Chương 4.
Tay Phác Xán Liệt rất lớn, ngón tay cũng to dài, dễ dàng nắm trọn cự vật của Biên Bá Hiền trong tay, thứ đó nhỏ xinh không khác gì chủ nhân, quần nhỏ sẫm màu bao bọc lấy nó, màu sắc tương phản nhau càng thêm cảm giác mềm mại ướt át.
Quy đầu đã trào ra thứ nước dinh dính, khiến cự vật mịn màng trơn mượt, ngón tay Phác Xán Liệt khẽ vuốt ve, có lẽ là anh cố ý, để tiếng cọ xát đáng xấu hổ lọt vào tai Biên Bá Hiền.
Chống cự không có tác dụng từ lâu, huống gì vốn dĩ Biên Bá Hiền chẳng bỏ bao nhiêu sức chống cự. Cậu liếc mắt nhìn đôi ngươi đen láy của Phác Xán Liệt, tứ chi nhũn cả ra, dứt khoát nhắm chặt mắt không nhìn nữa, chỉ nghe tiếng hít thở cận kề mặt mình, như sợ không trêu tới Biên Bá Hiền, thế là anh tìm cơ hội thở dốc bên lỗ tai.
Gì mà "không muốn", "đừng nhúc nhích", "thả ra", dục cự hoàn nghênh.
Một tay Phác Xán Liệt ve vãn nửa người dưới của cậu, tay khác ôm cổ cậu, không trêu không ghẹo, chỉ giữ ở đó như vị chúa tể chi phối hoàn toàn thế giới của Biên Bá Hiền. Anh xòe tay vuốt ve xương quai xanh Biên Bá Hiền, sờ đến mức làn da mỏng của cậu đỏ ửng, anh lại cảm nhận người trong lòng run rẩy hoảng sợ, lau nước mắt cậu đi.
Anh không muốn xuống tay với cậu thật, để cậu tựa vào ngực mình như an ủi trẻ con, dịu dàng hôn mu bàn tay cậu.
Biên Bá Hiền vùi đầu vào vai anh, nghẹn ngào khóc, "Đừng sờ nữa... Tôi, tôi không kiềm được nữa rồi..."
Giọng điệu run bần bật, hệt chim non chưa trải chuyện đời.
Cuối cùng Phác Xán Liệt ve vuốt thêm mấy cái, nghe lời buông tay ra, vừa giữ Biên Bá Hiền còn kiệt sức vừa cầm cọ vẽ bên cạnh lên. Rồi ôm chặt eo cậu, bế cậu đến sô pha.
Biên Bá Hiền ngồi dựa lưng, tròng mắt vẫn ánh nước, hai bên gò má vương lại vệt nước mắt đã khô, trên người có vài dấu đo đỏ trông hơi đáng thương. Phác Xán Liệt đau lòng lau mặt cậu, nhỏ giọng hỏi, "Sao cậu khóc, làm đau cậu à?"
Biên Bá Hiền nhìn anh, không đáp, cậu mím môi có vẻ giận dỗi, nghiêng đầu lơ anh.
Phác Xán Liệt bật cười, anh cầm áo len của cậu, kéo lên.
"Làm gì đó!" Biên Bá Hiền sợ hết hồn.
"Cởi." Phác Xán Liệt ra lệnh, "Vướng."
Biên Bá Hiền không chịu, giơ tay giữ cánh tay Phác Xán Liệt lại, trừng mắt thỏ với anh, "Không được... A!"
Tay Phác Xán Liệt lại sờ soạng tiếp rồi.
Ban đầu đúng là khó lòng từ chối, có lẽ ngoại trừ vẻ ngoài đẹp trai của Phác Xán Liệt, anh còn có kỹ thuật rất điêu luyện, mới chạm vào cậu đã run rẩy, sờ hai cái thoải mái đến mức rên rỉ, bầu không khí càng thêm nóng bỏng, sao cậu giữ lý trí nổi.
Thế nên thành ra bây giờ? Biên Bá Hiền siết chặt cánh tay Phác Xán Liệt, khớp xương bị ấn trắng bệch, bề ngoài có vẻ kiên cường, khiến người ta sa vào rồi lại ngoan ngoãn chịu ngã xuống.
Phác Xán Liệt lắc đầu cười, cởi áo len rộng thùng thình của cậu, nhìn làn da Biên Bá Hiền phớt hồng, anh hài lòng ngắm một phen.
