Chương 5.
"Ưm..."
Biên Bá Hiền mơ màng tỉnh giấc, dưới đuôi mắt cậu còn ít vệt nước mắt khô, ngoài cửa sổ sáng bừng thế mà không thấy bóng dáng mặt trời đâu, thay vào đó là ngọn gió cáu kỉnh, thổi tung rèm cửa, lên bức họa bên cạnh.
Tiếng gió thổi như ai than khóc, Biên Bá Hiền nghe mà đau đầu, cậu chống người bước xuống giường, tiện tay cầm bức vẽ ấy lên, nhìn cô gái xinh đẹp đến thơ thẩn.
Đây chỉ là bức vẽ bình thường mua ở buổi triển lãm tranh, Biên Bá Hiền đặt trong phòng để trang trí, nhưng bây giờ cậu không rỗi thời gian thưởng thức cô gái, trong đầu cậu toàn là thân thể người nào đó.
Hôm ấy sau khi lơ mơ quần quật với Phác Xán Liệt một phen, Biên Bá Hiền thẹn quá thành giận đuổi anh đi, liên tiếp mấy ngày tiếp theo cậu đều không định tìm anh, chẳng qua thỉnh thoảng nhớ lại vẻ mặt vô tội của Phác Xán Liệt khiến cậu hơi lung lay.
Mà điều khiến cậu khó tin là —
Biên Bá Hiền chậm rãi đứng dậy, cậu vệ sinh rửa mặt rồi xuống lầu đi thẳng vào phòng vẽ.
Ghế sô pha vẫn ở chỗ cũ, cậu kéo tấm rèm cửa sổ sát đất sau ghế ra, những hạt mưa đập tí tách lên cửa kính, đứng từ đây nhìn quanh, nổi bật nhất vẫn là khung vẽ to lớn ấy.
Bức tranh sơn dầu đã bắt đầu hình thành, là dáng vẻ một người đàn ông ngồi dựa ghế sô pha nhìn về phía trước, đôi mắt được tô vẽ khéo léo, hiển nhiên đó là Phác Xán Liệt.
Thật sự Biên Bá Hiền chẳng thể tin nổi mấy ngày qua trong đầu cậu toàn là hình ảnh Phác Xán Liệt, khoảnh khắc anh ngẩng mặt nhìn cậu, mỉm cười với cậu, nhướng hàng lông mày, và xương quai xanh của anh.
Vốn dĩ Biên Bá Hiền không muốn vẽ những hồi ức ấy ra, nhưng nhấc bút là vô thức vẽ anh, chẳng thể tránh thoát, trong lòng thì chống cự, còn tay lại mất tự chủ hạ cọ xuống giấy.
Vẽ nửa vời thế này cậu thấy không đủ. Cậu muốn ngắm Phác Xán Liệt để vẽ.
Biên Bá Hiền thất vọng phủ lớp vải trắng che đi bức vẽ, cầm ô ra màn mưa, gió thu thổi vào mũi ngưa ngứa, cả người cậu run cầm cập, bước vài bước quần đã ướt sũng.
Khó ngủ, cậu lại chẳng muốn nấu cơm, định bụng sang quán Sao Nhỏ ở quận Hương Cảng ăn bừa, thế là nhấc chân vòng qua mấy vũng nước.
Dọc đường có người nhận ra cậu, họ lên tiếng chào hỏi, Biên Bá Hiền gãi đầu đáp lại, nghe tiếng gọi "thầy Biên" thì chợt nhớ tới dáng vẻ Phác Xán Liệt cất giọng gọi cậu là "thầy".
Ánh mắt thành kính nóng bỏng, khiến cậu suýt thì tin cái "nhất kiến chung tình".
"Ồ, thầy Biên, lâu rồi mới gặp."
Ông chủ quán Sao Nhỏ đang rửa cải trắng, thấy Biên Bá Hiền thì bỏ xuống đến chỗ cậu bắt chuyện, nhưng cậu lạnh quá, gọi cơm chiên trứng rồi ôm đi thẳng.
