Chương 8: Nội thương phản thệ ii
Khi Đông Phương mở mắt mặt trời đã dần khuất bóng, lần này dùng tuyết liên đã tạo nên ảnh hưởng vượt qua dự tính của hắn, tuy rằng hiện tại thương thế đã tạm ổn, chỉ cần điều tức nửa tháng hẳn liền ổn, nhưng chỉ cần tâm ma một ngày không thể giải quyết là một một loại tai họa ngầm. Tiếng bước chân ngoài cửa truyền đến ngắc ngang mạch suy nghĩ, Đông Phương nhắm mắt lại, xoay người nằm lại trên giường
Lát sau, cửa phòng bị mở ra, một người đi vào, nhẹ nhàng khép lại cửa phòng. Người nọ phóng nhẹ hô hấp, cẩn thận ngồi cạnh giường, "Còn chưa tỉnh sao? Vẫn đang ngủ? Severus nói hắn hiện tại cũng nên tỉnh a.". 'Lucius Malfoy!' nghe được thanh âm nam nhân, Đông Phương xác nhận người tới là ai, 'Tựa hồ lúc đó cũng là hắn ...' Đông Phương nhớ tới lúc gương mặt lo lắng khi mình bị phản thệ ngất đi còn có thanh âm nam nhân trầm thấp nhẹ nhàng dụ hống bên tai, 'Ân? Hắn muốn gì?' ngay lúc Đông Phương suy tư, y cảm thấy hai má bị nhẹ nhàng mơn trớn, đầu ngón tay thon dài dừng lại chốc lát, vỗ ve chơi đùa chốc lát, nhẹ nhàng di xuống cỗ trắng nõn, lúc này Lucius hoàn toàn không phát hiện người hắn đang vụng trộm đùa giỡn hai nắm tay đang siết chặt, nếu hắn có hành động khác thường liền đi đời. Khí tức nam nhân theo hơi thở xâm nhập vào tai, mãi một lúc lâu sau, khi Đông Phương nghĩ hắn muốn ngừng, đôi môi truyền đến cảm xúc nhẹ ngàng, ngực nhất thời đình chỉ, Đông Phương không nghĩ tới Lucius có lá gan lớn như vậy, xem ra người phương tây cởi mở khiến Đông Phương có chút không thích ứng.
Bị Lucius đột nhiên hôn làm cho hô hấp rối loạn, không thể giả vờ ngủ, Đông Phương đành phải tỉnh lại. Nhẹ nhàng động tay, quả nhiên Lucius lập tức rời khỏi, hơi thở nam tính đọng lại ở chóp mũi dần dần tan, Đông Phương mở mắt. Giương mắt nhìn lại thấy Lucius đã khôi phục bộ dáng quý tộc, một tay cầm xà trượng, vẻ mặt cao ngạo, mái tóc bạch kim dài cẩn thẩn phủ lên đầu vai, nếu không phải khoảng cách của hắn quá gần giường, Đông Phương còn nghĩ là vừa rồi mình nhìn lầm. Rất nhiều cảm xúc hỗn loạn hiện lên trong lòng nhưng là Đông Phương ánh mắt không lộ ra chút sơ hở, biểu tình quá mắc trầm tĩnh làm cho Lucius có chút ngoài ý muốn. Hai người đều không muốn đánh vỡ trầm mặc, đến khi tiếng gõ cửa vang lên, Lucius mới nói một tiếng tiến vào, nhất thời không khí có chút xấu hổ, Lucius có chút mất mát khi bị quản gia quấy rầy ...
"Chủ nhân, Đông Phương tiên sinh, hiện tại đã bốn giờ, Đông Phương tiên sinh có muốn lưu lại dùng bữa tối?" quản gia Malfoy gia làm hết phận sự hỏi.
"Đông Phương tiên sinh, nếu không ngại thì cùng chúng ta dùng bữa tối." Trước khi Đông Phương mở miệng, Lucius dùng ngữ điện quen thuộc mời, sau đó cũng không cùng Đông Phương nói chuyện liền ly khai, trong mắt Đông Phương hiện tại Lucius chính là đang chạy trối chết đi, nhưng trong mắt quản gia chỉ là bộ dáng cao ngạo của chủ nhân mà thôi, mà đứa nhỏ Đông Phương có thể nghỉ ngơi ở phòng gia chủ thực sự được chủ nhân coi trọng a, bất quá là quản gia của Malfoy gia chỉ cần phục tùng mệnh lệnh của chủ nhân là tốt rồi, cái khác không phải là phận sự của mình. Tao nhã cúi đầu với Đông Phương trên giường, Áo Lạc quản gia cũng rời khỏi phòng.