"Ưm..." Mắt Biên Bá Hiền mông lung, không thấy rõ mặt Phác Xán Liệt, "Khó nhịn quá..."
Nghe thế, Phác Xán Liệt thoáng ngừng tay, rồi cầm cây cọ lên, để nhúm lông mềm khẽ sượt qua quy đầu cậu, nơi đó lập tức run rẩy, ứa ra chất lỏng trong suốt, thấm ướt lông cọ.
Biên Bá Hiền gần như điên cuồng, "Đừng đùa!"
Phác Xán Liệt ngó lơ cậu, tiếp tục quét cọ lên cự vật, miêu tả gân xanh gồ lên, thỉnh thoảng chấm cọ lên thủy dịch như phối màu.
Phác Xán Liệt từ từ ngước mắt, "Chỉ có mỗi màu trong suốt, hình như không đủ rồi."
Biên Bá Hiền thầm nghĩ, chẳng phải ông đây mới là người cần vẽ cậu sao? Cậu hăng say quá đó!
Ai ngờ chưa kịp oán thầm trong bụng xong, Phác Xán Liệt càng táo tợn hơn, có lúc dùng cọ họa theo cự vật, có lúc xoa, nhưng anh không đụng tay, cảm giác ngứa ngáy không gãi đúng chỗ khiến Biên Bá Hiền khó chịu, cậu nắm chặt vai anh, xấu hổ cầu xin, "Chạm, chạm nó đi..."
Phác Xán Liệt dừng lại, khàn giọng hỏi, "Gì cơ?"
"Sờ một chút..." Biên Bá Hiền đáng thương đáp, "Khó chịu..."
Phác Xán Liệt chạm nhẹ lên đỉnh, tức thì Biên Bá Hiền run bần bật, anh nổi hứng hỏi, "Sờ ở đâu?"
Biên Bá Hiền thầm hậm hực, cậu cầm tay Phác Xán Liệt đặt lên nửa người dưới, chen cự vật phình to vào lòng bàn tay Phác Xán Liệt, cậu nhũn tay kéo tay anh vuốt ve nó lên xuống, nhưng không như mong muốn, Phác Xán Liệt không động tay thì khó mà thoải mái được.
Biên Bá Hiền nôn nóng suýt khóc, "Sờ tôi đi, tay... tay cậu... ở đó...."
Trông Biên Bá Hiền đáng yêu thế này, tim Phác Xán Liệt muốn tan chảy ngay tức khắc, anh dịu dàng dỗ dành, "Ừ, ngoan, tôi sẽ ra tay ngay đây."
Anh ôm Biên Bá Hiền vào lòng, hôn bả vai cậu, bàn tay chuyển động lên xuống, như dẫn dắt cậu trai lần đầu tự sướng, lấy hôn môi làm gia vị, nhanh chóng đẩy Biên Bá Hiền lên cao trào.
Tinh dịch sền sệt bắn ra, chảy lên tay Phác Xán Liệt, dính nhớp nháp. Biên Bá Hiền thở hổn hển, cào mấy vết sau lưng Phác Xán Liệt, sắc đỏ đậm màu tương phản rõ với làn da trắng nõn.
Đầu cậu chầm chậm làm quen, cuối cùng cũng tỉnh táo, lại bị Phác Xán Liệt đè xuống sô pha, hai chân giang rộng ôm hông Phác Xán Liệt.
Tinh dịch chảy xuống bụng cậu, Phác Xán Liệt cầm cọ, hứng thú vẽ trên đó mấy lần.
Hai má Biên Bá Hiền đỏ rực, định né tránh, "Dừng tay!"
Phác Xán Liệt vỗ một cái lên mông cậu, cự vật cương cứng đâm vào hậu huyệt của cậu cách lớp quần lót, dọa Biên Bá Hiền sợ đến mức a một tiếng.
"Tôi vẫn còn cứng đấy, thầy Biên." Phác Xán Liệt chống tay ở hai bên đầu Biên Bá Hiền, nhìn cậu từ trên cao xuống, "Không muốn xem thử thứ của tôi sao? Sẽ có lợi để cậu vẽ đấy."
Biên Bá Hiền bị anh nhìn chăm chú, bỗng nhận thấy nhu tình trong mắt anh, lại nghĩ Phác Xán Liệt đã làm giúp mình rồi, có qua có lại, thế là cậu cố giữ bình tĩnh, thò tay xuống dưới người Phác Xán Liệt.
