Chương 3
Đã beta lần 1
Chương 3
“Ngao ô ô!!”
Anh mới không có cổ! Cả nhà anh mới không có cổ!
Hoắc Vọng nhìn cục lông xù đang tức giận trên tay, trong lòng bỗng cảm thấy không nên đùa nữa, giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn tò mò hỏi: “Đứa nhóc này, mi là thứ gì vậy?”
Lâm Úc nhát gan, lại không dám cắn hắn, duy nhất có thể làm chính là nghe thấy vấn đề này liền thở phì phò, cố ý quay đầu không để ý tới.
Hành động thập phần nhân tính làm Hoắc Vọng càng thêm khẳng định cậu có linh tính.
Hiểu được tiếng người hay không, hắn không thể kết luận nhanh được.
Nhưng đứa nhóc này này tính tình rất nóng nảy, càng tức giận càng khiến người ta muốn bắt nạt.
Ở đây người đến người đi, Hoắc Vọng không muốn người khác chú ý, liền nâng mông Lâm Úc để đầu cậu vùi vào ngực mình, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy lông xù xù màu trắng.
Tuy vừa mới xuống máy bay nhưng trong tay không có hành lý gì, đứng bên đường mấy phút, một chiếc ô tô sang trọng màu đen khiêm tốn chạy tới.
Trợ lý đặc biệt đến đón hắn, mở cửa sổ xuống, ngạc nhiên nói: "Hoắc tổng, mừng ngài trở về."
Giờ phút này, trong lòng anh thở phào nhẹ nhõm, dù sao với trình độ xui xẻo của Hoắc Vọng, chỉ cần đi máy bay cũng khiến anh lo lắng máy bay có thể xảy ra chuyện gì hay không, suýt nữa anh đã vào chùa đốt lửa thắp hương cầu nguyện rồi.
Cấp trên của anh, quả thực là một người xui xẻo mà.
May mắn chuyến bay hôm nay chỉ bị trễ chút, đây là việc bình thường đối khi Hoắc tổng ra ngoài, nhưng dù sao máy bay cũng là phương tiện chưa từng đi qua.
Hoắc Vọng đơn giản đáp lại, mở cửa phía sau ngồi xuống.
Trợ lý đặc biệt ngay lập tức chú ý đến quả lông xù hắn đang ôm, nhìn vào chiếc đuôi lông dài đẹp có thể đoán đó có thể là một con mèo lông dài, và nó chưa trưởng thành.
Trợ lý đặc biệt muốn tìm đề tài nói: “Hoắc tổng, đây là mèo ngài nhặt sao?”
Hoắc Vọng: “Ừ”
Những ngón tay hắn chọc vào Lâm Úc như một cơn nghiện.
Nhìn bộ lông trên người cậu xù lên bất mãn, cả con thú trở nên tròn trịa và mềm mại hơn.
Lâm Úc bị quấy rầy run run lỗ tai tròn tròn, cậu ra vẻ hung hãn ngẩng đầu nhe răng, đột nhiên phát hiện gương mặt tựa hồ có chút quen mắt, đôi mắt đen có chút sửng sốt.
Trợ lý thật cẩn thận hỏi: “Đáng yêu quá, ngài muốn nuôi nó sao?”
Tổng tài luôn cô độc, khó tưởng tượng người lạnh lùng như vậy sẽ nuôi một con mèo con.
Lo lắng hơn nữa, không biết mèo con có được vị tổng tài xui xẻo này đối đãi tốt hay không.
Hoắc Vọng không trả lời vấn đề này, đôi mắt đen hứng thú nhìn đứa nhóc trong ngực đang nhìn hắn ngây ngốc.
Nhóc con này đang mê mẩn hắn à?
Trợ lý nhịn không được hỏi: “Tên nó là gì thế?”
Thường thú cưng được đặt theo tên các loại đồ ăn dễ thương hoặc những con nhỏ màu trắng, không biết Hoắc tổng sẽ chọn cái gì.
Mặc kệ tổng tài lấy tên gì, anh phải làm một người xứng với phẩm chất của một kẻ nịnh hót.
Hoắc Vọng sâu kín mở miệng: “Không cổ.”
Trợ lý: “...”
Lâm Úc: “???”
QAQ!!! Không thể nhịn được nữa, không cần nhẫn nhịn! Cậu cắn!
Bầu không khí trong xe nháy mắt hạ xuống.
Trợ lý mấp máy môi, một câu cũng khen không nổi.
Anh không ngờ cái miệng độc của Hoắc Vọng lại có ngày nhắm vào con vật tội nghiệp này.
Người trợ lý đã bị mấy lần, lúc này lập tức thông cảm với Lâm Úc, im lặng, tập trung lái xe.
Kỹ thuật lái xe rất tốt, vì phòng ngừa Hoắc Vọng xui xẻo mà xuất hiện tai nạn xe cộ nên thái độ lái xe còn nghiêm túc hơn thi bằng lái.