Cửa phòng đượ cnhẹ nhàng đóng lại, Đông Phương đứng dậy xuống giường, vết máu trước ngực đã không còn, hẳn là được tẩy trừ. Trong lòng lấy ra một cái xong mặt kính, "Ám vệ?". Vừa tỉnh Đông Phương liền phát hiện ám vệ bên mình không có, tuy rằng chính mình không cần ai bảo vệ, bất quá luôn có chút sự tình phải có người đi làm, huống chi đây là chức trách của bọn họ.
"Giáo chủ, Malfoy trang viên có ma pháp cổ xưa bảo hộ, ta không thể mạnh mẽ đột phá, thỉnh giáo chủ trách phạt". Thanh âm nam nhân không có chút phập phồng, Đông Phương vừa lòng khẽ gật đầu, "Nếu là vậy, lần này làm ohiền các ngươi, mỗi người bị thương, mỗi người phát một trăm gallons, phân phó bọn họ luyện công như vậy thực lực mới tăng mạnh." Dứt lời, Đông Phương thu hồi song mặt kính, đứng dậy đi ra ngoài.
Đông Phương đi được vài bước, một cái gia tinh đột nhiên xuất hiện, "Khách nhân tôn quý, Áo Lạc quản gia phân phó Khải Khải mang ngài đến phòng ăn, thỉnh ngài theo ta." Đông Phương tùy ý đi theo Khải Khải, trong đầu tự hỏi về vấn đề ma dược, 'Ma dược thế nhưng đối với nội thương có tác dụng, chẳng lẽ ma dược cùng nội lực thực sự có sự tương thông? Hoặc là ... hai người cùng một loại năng lực , chỉ là phương pháp sử dụng bất đồng! Ma lực .... Nội lực .... Lực lượng ...' Đông Phương đặt giả thiết. Ngày lúc Đông Phương nghĩ, hắn đã đến nhà ăn hoa lệ của Malfoy gia.
"Tối hảo, Đông Phương tiên sinh, xem ra ngài đã đã khỏe, như vậy, thật cao hứng cùng ngươi dùng bữa tối." Làm chủ nhân, Lucius mời Đông Phương ngồi," Draco, con ta, giáo thụ Severus Snape, ngươi hẳn đã biết, đay là phu nhân ta Narcissa Black Malfoy. Narcissa, vì này là Đông Phương Thắng, một vị tiểu quý tộc đến từ phương đông."
"Thực vinh hạnh được biết ngươi, Malfoy phu nhân." Đông Phương thản nhiên chào, không thân thiện nhưng cũng không thất lễ. Malfoy phu nhân ngồi xuống, tất cả nam nhân cũng theo đó ngồi xuống, cho dù chỉ là bữa tối bình thường nhưng Malfoy gia vẫn duy trì lễ nghi quý tộc hoàn mỹ. Bất quá hiển nhiên điều này khiến cho Đông Phương có chút không thoải máu, lễ nghi đông – tây khác biệt rất lớn, huống chi Đông Phương là người giang hồ, lại là giáo chủ vạn nhân tôn kunhs, nào có chuyện hắn nói đạo lý với người khác, tuy rằng hắn cũng biết chút ít hiểu biết lễ nghi nơi này nhưng vẫn khác biệt so với lễ nghi quý tộc.
Lucius rất nhanh nhìn ra vấn đề này, những người khác cũng không có quá mức chú ý, đại khái là vì nhất cử nhất động của Đông Phương luuon có một loại khí thế đặc biệt, thân hình lại tuyệt đẹp, nâng tay nhấc chân luôn có một loại mỹ cảm đặc thù. Bất quá hắn vẫn là tìm đề tài chuyển hướng lực chú ý của mọi người, "Đông Phương là đến từ Trung Quốc sao? Đông Phương hẳn là họ của một dòng họ Trung Quốc đi."
"Xem ra Malfoy tiên sinh đối với văn hóa phương đông rất có hiểu biết!" không trả lời cũng không phủ nhận lời Lucius.
