Chương 11. Hạ sốt (1) (ngoại ô play, caoH)
Tạ Thanh Anh ngày càng tới gần, Tiêu Trần Mạch sốt cao tựa như người khách lữ hành khát nước trên sa mạc, lập tức ôm chầm lấy nàng, để lồng ngực rộng lớn dính sát vào tấm lưng lạnh lẽo, đôi chân thon dài cũng quấn chặt lấy hai chân nàng.
Thật là thoải mái a ~
Hắn lặng lẽ phát ra tiếng thở dài thỏa mãn.
Toàn thân nóng rực bởi vì người phía trên lạnh lẽo mà giảm bớt không ít, nhưng mà trong miệng lại ngày càng khát.
Vì thế, Tiêu Trần Mạch hơi hơi nheo lại hai tròng mắt, nhắm ngay một chỗ đỏ bừng trên mặt Tạ Thanh Anh dứt khoát hôn xuống.
Môi nàng vừa có chút lạnh lẽo lại ngon ngọt, hắn vốn dĩ chỉ theo bản năng mà lại gần, nhưng mà giây phút khi chạm đến hai cánh hoa đỏ bừng kia, lại luyến tiếc buông ra.
Tiêu Trần Mạch duỗi đầu lưỡi thăm nhập đi vào, câu dẫn phấn lưỡi thơm tho bốn phía quấy loạn một phen, thẳng đến khi nước bọt trong miệng Tạ Thanh Anh theo khóe miệng tràn ra, lúc này mới tạm buông tha môi nàng.
Ngay sau đó, nụ hôn của hắn liền hạ xuống cần cổ thon dài.
"A ~ Hoàng Thượng ~"
Tạ Thanh Anh nằm trong lồng ngực hắn vặn vẹo không ngừng, cả người giống như bị điện giật, xúc cảm tê tê từ trên cần cổ truyền xuống tận dưới gan bàn chân.
Tiêu Trần Mạch vừa hôn, tay cũng không rảnh rỗi, du tẩu đến hai khoả tròn trước ngực nàng.
Từ từ!
Đây là cái gì a?
Thế nào lại lớn như vậy, mềm như vậy?
Hắn bỗng nhiên mở choàng hai mắt, khó có thể tin mà nhìn nàng.
Tầm mắt từ mái tóc ướt dầm dề, xuống đến hai tròng mắt sáng lấp lánh như vì sao, cuối cùng, ngừng ở hai khoả cao ngất trước ngực nàng.
"Tạ khanh?" Tiêu Trần Mạch chần chờ mà gọi nàng, "Ngươi tại sao lại biến thành nữ nhân? Trẫm không phải đang nằm mơ chứ?"
Ánh mắt hắn bởi vì sốt cao mà càng có vẻ trong trẻo hơn thường ngày, giờ phút này, nhìn vào trong đó Tạ Thanh Anh như thấy được hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Nhìn bộ dáng kinh ngạc của hắn, nàng cố cười ha ha, "Đúng vậy, Hoàng Thượng, đây chỉ là một giấc mộng, vi thần giờ phút này đang ở trong mộng của người."
Lúc này đây hãy để nàng thoả sức phóng túng một lần đi.
Dù sao, nàng rất nhanh sẽ phải gả cho người khác.
Từ nay về sau, núi cao sông dài, khó cùng quân gặp nhau.
Vì cái gì, thời điểm nàng thích hắn, lại muộn như vậy.
Nếu sớm một chút, vào lúc nàng chưa giả trang thành ca ca, ở thời điểm bọn họ quen biết chỉ là tiểu thư Tạ phủ, như vậy có phải bọn họ sẽ còn một chút khả năng hay không?
Nếu kiếp này đã định không thể ở bên nhau, như vậy đêm nay, nàng nguyện ý lấy thân phận của một nữ nhân, vì hắn nở rộ, coi như báo đáp tình ý của hắn.
—— mặc dù, hắn cho rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng.
Đã từng xem qua những tiểu thuyết hương diễm kia, lại phát giác ra tình cảm chính mình, Tạ Thanh Anh hôm nay liền phá lệ chủ động.
Nàng thật cẩn thận mà vươn cái lưỡi, chăm chú liếm láp bạc môi của Tiêu Trần Mạch, thẳng đến khi môi hắn trở nên lạnh lẽo ướt át, lúc này mới buông ra.