Hoắc Vọng vốn không để ý, cứ vô thức chọc chọc đám lông mềm xù ấy, cảm giác ngón trỏ đột nhiên bị gặm cắn, sau đó bị ngậm vào miệng, ngón tay bị xem như một món kẹo ngọt.
Cơn đau đớn này thật ra có thể xem nhẹ, Hoắc Vọng đáy mắt hiện lên như suy tư: “Hình như nó đói bụng.”
Lâm Úc: Ai đói bụng! Ai đói bụng!? Là sinh khí! Tôi đang tức giận! Tôi cắn chết anh! Cạp chết anh!
Cậu uy hiếp dùng sức cắn vài phần, nhỏ giọng rầm rì một tiếng, sợ rồi sao?
Hoắc Vọng ngữ khí trở nên chắc chắn: “Nó đói bụng rồi.”
Lâm Úc:... Khinh thú quá đáng.
Trợ lý cực kì có tâm, đỗ xe ở bên cạnh một cửa hàng tiện lợi: “Tôi đi mua sữa dê.”
“Ừ.” Hoắc Vọng hơi duỗi đôi chân dài, thậm chí điều chỉnh ngón tay thích hợp cho Lâm Úc cắn.
Không cần hắn chọc, Lâm Úc tự biến mình một bồ công anh xù lông.
Hắn chưa từng gặp qua người phiền phức như vậy!
Trợ lý nhanh chóng ra khỏi cửa hàng, ôm mấy bình sữa: “Không có sữa dê, mèo con có thể uống sữa này.”
Anh vừa muốn mở cửa lên xe thì đột nhiên có vài xe cảnh sát chạy ngang qua.
Vẻ mặt anh kỳ quái ngăn cản một người qua đường hỏi: “Phía trước xảy ra chuyện gì?"
Giọng người qua đường rất lớn: “Xảy ra tai nạn xe cộ! Tai nạn giao thông liên hoàn, có người say rượu lái xe.”
Trợ lý vẻ mặt không tin, lẩm bẩm: “May mắn thay, chúng ta dừng tại giao lộ.”
Bằng không bọn họ rất có khả năng bị cuốn vào vụ tai nạn xe cộ kia.
Lấy trình độ Hoắc tổng xui xẻo hoàn toàn có khả năng, không, không đúng, hôm nay đột nhiên tránh được tai nạn xe cộ, đây mới là kỳ quái nhất.
Trợ lý đặc biệt sợ hãi lên xe, ánh mắt đột nhiên rơi vào Lâm Úc: "Hoắc tổng, có lẽ... con mèo ngài nhặt được có thể mang lại may mắn cho ngài đấy."
Lời vừa thốt ra theo bản năng, anh bỗng ngẩn người – hình như… anh vẫn còn hy vọng.
Nếu... con mèo này thực sự có thể mang lại may mắn, dù chỉ một chút, anh có thể cảm thấy tự hào trong số những người đã phản bội Hoắc tổng vì vận rủi của hắn!
Người trợ lý đặc biệt này có hơi mê tín quá không?
Lâm Úc không biết nội tâm anh ta nghĩ gì, mang theo vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Hoắc Vọng, dưới phản ứng kỳ lạ của trợ lý, cậu nghĩ đến một vài chuyện.
Cậu đã gặp qua người này.
Từng có một lần cùng anh cả tham gia một tiệc tối, ở đầu tiệc Hoắc Vọng có lộ mặt một lúc, diện mạo được trời ưu ái, tuy rằng Lâm Úc chỉ đứng xa liếc mắt một cái.
Bữa tiệc kia nghe nói anh cả muốn bàn việc hợp tác, khả năng thành công không cao, Lâm Úc không muốn quấy rầy liền đi tới một góc hoa viên, không ngờ lại tìm thấy một đứa trẻ đi lạc ở đó, đấy là con của ông chủ công ty, sau khi trở về nghe nói anh cả và ông chủ đã đạt được thỏa thuận hợp tác.
Mà lúc ấy anh cả bởi vì ở trong yến hội uống chút rượu, bàn xong hợp đồng đã bị tài xế trong nhà chở về.
Anh quên mất em trai mình còn ở trong yến hội, thẳng đến ngày hôm sau nhớ tới mới không mặn không nhạt hỏi một câu:
“Ngày hôm qua không làm mất mặt trong nhà chứ?”
Lâm Úc vì bị bỏ lại có chút buồn bực nên không nói cho hắn biết chuyện đứa trẻ, chỉ lắc đầu nói không có chuyện gì.
Từ đó về sau cậu không thích đi tham gia yến hội nào nữa, bố càng không để cậu trong mắt.
So với Lâm Nhất – người cũng chỉ mới gia nhập vào nhà sau này – thì cậu vẫn luôn như người vô hình, chẳng ai để tâm.
