Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.

Tấm thảm màu xám tím trải trước cửa phòng vẽ bị nước mưa nhỏ từ ống quần hai người thấm ướt nhẹp, hai bàn chân một to một nhỏ, để lại dấu chân trông hài hòa đến lạ.

Biên Bá Hiền hơi xấu hổ khi đột ngột dẫn người tới, liếc mắt nhìn khung vẽ phủ tấm vải trắng, hai tay xoắn lấy nhau, lúng túng không biết nên mở lời thế nào.

Phác Xán Liệt thì nhìn cửa sổ đối diện cửa chính, "Phong cảnh đẹp nhỉ, thích hợp để vẽ lắm đấy."

Biên Bá Hiền cũng nhìn ra cửa, "ừ" một tiếng.

Phác Xán Liệt giơ tay rũ mấy giọt nước dính ở đuôi tóc Biên Bá Hiền đi, dịu dàng hỏi, "Hôm nay làm người mẫu cho cậu, có thù lao chứ?"

Biên Bá Hiền ngơ ngác, "Gì cơ?"

"Đừng sợ, tôi chỉ thu một ít thôi."

Nói rồi anh nâng cằm Biên Bá Hiền kéo cậu lại gần mình, cậu mới hiểu ý anh, thế là mặc anh thao túng, đứng yên đón nhận nụ hôn từ anh. Môi Phác Xán Liệt rất lạnh, hơi khô, có lẽ vì đứng ngoài trời quá lâu, còn môi Biên Bá Hiền rất mềm mại, cứ hôn như thế một lát, hơi ấm của cậu nhanh chóng lan sang Phác Xán Liệt.

Anh nói chỉ thu một ít, thật sự là chỉ một ít, môi cọ môi, hơi tham lam ngậm cánh môi dưới của cậu rồi chầm chậm lui người về, tự giác bước tới sô pha.

Mặt Biên Bá Hiền lặng lẽ ửng đỏ.

Cậu nhìn Phác Xán Liệt ngồi xuống ghế, anh bắt đầu cởi nút áo, chiếc áo mỏng tanh nhanh chóng vắt vẻo treo trên ghế, cậu lập tức hoàn hồn, vội cầm áo che người anh lại, "Không, không cần cởi..."

Lông mày Phác Xán Liệt hơi nhíu, "Hửm?"

Biên Bá Hiền thoáng chần chờ, cậu chỉ cơm chiên trứng đã hơi nguội trên giá cửa, "Tôi ăn cơm trước."

"À, đúng nhỉ." Phác Xán Liệt mặc áo lại, xoa má Biên Bá Hiền, "Mau ăn đi, đừng để đói."

Biên Bá Hiền rũ mi gật đầu, trán cậu nóng muốn muốn bốc cháy. Cậu cầm hộp cơm lề mề nhai nuốt, cậy ghế dài bèn ngồi cạnh Phác Xán Liệt.

May là Phác Xán Liệt không định quấy rầy cậu ăn cơm, tự nhiên thưởng thức phòng vẽ của cậu. Dù Biên Bá Hiền được xem là người có tiền nhất ở quận Hương Cảng, nhưng thật ra thu nhập chỉ tầm trung, căn phòng vẽ này ban đầu là phòng đỗ xe, chỉ việc xây thêm bức tường, đục cánh cửa sổ, vì vị trí cả căn nhà khá cao, từ đây trông ra ngoài cửa có phong cảnh khá tốt.

Tông màu chính là trắng, dưới sàn đầy rẫy dụng cụ vẽ hơi lộn xộn, chẳng qua phong cách nghệ thuật gần như đều như thế.

Phác Xán Liệt bước tới khung vẽ đối diện ghế, xốc tấm vải trắng lên, tức thì bức vẽ sơn dầu chưa hoàn thành đập vào mắt.

"A!" Biên Bá Hiền còn ngậm cơm trong miếng, vội đứng dậy, "Cái này... Ưm, còn chưa vẽ xong..."

Trông cậu như lần đầu vẽ chân dung người ta, xấu hổ và lúng túng quá đỗi, chỉ sợ Phác Xán Liệt không vừa lòng nó, cậu căng thẳng liếm môi, chẳng nuốt nổi cơm nữa.

Phác Xán Liệt bật cười, "Đẹp lắm."

Thật ra chỉ có mắt là hoàn chỉnh, nhưng Phác Xán Liệt rất vui, Biên Bá Hiền vẽ mắt anh cực kỳ giống, cho thấy cậu luôn chăm chú nhìn anh, hoặc có lẽ không nhìn kĩ lắm, nhưng vẫn nhớ như in, khắc sâu từng chi tiết nhỏ.

Nhớ cả cảm tình chứa trong mắt anh.

Phác Xán Liệt giơ tay vuốt nhẹ đôi mắt trên bức tranh, nét mặt rất dịu dàng.