Cậu còn mặc đồ mùa hè, ngón chân trắng bệch vì lạnh cóng, núp người mình dứa tán ô, trông hệt như bé động vật hoang không ai quan tâm.
Bé động vật ước lượng ô, vòng qua vũng nước, băng qua căn phòng triển lãm vừa khai trương, đường nhìn thuận theo cán ô không biết vô tình hay cố ý, liếc xem sàn đá cẩm thạch trước phòng một lát, rồi trơ trơ đi tiếp.
Nhưng ánh nhìn thoáng qua này, dường như bắt thấy đôi giày trắng vải thường ở con hẻm bên căn phòng.
Hai đôi chân cao ráo.
Biên Bá Hiền núp mình ở bức tường đầu hẻm, cậu cầm dù lén ló mặt vào xem.
Quả nhiên là Phác Xán Liệt, anh khoác trên mình chiếc áo xám có vẻ lười biếng, tựa lên tường nói chuyện với ai đó, người ấy cao hơn anh một chút, mang giày Tây rất khoa trương, anh vừa nói vừa cúi đầu nhìn giày da của mình, khỏi đoán cũng biết đang nhíu mày chán ghét.
Hai người họ đứng dưới mái hiên, có thêm cơn mưa khá lãng mạn, cả người Phác Xán Liệt toát vẻ biếng nhác, thờ ơ, nếu còn cầm điếu thuốc, vậy chắc chắn là một người đẹp tiên khí đầy mình phong trần.
Biên Bá Hiền nhìn một lúc, còn bận ngắm nghía mặt Phác Xán Liệt, ngay giây sau người ấy bỗng lấy thẻ ngân hàng trong túi áo ra nhét vào tay Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt nhíu mày muốn trả thì người ấy kiên quyết đẩy về, cứ thế qua lại, Biên Bá Hiền nhìn phát bực.
Cậu hùng hùng hổ hổ bước tới, đạp lên vũng nước bạch bạch, đẩy người đàn ông ấy ra, kéo Phác Xán Liệt ra sau mình.
Ô cũng ném đi, có điều đã đứng dưới mái hiên, chỉ có người đàn ông ấy bị đẩy, vai lập tức ướt một mảng lúc.
Biên Bá Hiền ngước cổ hỏi, "Anh làm gì thế? Không thấy Phác Xán Liệt đang bực sao?"
Người đàn ông đen mặt, thấy rõ đối phương thì cười ra tiếng, "Biên Bá Hiền? Cậu đến đúng lúc lắm, sao, bây giờ biết Xán Liệt tốt thế nào rồi hả? Tới đây làm gì?"
Nghe vậy, Biên Bá Hiền thầm đoán vì mình kêu Phác Xán Liệt làm người mẫu sống, Phác Xán Liệt bỏ chạy, cậu chẳng biết tâm trạng mình bây giờ ra sao, chỉ biết phản bác, "Tôi biết cậu ấy! Rốt cuộc anh muốn làm gì? Đưa thẻ cho cậu ấy làm gì? Anh..."
Lòng cậu sôi trào, "Chẳng lẽ anh muốn bao nuôi cậu ấy?!"
Người đàn ông còn đang cười, nét mặt lập tức biến dị khó coi, nhưng hắn không phủ nhận, hừ một tiếng, "Đúng thì thế nào? Đến phiên cậu hỏi à? Cậu và cậu ta ㅡ"
"Thầy." Đúng lúc Phác Xán Liệt lên tiếng cắt lời, "Tôi đã bảo không cần tiền, mời thầy về, sau này đừng tìm tôi nữa, tôi sẽ không khách sáo đâu."
Người đàn ông nhìn thoáng mặt Phác Xán Liệt, tiếp tục nhìn thẳng mắt Biên Bá Hiền, cất thẻ vào túi, tiện tay chỉnh lại cổ áo. Đáng thương hắn không cầm ô theo, cứ thế bước ra màn mưa.