Nghĩ đến những chuyện đã từng trải, lòng Lâm Úc không còn gợn sóng, cậu không còn bất kỳ cảm xúc nào đối với những người đó.
Nhưng cậu nhớ tới, mặc dù Hoắc Vọng chỉ xuất hiện trong thời gian ngắn, nhưng mọi người thảo luận rất lâu.
Với những danh hiệu như tuổi trẻ đầy triển vọng, chú ngựa đen trên thương trường, cũng với một số tin đồn giống như truyền thuyết đô thị.
Đồn thổi hắn phi thường xui xẻo, một tuần có thể hai lần tai nạn xe cộ, đi yến hội không cẩn thận bị hất rượu, luôn bị cuốn vào sự kiện nguy hiểm. Bởi vậy hắn vẫn luôn học võ cùng tập thể hình, để có thể ứng phó tất cả tình huống đột ngột xảy ra, thực lực đã đạt tới trình độ chuyên nghiệp, mời vệ sĩ cũng không biết là ai bảo vệ ai.
Lâm Úc nguyên bản cho rằng chỉ là lời nói khoa trương, cậu buông tay ra, ngẩng đầu nhìn đường cong cơ bắp trước mắt, đột nhiên phát hiện lời đồn đãi này... Vậy mà là sự thật!
Trợ lý hưng phấn đến mức quên mất lễ phép, muốn chạm vào con mèo may mắn, nhưng chưa kịp chạm vào, Lâm Úc đã cảm nhận được sự đến gần, lập tức sợ hãi cuộn đuôi lại, rụt rè rúc vào tay Hoắc Vọng.
Hơi thở trầm ổn trên người đàn ông ngoài ý muốn làm cậu cảm thấy an toàn.
Hoắc Vọng thờ ơ mở miệng: “Nó sợ người lạ.”
Ức hiếp vật nhỏ nhà người ta –Trợ lý: “...”
Ủa, không phải ngài mới vừa nhặt được nó sao?
Chẳng lẽ anh chưa từng chạm vào động vật nhỏ sao?? Và giọng điệu vừa rồi của Hoắc tổng chắc chắn là đang khoe khoang...
Anh ngượng ngùng thu hồi tay: “Hoắc tổng, chúng ta về đường khác đi.”
Anh lái xe cẩn thận suốt chặng đường còn lại cho đến khi đưa người về nhà, không có động vật nhỏ hay trẻ em nào đột ngột lao ra đường, cũng không có tài xế nào lao tới bất chấp luật lệ giao thông. Mọi việc diễn ra suôn sẻ và họ về đến nhà an toàn.
Trợ lý đặc biệt càng tin chắc rằng tổng tài của bọn họ cuối cùng cũng sắp sửa quay lại! Anh vô cùng cảm động nhìn bé con lông xù trong tay Hoắc Vọng không ngừng hướng mông về phía mình.
Lâm Úc có chút khẩn trương, cũng may cậu nhanh chóng được Hoắc Vọng đưa vô nhà.
Về đến nhà, Hoắc Vọng tùy tay xách theo cậu đặt trên bàn ăn.
Lâm Úc nhìn người đàn ông vai rộng eo thon, đại não ngốc nghếch phản ứng lại việc không thích hợp.
Khoan, từ từ đã... Sao cậu lại trở về nhà cùng hắn rồi?
Từ lúc Lâm Úc bị Hoắc Vọng bắt được, các đốm sáng mờ nhạt tưởng chừng đã biến mất, giờ lại một lần nữa tỏa ra từ người cậu: 【 Úc Úc! Úc Úc! Chúng ta đi mau!】
【 Không muốn! Không cần sát thần!】
【 Sợ! Chúng ta không cần!】
【 Úc Úc, Úc Úc, Úc Úc 】
Lâm Úc cố gắng lấy ra tin tức mấu chốt từ mấy đốm sáng nhỏ bé —— các tiểu tinh linh sợ Hoắc Vọng.
Bởi vì sát khí trên người Hoắc Vọng quá nặng, mà bản thân hắn lại không làm gì sai, cho nên xui xẻo ập đến không ngừng.
Lâm Úc lắc đôi tai tròn trịa, ngồi ở đầu bàn: “Ngao ô ô.” Không phải các ngươi nói ta là Thụy thú sao? Thụy thú không sợ sát khí.
Cậu chỉnh lại tư thế một chút, khéo léo nói muốn ở lại.
Nhóm điểm sáng không còn lời nào để nói, tìm không ra cớ để lừa Lâm Úc, chỉ có thể không ngừng ríu rít:【 Úc Úc, Úc Úc đi thôi......】
Lâm Úc nhìn chân ngắn nhỏ, lại nhìn độ cao bàn ăn, dần dần nằm bẹp xuống, như một con cá mặn nhìn lên không trung.
Không cần, vì cậu chắc chắn không thể nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com