"Lucius, có lẽ ngươi nên quan tâm không phải Đông Phương tiên sinh 'cường tráng' đến từ nước nào, mà là ma lực càng thêm 'cường tráng' vì cái gì lại 'bướng bỉnh' như thế?" Severus châm chọc.
"Không có gì, chỉ là không thể khống chế cảm xúc thôi." Đông Phương ngữ khí bình thản, giống như hết thảy mọi chuyện xảy ra không liên quan đến hắn, thái độ rõ ràng kích thích đến giáo sư ma dược bị bắt phải chữ trị cho hắn, "Lucius, có lẽ ngươi nên nhắc nhở vị này 'Chỉ là không thể khống chế cảm xúc' tiểu tiên sinh rằng hàng năm có bao nhiêu tiểu phù thủy bởi vì ma lực bạo động mà thành Squib!" Đông Phương lơ đễnh liếc Lucius một cái, hắn trên giang hồ sớm tập được thói quen có vài người tài giỏi tính cách có chút quái, hiện tại xem ra quái tính của vị giáo sư ma dược này chính là độc miệng, bất quá có người ở trước mặt hắn làm càn vẫn là không thể vui nói, ngẩng đầu, tựa tiếu phi tiếu trừng Severus một cái, sát khí phát ra khiến nam nhân đối diện đem lời nói kế tiếp nuốt trở về. Cổ quái cũng phải nhìn đối tượng, năm đó thần giáo dưới trướng có không ít kẻ như vậy, hắn thân là giáo chủ đứng đầu một giáo vẫn là có uy nghiêm, những người đo trước mặt hắn nào dám xuất ra quái tính.
'Malfoy tiên sinh, ta nợ người một việc, sau này nếu ngươi cần nhờ ta, có thể dùng ngân châm này làm tín, nhớ kỹ chỉ một mình ngươi." Sau bữa tối, lưu lại những lời này cùng ngân châm, Đông Phương liền rời đi, để lại Lucius nhìn bóng dáng hắn biến mất trong lò sưởi.
"Một việc sao?" Lucius nhìn ngân châm trong tay, "Ta sẽ hảo lợi dụng a!" Dứt lời xoay người đi đến thư phòng.
"Severus, trễ thế này ngươi còn không về, chẳng lẽ ngươi lại nhớ thương dược liệu ma dược trân quý nào của ta? Nga, ta nói này lão bằng hữu, ngươi năm nay đã cướp một lần, Malfoy gia kim khố cự tuyệt mở ra với ngươi!" Tiến vào thư phòng nhìn đến Severus sắc mặt khó coi, khẳng định là bị Đông Phương làm cho tức chết đi, Đông Phương oa nhi khẳng định có bí mật tương đối lớn, bất quá Lucius vẫn tùy ý trêu đùa Severus, đây là chức trách của bằng hữu a.
"Câm miệng, Lucius, tiểu quý tộc đến từ phương đông là tiểu quỷ không đơn giản. Ngươi vừa rồi không cảm thấy được sát khí?" Severus cau mày
"Sát khí? Không có. Này này ngươi là nói ngươi cảm giác được Đông Phương có sát khí, hơn nữa là nhằm vào ngươi?" Lucius thực kinh ngạc, này đã vượt qua dự đoán của hắn, bọn họ cũng chỉ nghĩ đến Đông Phương chỉ là hài tử có ma lực cường đại, tiểu phù thủy tâm kể một chút mà thôi, tuy rằng mỹ mạo của hắn cùng bối cảnh không tầm thường đề cần điều tra. Sát khí, không phải người nào cũng có, đừng nói đến chuyện khống chế tốt như vậy
"Hừ, hắn là đang cảnh cáo ta 'nói năng lỗ mãng'." Severus giả cười.
"Cho nên ngươi câu sau không nói ra, thuốc đa dịch sao? Không có khả năng, cho dù hắn dùng cũng không dám giở trò trước mặt ngươi." Lucius đoán
"Hừ, không phải thuốc đa dịch, nhìn thế nào hắn cũng là một cái tiểu quỷ, nhưng là cũng không phải tiểu quỷ bình thường. Lucius, sang năm, Harry Potter sẽ trở lại phù thủy giới, mà hắn hiện tại đang là hài tử mười tuổi." Trong giọng Severus có chút cảnh cáo, "Cuối cùng, Lucius, ngươi không phải luyến đồng đi?"
"Ngạch ....."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com