Biên Bá Hiền thở phào, cậu mới định hỏi có chuyện gì xảy ra thì Phác Xán Liệt chợt ôm lấy cậu từ sau lưng. Anh vòng tay ôm chặt eo cậu, vùi mặt lên vai cậu, ngửi hơi ẩm nước mưa trên người cậu.
Biên Bá Hiền giật mình hỏi, "Dễ ngửi chứ?"
"Ừ." Phác Xán Liệt đáp, "Mùi cơm chiên trứng."
Biên Bá Hiền nhịn không được, cười run cả người, cậu giơ tay sờ bàn tay lạnh băng dính nước mưa của anh.
"Người đàn ông đó là ai?" Cậu hỏi.
Phác Xán Liệt chống cằm lên vai cậu, "ưm" một lát lâu, đáp lấy lệ, "Người muốn bao nuôi tôi."
Biên Bá Hiền vỗ cánh tay anh, "Tôi nghiêm túc đó!"
"Tôi nói thật mà, anh ta muốn nuôi tôi." Phác Xán Liệt tạm dừng, "Làm người mẫu chuyên môn của anh ta."
Biên Bá Hiền ngẩn người, cậu cảm giác tay Phác Xán Liệt chầm chậm buông lỏng, cậu xoay người nhìn vào mắt anh, bỗng chốc hoảng loạn.
"Cậu..." Cậu lo lắng chớp mắt, "Cậu đừng làm người mẫu cho người khác, nhé...?"
Phác Xán Liệt cười nhẹ, "Vì sao?"
"Cậu đã đồng ý làm người mẫu cho tôi rồi mà."
"Chẳng phải cậu không bằng lòng vẽ tôi sao?"
Biên Bá Hiền cắn môi ra sức lắc đầu, "Không phải... Chẳng qua tôi, tôi chỉ..."
Cậu không nói ra lời, đành chuyển ý, "Tôi vẽ rồi! Tôi đã vẽ cậu..."
Con ngươi Phác Xán Liệt như lóe lên vẻ lạ thường, anh cười, "Vẽ thế nào? Dựa vào trí nhớ à?"
Biên Bá Hiền gật đầu.
Phác Xán Liệt giơ tay vuốt giọt mưa ở đuôi tóc Biên Bá Hiền, tiện tay mò sang một bên, ve vuốt vành tai mềm mại, dịu dàng nói, "Vậy thì cùng về thôi, tôi cho cậu vẽ tiếp."
Biên Bá Hiền lại gật đầu, mới đi một bước thì dừng lại, nhìn Phác Xán Liệt muốn nói lại thôi.
Phác Xán Liệt, "Sao đấy?"
"Cậu..." Biên Bá Hiền ấp úng, "Cậu có thể, chỉ gọi một mình tôi là... thầy."
Phác Xán Liệt ngạc nhiên, sực nhớ xưng hô khi nãy, anh cười, "Cậu thích tôi gọi cậu như vậy lắm sao?"
Nói đúng ra, hẳn là...
"Tôi không thích cậu gọi người khác như gọi tôi."
Ý cười trong mắt Phác Xán Liệt càng sâu, "Thầy đừng nói thế, tôi sẽ hiểu lầm đó."
"Hiểu, hiểu lầm cái gì?"
"Hiểu lầm thầy thích tôi."
Khuôn mặt Phác Xán Liệt bị lớp hơi nước ngăn cách, mơ mơ màng màng.
Biên Bá Hiền hơi cuống lên, không biết xao động trong lòng có phải thích thật không, đành cắn môi, siết chặt áo mình, giọt ngày càng nhỏ, "Đừng nói nhảm nữa... Tôi, tôi lạnh quá, mau đi thôi."
Một tán ô che chở hai người, vai khẽ sượt vai, như nam châm hai cực, chợt xa chợt gần, cuối cùng khó mà lìa xa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com