Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌼 Chương 13 🌼

Truyện được đăng ở wattpad QuiinYue.
***

Chương 13: Tang thi chơi bóng

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tu Trạch chính là, có phải trước đây Từ Phóng đã quen biết đối phương hay không.

Kết quả đầu trọc kéo ngăn tủ đầu giường ra: "Lúc nãy em mới thấy á, thẻ căn cước của anh ấy đặt ở chỗ này, bên trong còn có giấy chứng nhận của con chó kia nữa, con chó nhỏ này tên là Tiểu Phúc, Lâm Tiểu Phúc, hắc hắc, tên này rất hợp với nó nha, xác thật là một con chó có phúc khí, mạt thế nửa năm rồi, em nhìn thấy ai ai cũng càng ngày càng gầy, chỉ có Tiểu Phúc là càng ngày càng béo lên."

Trọng điểm của Từ Phóng lại về tới trên thân con chó nhỏ.

Thẩm Tu Trạch: "....."

Từ lúc Thẩm Tu Trạch bị tang thi kéo về, vẫn luôn vội không ngừng, tất nhiên là không có khả năng biết được tên của con tang thi cứu hắn là gì. Đi vào phòng ngủ, hắn nhận thẻ căn cước mà Từ Phóng đưa qua, cẩn thận xem xét.

Thẻ căn cước là phiên bản mới đổi một năm trước, trên ảnh chụp là một thanh niên có ngũ quan tinh xảo, sắc mặt hơi trắng, có cảm giác không khỏe mạnh lắm, hai mắt hơi rũ xuống, khóe miệng mím lại, thoạt nhìn vừa tối tăm vừa ưu sầu, dường như rất không tình nguyện.

Mà tuổi của Lâm An mới làm cho hắn kinh ngạc nhất, nhìn từ tướng mạo, hắn suy đoán đối phương vừa mới thành niên không lâu thôi, nhưng trên căn cước để tuổi tác đã 23 rồi, so với hắn nhỏ hơn hai tuổi.

Còn lớn hơn mấy tháng so với người có tướng mạo thành thục như Từ Phóng, đừng nhìn dáng vẻ bây giờ của Từ Phóng mà lầm, năm nay hắn mới 22 tuổi thôi, kêu tiểu tang thi này một tiếng anh cũng không có vấn đề gì.

"Lâm An." Thẩm Tu Trạch nhẹ nhàng nói ra tên của tiểu tang thi.

Lúc này, Lâm An đang ngồi ôm đầu gối trong tủ, lúc cửa tủ bị mở ra, bên ngoài đứng hai người đàn ông cao lớn, đầu trọc còn cười hắc hắc bảo cậu ra ngoài cùng nhau chơi, một người đàn ông khác thì mặt không có biểu tình gì nhìn chằm chằm vào thẻ căn cước, ánh mắt thập phần không tốt, dù sao thoạt nhìn đều không giống người tốt gì.

Hai người phá hỏng cửa tủ, cho dù tiểu tang thi có muốn chạy cũng không có nơi nào để chạy nữa.

Chỉ có thể ngồi ở đó run bần bật.

Mà Tiểu Phúc lúc này đang mồm to mà ăn thức ăn chó, sáng nay Từ Phóng đã đổ đầy vào trong bát của nó đồ ăn vặt cùng với thức ăn, Tiểu Phúc cũng sớm quên mất mối thù đoạt đồ ăn ngày hôm qua, vui sướng mà vẫy đuôi ăn đồ ăn, hoàn toàn không biết chủ nhân của mình đang ở trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.

Đột nhiên, tiểu tang thi nghe được một từ rất quen thuộc.

Ngày đầu tiên biến thành tang thi, đầu của cậu đau như muốn nứt ra, ông chủ đứng bên ngoài cửa nói cái gì cậu đều nghe không hiểu, chỉ cảm thấy thanh âm bên ngoài làm cho cậu chán ghét lại sợ hãi.

Nhưng hiện tại, khi nghe tới tên của mình, tiểu tang thi đang run bần bật lại nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Thẩm Tu Trạch, sau đó lại tiếp tục cúi đầu.

Động tác nhỏ này, lại bị Thẩm Tu Trạch thấy được.

"Lâm An?" Hắn hoài nghi mình nhìn lầm rồi, nên lại lần nữa gọi ra tiếng.

Tiểu tang thi động một cái.

" Lâm An."

Tiểu tang thi lại động thêm một cái.

" Ôi đệt! Anh ấy có thể nghe hiểu kìa!" Từ Phóng chỉ vào Lâm An, tay đều run rẩy lên, tuy rằng hôm qua bị tang thi quay như máy giặt, nhưng hắn cũng chỉ cảm thấy tang thi này có chút kỳ lạ mà thôi, với lại chỉ cần lão đại thích, mặc kệ là tang thi hay vẫn là cương thi, với hắn mà nói đều không sao cả, nhưng tang thi nhà ai có thể nghe hiểu tiếng người được chứ?