Biên Bá Hiền ăn gấp cho xong, cậu lau miệng rồi chạy tới chỗ anh, cười ngại, "Tôi không để nó ở đây đâu, khi nào vẽ xong sẽ cho cậu."

Phác Xán Liệt hơi kinh ngạc, "Cậu muốn tặng tôi sao?"

"Đương nhiên." Biên Bá Hiền đáp, "Đây là bức đầu tiên, trước tiên sẽ cho cậu, sau này không cho nữa."

Phác Xán Liệt cười, "Ừ."

Thật ra bức vẽ này Biên Bá Hiền dựa theo góc nhìn lúc cậu cúi đầu nhìn anh ngồi trên ghế, thế nên dù Phác Xán Liệt có ngồi yên trên ghế cũng chẳng có tác dụng gì với bức tranh này, cậu bèn bưng ghế nhỏ để anh ngồi cạnh nhìn mình vẽ, góc nhìn cũng tương tự.

Anh nói không sao, bảo rằng góc nhìn này rất đẹp.

Thời gian trôi qua rất nhanh,, Biên Bá Hiền không đành lòng nhìn anh cứ ngước đầu, cực quá rồi, cách năm phút lại nói anh nghỉ ngơi, nhưng dường như Phác Xán Liệt vô cùng say sưa khi Biên Bá Hiền vẽ, nhiều lần Biên Bá Hiền ngoảnh đầu đều nhận ra vốn dĩ anh chẳng tập trung nhìn bức vẽ, mà là nhìn người vẽ.

Đến khi sắc trời dần sầm tối, Biên Bá Hiền mới bỏ cọ xuống, chuẩn bị tiễn người đi, "Trễ rồi, hôm nay tới đây thôi."

Phác Xán Liệt gật gù, "Nhưng có vẻ cậu chưa vẽ xong."

Làm sao nhanh thế được, Biên Bá Hiền cười, "Phải vẽ lâu lắm, bức này lớn mà."

Phác Xán Liệt không đáp, anh chìa tay quẹt thuốc đỏ trên bảng màu, tùy ý quẹt lên môi mình trên bức vẽ.

Biên Bá Hiền giật mình, "Cậu làm gì thế?!"

"..." Dường như Phác Xán Liệt cũng giật mình, "Phá?"

Dù quẹt màu đỏ không khó nhìn mấy, nhưng hiển nhiên không tương xứng với bố cục, Biên Bá Hiền cười bó tay, cầm cọ lên sửa môi.

"Cậu trẻ con thật chứ." Biên Bá Hiền nhìn chằm đôi môi ấy, "Sao nói phá là phá thế, nếu mắc lỗi là phá cả bức vẽ đấy."

"Thầy, có thể dạy tôi vẽ không?"

Biên Bá Hiền ngạc nhiên, quay đầu nhìn anh, "Cậu muốn vẽ?"

"Muốn thử xem."

Không phải không được, Biên Bá Hiền gật đầu, nhường ghế lại để Phác Xán Liệt ngồi, mình thì đừng đằng sau, một ngồi một cúi người, cuối cùng Biên Bá Hiền cũng cao hơn Phác Xán Liệt chút.

Cậu đứng sau nắm tay cầm cọ của Phác Xán Liệt, dẫn anh lướt cọ lên đôi môi, cậu cúi thấp hơn theo bản năng, gần như kề sát khuôn mặt Phác Xán Liệt. Cậu tập trung vẽ quá, không để ý lắm, vẫn chăm chú nhìn đôi môi ấy.

Phác Xán Liệt thì không.

Anh hơi nghiêng đầu, ngắm khuôn mặt Biên Bá Hiền ngay bên cạnh, ngắm hàng lông mi run nhè nhẹ, nghe cậu thầm thì giải thích vì sao phải vẽ thế này, anh qua quýt hùa theo.

"Môi cậu trông hồng lắm, lại còn đầy đặn, nhìn kĩ nhé."

Chưa kịp dứt lời, Biên Bá Hiền bỗng thấy một bên má mềm mềm, hơi thở Phác Xán Liệt phả ra mơn trớn làn da cậu, kéo theo mùi sữa nhạt, rất giống mùi trà sữa.

Cậu dừng tay, xấu hổ nghiêng đầu, nhìn trúng cánh môi của Phác Xán Liệt. Hồng thật đấy.

Phác Xán Liệt lè lưỡi liếm liếm, để lộ đầu lưỡi hồng hào.

"Nhìn đẹp chứ?" Anh hỏi.

Biên Bá Hiền cảm giác cả người nóng ran, còn đổ mồ hôi, không thể khống chế nhịp tim đập, đến tay cầm cọ cũng run run.

Biên Bá Hiền ngước mắt nhìn lên không trung không mục đích, đảo mắt mải muốn chóng mặt.

Cậu nuốt nước miếng, Phác Xán Liệt chộp lấy tay cậu ngay tức thì, anh ấn vai cậu lại cúi đầu hôn.

Không tính là vi phạm, đây là thù lao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com