"Hoàng Thượng," nàng nhìn hắn, mắt đẹp ẩn tình, nhu mị cười nói: "Người đang phát sốt, vi thần giúp người hạ nhiệt."
Nói xong, nàng lại cúi người xuống, chậm rãi nhấm nháp hai cánh môi của hắn, trong ngực cũng tràn ra tình cảm nóng bỏng.
Người này, thân thể này, từ nay về sau đều sẽ không thể gặp lại.
Tưởng tượng đến điểm này, hốc mắt nàng lại bắt đầu cay cay.
Vì vậy, động tác hôn môi hắn, cũng càng thên nhiệt liệt.
Nụ hôn dời xuống yết hầu của hắn, nơi đó, không chỉ sẽ phát ra mệnh lệnh làm mọi quan lại trên triều đều kinh sợ, mà cũng thường ẩn giấu tình ý nồng nàn mà gọi nàng một tiếng "Tạ khanh".
Xuống nữa, là lồng ngực vững chắc.
Vốn dĩ cho rằng thân là chí tôn Đại Dận, từ nhỏ hắn đã được sống trong nhung lụa, hưởng thụ đủ loại vinh hoa phú quý, lại không ngờ đến, ngoại trừ chỗ vết thương ở dưới bụng kia, trên thân thể trần trụi kia còn có mấy chục vết sẹo lớn nhỏ khác nhau, dễ dàng nhận ra là do đao kiếm gây nên, đây đều là những vết thương đã cũ, nếu nhìn không kỹ, có lẽ nàng cũng sẽ không phát hiện ra.
"Hoàng Thượng," nàng khẽ vuốt một vết sẹo cũ trông tương đối rõ ràng trước ngực, đau lòng hỏi: "Nơi này tại sao lại bị thương?"
"Nơi đó, là năm ấy khi trẫm được lập làm thái tử bị người gây thương tích."
"Còn đau không?"
"Cũng qua lâu lắm rồi, trẫm sớm đã quên." Tiêu Trần Mạch nói.
Hắn dứt lời, liền thấy nàng vươn phấn lưỡi ướt át, một ngụm lại một ngụm, chậm rãi liếm dọc theo rãnh sẹo, tựa như muốn xoá sạch vết sẹo xấu xí kia.
Động tác nàng nhẹ như vậy, thanh âm lại mềm mại như vậy.
Thời khắc này dưới ánh trăng, cả người nàng ướt đẫm nước, buộc ngực cùng quần lót đều dính sát trên người, như ẩn như hiện, phác hoạ đường cong lung linh xinh đẹp, so với thường ngày càng thêm mê người vạn phần.
Tiêu Trần Mạch lập tức khí huyết dâng trào, hắn nhẹ nhàng làm một động tác, liền đảo khách thành chủ, giam cầm Tạ Thanh Anh dưới thân.
Bộ ngực sữa của nàng không lớn lắm, nhưng lại thập phần đĩnh bạt.
Giờ phút này nàng ngoan ngoãn nằm dưới thân hắn, hai quả anh đào ở dưới lớp vải trong suốt càng trở nên rõ ràng, hai tiểu nhũ hoa hồng hồng, bởi vì rét lạnh mà đứng thẳng.
Tiêu Trần Mạch bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, nhịn không được vươn đại chưởng (móng vuốt sói a~~ ^_^), chậm rãi xoa nắn.
"Ân ~"
Lòng bàn tay hắn như có lửa nóng, mà hai bầu tuyết nhũ lại lạnh như băng, thời khắc hai người chạm nhau, tựa như băng lửa giao nhau, dẫn tới Tạ Thanh Anh khó nhịn mà yêu kiều rên rỉ.
Nàng lập tức nhớ tới lúc trước xem những cuốn tiểu thuyết sắc tình kia.
Thật không hề gạt người, trong sách hình dung tư vị này cực kỳ chuẩn xác, không hề sai chút nào, bàn tay nam nhân thật sự là có ma lực.
Hắn bất quá chỉ mới nhẹ nhàng vuốt ve một chút, nàng đã cảm giác toàn thân không ổn, cả người mềm nhũn như một vũng bùn nhão, một tia sức lực cũng không có, chỉ có thể nằm yên nơi đó mặc hắn âu yếm.