Quá to, to đến đáng sợ.
Biên Bá Hiền vô thức nuốt nước miếng, cậu chỉ dám chạm ngoài quần, như sợ thứ to lớn ấy sẽ cắn mình, ra vẻ thong thả rút tay về.
Phác Xán Liệt buồn cười, anh dần mất kiên nhẫn, dứt khoát cởi quần lót, cự vật sẫm màu thình lình nảy ra đập trúng tay Biên Bá Hiền, truyền nhiệt độ bỏng người sang cậu.
"..." Biên Bá Hiền há miệng không nói nên lời, không rõ là hoảng sợ hay cảm thán.
Phác Xán Liệt cầm tay cậu, để cậu nắm chặt thứ đó, anh thúc nhẹ hông.
"Thầy à." Phác Xán Liệt đỏ mắt nhìn cậu, "Chi phí làm người mẫu, thay bằng chuyện này nhé?"
Biên Bá Hiền ngước mắt lên, "Chuyện này... là gì?"
Phác Xán Liệt trở nên gấp gáp, hơi thở cũng hỗn loạn.
".... Làm tình."
"Gì cơ...?" Biên Bá Hiền không nghe rõ.
Anh cong lưng, áp nửa người lên cơ thể Biên Bá Hiền, nắm trọn bàn tay bé của cậu, vuốt ve hạ thân khó kìm nén, hormone đàn ông nồng đậm, để bản thân có vẻ không giống người đẹp như băng khó mài.
Phác Xán Liệt kề sát lỗ tai cậu, nhay cắn vành tai cậu, "Làm tình với tôi đi."
Người dưới thân lập tức run thấy rõ, Phác Xán Liệt còn đè mình, không thể nhúc nhích, cậu đành bất lực phản kháng, "Làm... Làm tình? Không thể, sao đột nhiên lại..."
Phác Xán Liệt nhắm mắt, có lẽ đã kiềm chế từ lâu, không muốn quanh co với Biên Bá Hiền, anh hôn má Biên Bá Hiền, vừa đúng chạm phải khóe môi cậu.
"Tôi nhất kiến chung tình với thầy."
Đầu Biên Bá Hiền bỗng bậc ra một câu, nói vớ nói vẩn.
Ngay giây sau, Phác Xán Liệt đã cúi đầu hôn cậu, cảm giác nóng, mềm, ướt tập kích cậu cùng lượt, môi lưỡi cả hai quấn quýt, vong tình hôn nhau. Biên Bá Hiền nhận ra khắp mình nóng ran, không giống phản ứng sinh lý ban nãy, cả trái tim cậu cũng tê dại, đầu óc dính đặc, không rõ đông nam, không rõ tháng ngày.
Hóa ra chỉ khác ở cái hôn.
Hôn một lát, cậu đã mất sức, một tay lên xuống mãnh liệt ở thân dưới Phác Xán Liệt theo anh, tay còn lại đương nhiên buông thõng, nhân lúc tán loạn, cậu vòng tay ôm cổ anh, như làm nũng anh đòi hôn thêm.
Phác Xán Liệt liếm đầu lưỡi cậu, động tác càng nhanh chóng, nụ hôn cũng ngày một sâu hơn, đến khi buông Biên Bá Hiền ra, cậu hoàn toàn kiệt sức, hôn đến choáng váng.
Hai chân Phác Xán Liệt quỳ gối bên người Biên Bá Hiền, anh bắn tinh lên bụng trắng mềm của cậu, dịch chảy xuống hệt sữa bò.
"Ha..." Phác Xán Liệt thỏa mãn thở một tiếng.
Biên Bá Hiền dần tỉnh táo, cảm thấy môi hơi tê, nhìn xuống một chút, lập tức trông thấy cự vật đáng kiêu hãnh của Phác Xán Liệt đang nằm trên người mình, như cây bút cứng cáp, kề lên da màu sữa của cậu.
"Cậu..." Mẹ nó thật chứ...
Phác Xán Liệt nâng đầu Biên Bá Hiền dậy, lại hé miệng hôn hít cậu, nhuộm hồng cả người cậu kể cả chỗ ấy.
Biên Bá Hiền bị anh ôm hôn liên tục, mơ màng chạm trúng bàn vẽ đằng sau, cậu lặng lẽ thở dài, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com