Chương 81. Sự trâu bò của Tiểu Đường Cao hỏng rồi.
Chương 81. Sự trâu bò của Tiểu Đường Cao hỏng rồi.
Phó Kiêu mặt không đổi sắc đi tới, xoa xoa bụng múp míp của Tiểu Đường Cao.
Còn tạm được.
Tiểu Đường Cao ôm tay Phó Kiêu, dụi đầu cọ cọ vào lòng bàn tay rộng lớn của anh, như thể tìm được người có thể làm chủ cho mình, bé mèo trắng ngậm ống quần Phó Kiêu đi đến chỗ mấy người bị còng tay, vươn đệm thịt hồng mềm mại vỗ vỗ trên người bọn họ như đang làm nũng trút cho hả giận.
Giống như một bé mèo con nhận hết oan ức, giờ nó đang xác nhận kẻ đã bắt nạt mình và nhờ chủ nhân tìm công bằng cho mình.
Thật giống như vừa rồi không phải nó cào mấy người đó đầy máu me trầy trụa.
Phó Kiêu ôm Tiểu Đường Cao vào trong ngực, nắm lấy bàn chân bé mèo rồi lấy chiếc khăn tay trong túi ra, cẩn thận lau vết máu trên người bé mèo, nhẹ nhàng nói: "Lần sau không được bướng bỉnh như vậy nữa."
Bé mèo nghiêng đầu kêu meo meo. Sau đó hạnh phúc cọ tới cọ lui vào người Phó Kiêu.
Hình ảnh ấm áp đẹp đẽ làm sao.
Ngoại trừ chiếc áo sơ mi trắng đẫm máu trên người Phó Kiêu do bánh ngọt nhỏ chà xát.
Quả thực có thể nói là hoàn mỹ.
Khóe miệng Hắc Thủy bị còng tay vào xe cười mỉa mai và nhìn chằm chằm vào người xuất hiện cuối cùng.
Người đó là Phó Kiêu.
Họ sẽ không thua khi anh xuất hiện.
Tiểu Đường Cao đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Là một con mèo, trực giác của cậu luôn chính xác, cậu quay đầu nghi hoặc nhìn về một phương hướng cách đó không xa, nơi đó có một ngôi nhà bỏ hoang. Dưới ánh mặt trời, tấm kính đằng kia đột nhiên phản chiếu một tia sáng kỳ lạ.
Một âm thanh xé gió vang lên từ bên kia.
"Cẩn thận..." Đội trưởng vệ sĩ biến sắc nhìn Phó tổng: "Mau tránh ra."
Bọn chúng vẫn có chiêu sau, vậy mà có kẻ bắn tỉa.
Nhưng con người bằng xương bằng thịt làm sao có thể nhanh hơn viên đạn?
Thời gian dường như chậm lại, Phó Kiêu quay đầu lại và nhìn thấy viên đạn, đối mặt với ánh sáng chói lòa, viên đạn lao về phía anh với tình thế không thể ngăn cản và nó sắp xuyên qua ấn đường anh.
Đồng tử trong mắt Phó Kiêu đột nhiên co rút lại.
Chẳng lẽ sẽ kết thúc ở đây?
Anh không cam tâm.
"Meo!!!!!!!!!!!"
Nhưng ở giây tiếp theo, một bóng trắng không chút do dự nhảy lên không trung, chặn lại viên đạn xuyên không, trong nháy mắt máu nhuộm đỏ bộ lông trắng muốt, đôi mắt xanh thẳm của bé mèo nhìn thẳng vào anh còn kêu meo một tiếng.
Ngay lập tức tâm trí Phó Kiêu như bị thứ gì đó đập nát.
Bóng dáng trắng muốt tràn đầy sức sống những ngày qua dường như bị rút sinh mệnh, ngã mạnh vào lồng ngực anh, máu tươi tuôn trào ào ạt từ trên người Tiểu Đường Cao như thể không cần tiền, bé mèo cúi đầu nhìn vết thương của mình, có vẻ còn không hiểu trên người mình xảy ra chuyện gì, bé mèo ngước mắt lên ngơ ngác nhìn Phó Kiêu.
Đội vệ sĩ lập tức phản ứng lại, rút súng bắn mấy phát về phía nơi đó, nơi đó không đáp trả lại, một đám người lập tức lao tới.