Mắt thấy nàng có phản ứng lớn như vậy, Tiêu Trần Mạch cũng có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới nàng ngày thường nghiêm túc, câu nệ, ngược lại thân thể lại mẫn cảm như vậy!
Vì thế hắn dứt khoát há mồm cách lớp vải dệt ướt đẫm đem bầu tuyết nhũ một ngụm ngậm vào trong miệng bú mút.
Không ngoài dự đoán, tiểu nhân nhi dưới thân phản ứng càng thêm mãnh liệt.
"A ~ Hoàng Thượng ~" Trong miệng nàng phát ra từng tiếng rên rỉ yêu kiều, hai má phiếm xuân tình, cực kỳ mê người.
Tiêu Trần Mạch cười khẽ, hắn cảm thấy giờ phút này cả người mình tựa như có một mồi lửa, từ trong ra ngoài, từ dưới bụng lan đến khắp toàn thân, thiêu đốt hắn không còn một mảnh.
Mà Tạ Thanh Anh, chính là nước để dập tắt lửa.
Không, không, nàng không phải nước, mà chính là nguồn gốc gây ra lửa nóng trong thân thể hắn.
Chỉ cần vừa nhìn nàng một cái, hắn liền bị nóng càng thêm lợi hại.
Hôn trong chốc lát, hắn giơ tay kéo xuống băng cuốn ngực, giải phóng hai luồng đẫy đà bị bao vây trước ngực.
"Tạ khanh, vú khanh thật đẹp." Hắn lẩm bẩm nói.
Bao nhiêu lần, hắn từng nằm mơ thấy nàng biến thành một nữ tử, cùng hắn lưu luyến hoan hảo.
Chính là, không có giấc mộng nào, chân thật như lúc này.
Hắn có thể thấy rõ từng biểu tình của nàng, hai mắt phượng sáng ngời, đôi môi nhỏ nhắn hơi cong cong, còn có cả hai viên tiểu quả mê hoặc tâm hắn nhộn nhạo.
"Hoàng Thượng ~" Tạ Thanh Anh duỗi cánh tay ôm lấy cổ hắn, có chút không dám đối mặt với hai con ngươi đang sáng quắc của Tiêu Trần Mạch, nhưng lại nhịn không được.
Nghĩ muốn nhìn hắn, nhìn hắn vì nàng mê muội, vì nàng sung sướng, vì nàng mà điên cuồng.
Nàng giữ chặt tay hắn, đưa đến địa phương giữa hai chân mình, dịu dàng nói: "Hoàng Thượng, tiểu huyệt của vi thần thật ngứa a, ngài giúp vi thần sờ sờ nó đi."
"Hảo, Tạ khanh, vậy trẫm liền như khanh mong muốn."
Tiêu Trần Mạch nói xong, liền thăm dò vào trong quần lót đã hoàn toàn ướt đẫm, đi tìm chỗ hoa viên thần bí kia.
Hắn sờ thấy rồi!
Hắn sờ thấy tiểu huyệt Tạ khanh rồi!
Là nơi thuộc về nữ nhân, vừa mềm mại lại vô cùng ướt át.
Xúc cảm dưới tay làm Tiêu Trần Mạch vô cùng kích động, như thể muốn xác nhận lại, hắn nhịn không được lại duỗi tay vào bên trong tìm kiếm.
"A ~"
Dưới thân, Tạ Thanh Anh vẫn như cũ yêu kiều rên rỉ, mà ngón tay Tiêu Trần Mạch đã tiến vào hơn một nửa.
"Tạ khanh, Tạ khanh, khanh thật sự biến thành nữ nhân..." Tiêu Trần Mạch mừng rỡ như điên, hắn bỗng dưng rút ra ngón trỏ, đưa vào trong miệng Tạ Thanh Anh, "Mau nếm thử, đây đều là hương vị tiểu huyệt của khanh..."
"Ngô ~" Tạ Thanh Anh không đề phòng một cái, liền bị ngón tay hắn toàn bộ cắm vào khoang miệng.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
( Kyuuu: Dạo này lịch kiểm tra có hơi dày, đã để nhân gia chờ lâu *cúi đầu*)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com