đứt đoạn.

Lục Tiệm định kéo cậu ta cùng chết?!

Vì sao?

Vì sao không thể giúp cậu ta thêm một lần nữa?

Cho dù cuối cùng bọn họ chỉ còn mặt ngoài thân thiết, nhưng tình cảm thanh mai trúc mã từ nhỏ của bọn họ chẳng lẽ là giả sao?

Khi đó ở bệnh viện, cậu ta cũng đâu cố ý phản bội, cậu ta chỉ muốn sống một cuộc đời sạch sẽ, quang minh chính đại mà thôi.

Tại sao Lục Tiệm lại không thể tác thành cho cậu ta chứ?

...

Sở cảnh sát Tổng khu Tây Cửu Long.

Quan Ứng Quân lén tránh ánh mắt của mọi người, siết mạnh ngón tay Giản Nhược Trầm, sau đó mới nhẹ nhàng xoa bóp mấy lần, đứng dậy nói: "Lục Tiệm không thể vô duyên vô cớ nhắc đến chỗ đó! Mau đi kiểm tra ngay! Nói không chừng sẽ có manh mối khác! Nhanh lên!"

"Yes sir!" Các cảnh sát đồng thanh đáp.

Rõ ràng các bộ phận khác của Tổ trọng án cũng đã nhận ra điểm này.

Trong chớp mắt, các đội xung quanh đều hành động.

Cửa văn phòng đội A đóng chặt, nhưng lại có thể nghe thấy giọng nói rất lớn của Trần Cận Tài...

"Hành động nhanh lên! Nếu ở đó thật sự có vấn đề, thì chính phủ Anh muốn bảo vệ Giang Hàm Dục nhất định sẽ cử người đến tiêu hủy chứng cứ trước!"

"Chúng ta phải chạy đua với thời gian!"

"Không chỉ vậy, còn phải tranh thủ trước cả người dân quanh đó! Họ có thể vì tò mò mà phá hoại hiện trường!"

"Nhanh!"

Lời vừa dứt, lập tức vang lên những tiếng bước chân hỗn loạn, âm thanh đạn được nạp vào băng, cùng tiếng ma sát kim loại khi kiểm tra súng vang khắp Tổ trọng án.

Quan Ứng Quân cúi đầu nhìn người duy nhất từ chối mang theo súng, khẽ hỏi: "Em không mang súng thật sao?"

"Không thể mang." Giản Nhược Trầm ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách trong veo mà bình tĩnh: "Anh đã mở quá nhiều tiền lệ cho em rồi. Trước đây phóng viên đến muộn cũng chẳng sao, nhưng lần này, họ chắc chắn sẽ đến hiện trường trước chúng ta."

"Nếu để họ chụp được cảnh em mang theo súng, phía chính quyền Anh sẽ nhân cơ hội mà làm to chuyện... Khi đó sẽ rắc rối to. Quan Ứng Quân, anh sẽ phải chịu trách nhiệm."

Quan Ứng Quân khẽ bật cười.

"Chịu trách nhiệm"... Câu này không thể nghĩ sâu, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy ngọt ngào rồi.

Giản Nhược Trầm đưa tay lấy cây dùi cui điện đang sạc ở sát tường, khẽ xoay vài vòng trong lòng bàn tay, cười nhẹ: "Không sao, em mang cái này là đủ rồi."

Cậu nghiêng đầu, mỉm cười nói với Quan Ứng Quân: "Anh Quân, nếu anh thật sự muốn chịu trách nhiệm, thì... để sau này đi."

Động tác Quan Ứng Quân đẩy đạn vào băng đạn khựng lại.

"Cạch"— một tiếng khớp vang lên, viên đạn cuối cùng được lắp đầy.

Chưa đến một phút sau.

Tất cả đã sẵn sàng lên đường.

Quan Ứng Quân đảo mắt nhìn một vòng, cúi đầu trầm giọng nói: "Em đã tính trước được là tôi không có thời gian xử lý em nên mới dám nói những lời đó, phải không?"

Câu này quá lợi hại, khiến người nghe chỉ muốn nhảy dựng, đầu óc trôi lơ lửng giữa vô số viễn cảnh.

Quan Ứng Quân nhét súng vào bao, dây đeo da màu đen siết chặt lấy cơ ngực rắn chắc của hắn.

Hắn trầm giọng hô: "Xuất phát!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com