Phó Kiêu không quan tâm nhiều như vậy, bé mèo trắng thở thoi thóp trong lòng anh, cái bụng phập phồng.
Tay anh run run che đi vết thương của Tiểu Đường Cao, trầm thấp khàn khàn nói: "Không sao đâu, Tiểu Đường Cao, chúng ta đi bệnh viện ngay bây giờ, không sao đâu."
Giọng Phó Kiêu hiếm khi luống cuống nhưng dòng máu ấm áp của Tiểu Đường Cao dường như vô giá trị, vẫn luôn ào ào rỉ ra từ kẽ tay, lần đầu tiên anh biết thân hình Tiểu Đường Cao bé nhỏ lại chảy nhiều máu như vậy.
Tiểu Đường Cao sẽ ổn thôi.
Tiểu Đường Cao của anh lợi hại lắm.
"Phó tổng." Thư ký Trương là người phản ứng đầu tiên, không khỏi lên tiếng.
Phó Kiêu ngẩng đầu lên.
Thư ký Trương chỉ nhìn thoáng qua đã sững người tại chỗ.
Nhiều năm qua, ánh mắt Phó tổng chưa bao giờ lộ ra một chút hoảng sợ trong bất kỳ tình huống tuyệt vọng nhưng lúc này, chỉ thấy sự bàng hoàng và không biết làm sao.
Nhưng Tiểu Đường Cao thật đang khống chế con mèo giả, ngay từ đầu cậu đã trốn trong cốp xe, lén lút nhìn thấy vẻ mặt của Phó Kiêu vào lúc này, cũng ỉu xìu co quắp gục xuống bất động như một tấm thảm lông.
Cậu xong rồi!
Chơi lớn vậy, lần này cậu chết chắc!
Trực giác nói rằng cho dù bây giờ cậu có chạy ra thì Phó Kiêu cũng sẽ thu hết tất cả cá khô của cậu.
Còn đối với mèo giả bên ngoài kia.
Cậu không ngốc, kẻ tấn công bắn đạn thật đấy.
Mà cơ thể cậu bằng xương bằng thịt, nếu xảy ra chuyện bất trắc thì sao?
Tiểu Đường Cao giả dùng không uổng mà.
Nhưng bây giờ...
Tiểu Đường Cao bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về khả năng cao bao nhiêu khi mình nghênh ngang đi ra ngoài và bọn họ tin rằng con mèo bên ngoài kia chẳng qua là tình cờ đi ngang qua và có vẻ ngoài rất giống cậu.
Ba giây sau, Tiểu Đường Cao cam chịu co quắp ngồi bất động trong xe.
Chỉ có ba chữ to trong tâm trí cậu...
Cậu toi rồi!
Nếu con mèo giả thực sự ợ trước mặt Phó Kiêu, cậu sẽ giải thích như thế nào với Phó Kiêu rằng sau khi ợ thì cậu đã sống lại.
Trừ khi con mèo giả chạy mất ngay bây giờ.
Chỉ cần con mèo giả chạy đi, không chết trước mặt Phó Kiêu, sống ở bên ngoài một khoảng thời gian, chờ qua mấy tháng vết thương của gần như lành hẳn thì cậu chạy trở về tìm Phó Kiêu, có thể giấu diếm chuyện này cho qua.
Tiểu Đường Cao càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này khả thi.
Với lại cậu vẫn còn tiền, không cần làm một con mèo hoang.
Cậu đã khảo sát có rất nhiều người sẽ gởi nuôi mèo trong khách sạn mèo. Vì vậy cậu có thể chọn một khách sạn mèo mà cậu thích dành cho mình, sống trong đó khoảng một tháng, trải qua tháng ngày mở mắt có đồ chơi mèo, nhắm mắt có cá khô và ngày ngày có có người ôm, một cuộc sống tiêu sái.
Nghĩ đến cuộc sống được ăn đồ ngon uống đồ cay như vậy còn tự cho là sự trâu bò của mình đã hỏng mất, trong mắt Tiểu Đường Cao thậm chí có chút nóng lòng muốn thử.
Tuy nhiên, cậu đã quên mất một trong những vấn đề chết người nhất.