Này còn là tang thi sao?

Hay là chủng loại biến dị mới?

" Anh An!" Từ Phóng làm như vô cùng quen thuộc, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Lâm An vươn tay ra, muốn đem tang thi bên trong kéo ra ngoài, quan sát một chút sao tang thi này lại nghe hiểu được tiếng người.

Kết quả đột nhiên bị nước tạt cho đầy mặt.

Thẩm Tu Trạch nhận thấy không thích hợp, đã lập tức tránh ra, chỉ có đầu trọc là bị hứng trọn.

Lượng nước không lớn, lại thành công làm cho đầu trọc thu tay, hậm hực mà nhìn Lâm An, với gương mặt ai oán kiểu tôi xem anh là anh trai, anh lại lấy nước tạt tôi.

Sau đó hai người thử thật lâu, mới phát hiện tiểu tang thi chỉ phản ứng với tên của chính mình, còn những từ ngữ khác lại không có bất luận phản ứng nào cả, thậm chí ngay cả tên Tiểu Phúc cũng không khiến cậu chú ý.

Từ Phóng có chút khó hiểu mà sờ sờ đầu trọc của mình: "Lão đại, anh nói xem rốt cuộc anh ấy có phải là tang thi hay không, em cảm thấy không giống với những tang thi bên ngoài lắm."

Thẩm Tu Trạch cũng không nói rõ được, dù sao lúc hắn vừa mới từ hôn mê tỉnh lại, tang thi này xác thật đang muốn ăn hắn, nhưng từ ngày hôm qua đến bây giờ, biểu hiện của cậu giống như vẫn còn lưu lại một chút nhân tính, cùng với một chút ký ức.

Cũng có thể là do khả năng khác, ví dụ như chính là khối thiên thạch kia làm cậu sinh ra biến hóa, nếu nói như vậy, tiểu tang thi này, cuối cùng có thể ....khôi phục lại thần trí hay không?

Nghĩ đến đây, trái tim Thẩm Tu Trạch đập nhanh hơn vài lần.

Nếu thật sự là như vậy chứng tỏ khối thiên thạch có thể là mấu chốt để kết thúc mạt thế.

Ngày đó mưa sao băng rơi cả một buổi tối, khẳng định không chỉ có một khối thiên thạch như vậy rơi xuống, xem ra trên đường đi tới thành Bạch Trạch, nên chú ý tìm thêm mấy khối thiên thạch nữa mới được.

Hai người chuẩn bị mấy ngày này đều ra bên ngoài để tìm kiếm vật tư, mạt thế đã nửa năm, trên cơ bản phần lớn vật tư ở đây đều bị cướp đoạt sạch sẽ, hiện tại chỉ còn trung tâm thành phố là có khả năng còn vật tư.

Bởi vì nơi đó có số lượng tang thi nhiều nhất, người bình thường đều sẽ đi đường vòng, tuyệt đối không luẩn quẩn trong lòng mà đi tới đó tìm chết.

"Tiểu Phúc, muốn đi ra bên ngoài chơi sao? Nhưng mà tao không thể mang theo mày đi cùng được, mày còn không đủ nhét kẽ răng của bọn tang thi đó nữa." Từ Phóng ngồi xổm trước cửa cùng Tiểu Phúc nói chuyện, hắn có chút muốn mang chó nhỏ ra ngoài đi cùng, nhưng bọn họ là đi giết tang thi, mang theo một con chó tương đương với mang đồ ăn cho tang thi thôi.

Tiểu Phúc là chú chó không mang thù, hôm nay lại cứ phe phẩy đuôi đi tìm Từ Phóng chơi.

Nó nghe thấy được mấy chữ ra bên ngoài chơi, lập tức chạy về phòng ngủ ngậm một sợi dây dắt ra. Đồ vật ông chủ cửa tiệm thú cưng bán cho Lâm An không chỉ có thức ăn chó, còn có các loại đồ chơi, dây dắt chó, ổ chó, v v.

Tiểu Phúc có rất nhiều dây dắt, cùng với đồ chơi, đều đặt ở trong phòng của nó.

Nó ngậm một sợi dây màu đỏ, Tiểu Phúc phe phẩy đuôi nhìn về phía Từ Phóng, đôi mắt đen to tròn nhìn không chớp mắt.

Từ Phóng bị nhìn chằm chằm như vậy hai giây liền đầu hàng, hắn nắm lấy đầu dây dắt, nói với Thẩm Tu Trạch còn đang đứng ở kia nghiên cứu tang thi: "Lão đại, em dẫn Tiểu Phúc đi một vòng quanh tiểu khu, rất nhanh sẽ trở về, sau đó chúng ta lại đi."