*
Bé mèo giả vốn nằm trong tay Phó Kiêu, thừa dịp anh mở cửa xe liền nhảy về phía trước, sau đó lăn về phía bìa rừng bên đường một cây số, nhìn thấy nó sắp biến mất khỏi tầm mắt mọi người.
"Tiểu Đường Cao!"
Nhưng vào lúc này, tiếng Phó Kiêu đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Tiểu Đường Cao không thể không khống chế mèo giả quay đầu nhìn lại và nhìn thấy đôi mắt của Phó Kiêu vào lúc này giống như một vực thẳm không đáy.
Trái tim Tiểu Đường Cao run lên, động tác chậm lại một chút, trong lòng đột nhiên xuất hiện một sự lưu luyến mãnh liệt, cậu nhất định phải rời khỏi Phó Kiêu sao?
Nhưng nghĩ đến hơi thở sinh mệnh càng ngày càng yếu của mèo giả, Tiểu Đường Cao khẽ cắn môi quyết tâm biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Phó Kiêu không chút suy nghĩ đuổi theo hướng mà Tiểu Đường Cao chạy đi.
Thư ký Trương vội vàng ngăn lại, lo lắng nói: "Phó tổng, chúng ta không thể ở đây lâu được." Con cá vừa mới lọt lưới kia đã khiến Tiểu Đường Cao cay đắng thiệt thòi nên Phó tổng không thể gặp chuyện không may nếu vẫn có cá lọt lưới thì sao?
Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phó tổng, thở dài nói: "Tiểu Đường Cao, nó, haizz, ở thời điểm này Phó tổng càng phải vượt qua, càng phải bình tĩnh. Lúc sau không thể hành động theo cảm tính."
Sắc mặt Phó Kiêu dần dần bình tĩnh lại, nhìn về hướng Tiểu Đường Cao biến mất, cuối cùng nhận ra điều gì đó không ổn.
Vừa rồi trên cổ Tiểu Đường Cao không có vòng cổ.
Sắc mặt anh thay đổi nói với thư ký Trương: "Cho tôi năm phút."
*
Trong bụi cỏ, con mèo giả đã mất đi sức sống biến thành một con rối nhỏ bọc bông trước mặt cậu rồi ngã xuống trong vũng máu.
Nhưng kỹ năng này trên bảng kỹ năng vẫn chưa biến mất, nó vẫn đang tiêu tốn giá trị điểm yêu thương, cậu dịch chuyển đến nơi này và nhìn vết máu lớn còn sót lại xung quanh con mèo giả, trên khuôn mặt bé mèo lộ ra sự bối rối và vướng mắc.
Nhìn giá trị yêu thương không ngừng giảm xuống, cậu đau lòng khẽ cắn môi như muốn mạng mình, nín thở và ghét bỏ quay đầu sang một bên, nhếch cái đuôi lên rồi nhón chân bước nhanh vào vũng máu mà mình vỗ con rối.
Con rối nhỏ dần dần biến mất, rốt cuộc cũng bị thu về, giá trị yêu thương không giảm nữa.
Tiểu Đường Cao thở phào nhẹ nhõm, ngoại trừ giá trị yêu thương, cậu cũng phát hiện ra vận mệnh của Phó Kiêu đã hoàn thành 90%, đó cũng là một trong những lý do khiến cậu yên tâm rời đi, hiện tại có lẽ là Phó kiêu không còn nguy hiểm tánh mạng.
Nhất thời Tiểu Đường Cao bị phân tâm, hoàn toàn không chú ý, lưng cậu dần dần bị bao phủ bởi bóng tối.
"Tiểu Đường Cao..." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tiểu Đường Cao đang nhón chân trong vũng máu, dừng lại hành động, chân trái phía trước đang giơ lên cứng đờ giữa không trung, toàn thân cứng ngắc và đầu đầy mồ hôi lạnh.
Đây là giọng nói của Phó Kiêu!
Toi rồi!!!!
Cậu đã bị phát hiện.
Cậu không chút suy nghĩ, giơ chân lên sang một bên và định xòe móng vuốt chạy đi.
Mà Phó Kiêu ở phía sau dựa theo định vị tìm tới, giọng nói anh mang theo chút nghiến răng nói: "Hay là tôi nên gọi em là Tiểu Ninh?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com