Thẩm Tu Trạch còn đang thử cùng Lâm An câu thông, nhưng phần lớn Lâm An đều ngồi ở đó cúi đầu phát ngốc, việc câu thông hoàn toàn không có tiến triển nào.

Nghe được thanh âm của Từ Phóng, hắn nhíu mày: "Buổi tối về rồi dẫn nó đi, hiện tại phải đi rồi."

Từ Phóng rất nghe lời của lão đại nhà mình, thấy Thẩm Tu Trạch đã nói như vậy rồi, hắn chỉ đành từ bỏ: "Tiểu Phúc, buổi tối chúng ta lại đi sau nhé."

Không dám nhìn vào cặp mắt sáng lấp lánh kia của Tiểu Phúc, Từ Phóng thu thập tốt rồi cùng Thẩm Tu Trạch đi ra khỏi cửa.

Tiểu Phúc ngồi xổm ở cửa trong chốc lát, sau đó đuôi rũ xuống, mất mát mà đi tìm chủ nhân.

Cửa tủ bị phá hỏng rồi, Tiểu Phúc nhìn chủ nhân đang ngồi co lại một góc, nó chạy về phòng ngủ của mình ngậm một quả bóng ra ngoài.

Nửa năm này mỗi lần Tiểu Phúc ở trong nhà quá chán, sẽ ngậm món đồ chơi đi tìm chủ nhân, muốn cùng nhau chơi, chỉ là Lâm An trở thành tang thi căn bản không hiểu được ý của nó, nhìn thấy trong miệng của con chó nhỏ có đồ chơi, phản ứng đầu tiên của cậu chính là rửa sạch sẽ sau đó cất lại chỗ cũ.

Có lẽ là buổi sáng đã cùng Từ Phóng chơi một lúc, nên làm cho Tiểu Phúc nhớ tới khoảng thời gian trước kia cùng chơi đùa với chủ nhân, nên nó lại ngậm quả bóng lại đây.

Há miệng, quả bóng màu xanh rơi tưng tưng trên mặt đất, sau đó lăn đến góc tường.

Lâm An ngẩng đầu, nhìn quả bóng ở góc tường, cậu chậm rãi từ trong tủ quần áo đứng lên, đi tới góc tường nhặt quả bóng lên, Tiểu Phúc hưng phấn mà phe phẩy đuôi, chủ nhân rốt cuộc cũng muốn cùng nó chơi ném bóng rồi.

Nhìn quả bóng trong tay, Lâm An dùng nước rửa sạch sẽ, vừa chuẩn bị đem quả bóng để lại vị trí cũ, cũng chính là phòng ngủ của Tiểu Phúc, lại nhìn thấy Tiểu Phúc đang nhìn cậu vẫy vẫy đuôi.

Đứng ở đó một lát, Lâm An đem quả bóng ném đi.

Tiểu Phúc lập tức hưng phấn mà chạy qua nhặt bóng, sau đó ngậm bóng đứng ở dưới bàn ăn, lại dùng miệng mà quăng bóng ra ngoài.

Lâm An chậm rãi đi tới nhặt bóng lên, lại một lần nữa rửa sạch sẽ.

Tang thi cùng chó nhỏ ở trong nhà chơi trò chơi, chơi còn chưa tới mười phút, cửa đang khóa đột nhiên lại vang lên tiếng động.

Phản ứng đầu tiên của Tiểu Phúc chính là sủa về phía cửa như điên, vừa sủa vừa lùi lại, cuối cùng lùi tới bên chân của chủ nhân.

Ngoài cửa đột nhiên yên tĩnh, cửa cũng không còn động tĩnh gì.

Lâm An cũng không có giống như ngày thường sẽ chạy về trốn trong tủ nữa, mà đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa chống trộm với ánh mắt đầy ghét bỏ, cứ như nhìn thấy thứ đồ dơ bẩn gì vậy, giây tiếp theo liền vận dụng thủy dị năng tạt vào trên cánh cửa.

Dòng nước đụng vào cánh cửa sau đó chảy xuôi xuống mặt đất, đem sàn nhà chỗ đó đều làm ướt, nhưng Lâm An vẫn còn nhìn chằm chằm vào cửa, Tiểu Phúc dưới chân vẫn còn vừa sủa, vừa phát run.

Sau một lúc lâu, cửa phòng chống trộm lại bắt đầu có động tĩnh.

Cạnh.

Cửa bị mở ra.

Một thân thể lòng thòng, cánh tay dài đến chạm đất, cúi đầu đứng ở ngay cửa chống trộm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com