Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Edit Hunhan Tuổi 16 Và Có Cục Cưng C5p1

CHAPTER 5 – Part 1

Đây là lần đầu Sehun với Luhan cãi nhau căng thẳng đến vậy. Cả hai không còn đủ tiền để mua mấy món Luhan thèm, không có bia cho Sehun, cũng không có kem và trà sữa của Luhan. Hai người chỉ có thể ăn đậu đóng hộp, trứng và súp đậu để dành dụm tiền cho cục cưng khi bé ra đời. Sáng hôm ấy, sau khi Sehun đi loanh quanh ngoài đường tìm việc trở về thì thấy Luhan ngồi trên bàn ăn với một chảo mì ống pho mát. Cậu nhìn chằm chằm vào chiếc chảo, sự phẫn nộ hiện rõ trên khuôn mặt. Cậu thèm pizza nguyên ngày hôm nay rồi, mà cái chảo mì ống này chả thể thay thế được nỗi thèm thuồng đó.

"Woa, em nấu thơm quá ..." Sehun ôm vai cậu, đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Luhan.

"Tào lao" Luhan ngắt lời hắn, múc một muỗng đồ ăn lên rồi nhìn nó rơi xuống chảo lại. "Đồ ăn cho chó còn ngon hơn."

"Vậy tôi ăn nha, đang đói sắp chết." Sehun ngồi xuống múc cho mình một dĩa đầy.

"Hôm nay thế nào hả anh?"

"Tôi không nói chắc em cũng đoán được." Sehun lầm bầm, khuôn mặt gần như dính sát chiếc đĩa đồ ăn Luhan nấu, nhưng Luhan đẩy ghế ra, đứng lên khoanh tay trước ngực. Hôm nay Sehun làm cậu thấy khó chịu.

"Hôm nay anh làm những gì?" Cậu gắt gỏng, bây giờ đang rất đói và bực mình. "Chắc lại ngồi nguyên ngày với ông gác cổng chứ gì? Hút thuốc rồi bàn về thời tiết. Anh cũng biết là công việc đâu có từ trên trời rơi xuống."

Sehun ngước mắt lên nhìn cậu. "Luhan, tôi đã cố hết sức rồi. Chú gác cổng quen mấy người trong công ty và đang nhờ họ mướn tôi. Đó là lý do tôi nói chuyện với chú ấy nhiều để nhờ vả. Em bực mình cái gì? Đã bảo đừng có lo nữa"

"Ừ, tôi không lo nữa. Vậy bao giờ thì anh mới biết lo, bao giờ thì anh nghĩ đến trách nhiệm? Đứa nhỏ sắp ra đời tới nơi, mà anh chỉ thảnh thơi nói chuyện, hút thuốc, không có tiền bạc mua đồ ăn, mua sữa cho nó là người ta đem Trân Châu bán đi đó, anh có biết không.?"

Sehun nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin, cố gắng dặn lòng đừng tức giận bởi cậu chỉ đang cáu kỉnh do áp lực mang thai thôi. Sehun muốn mở miệng, nhưng đóng lại , lông mày nhướng lên vì những câu nói như đâm vào tim, cuối cùng thì hắn bùng phát.

"Em quên là em đang sống trong nhà tôi sao? Em đang mặc đồ của tôi , ăn đồ tôi mua. Mấy cái đồ cho cục cưng cũng là tôi mua bằng tiền của tôi."

"Tôi có nhờ anh mua hả?"

"Ba mẹ em thì sao? Họ làm gì được cho tụi mình?"

"Anh cũng biết tôi đâu thể nói chuyện với họ." Cậu quay mặt đi không nhìn hắn, cắn chặt môi. "Ba mẹ tôi không muốn nghe tụi mình nói đâu."

"Em còn chưa có thử, họ điện thoại cho em mấy tháng liền và em không bắt máy, tôi biết em dấu nhưng tôi không nói vì sợ em buồn." giọng hắn lạnh tanh, bước ra khỏi bàn ăn , bỏ dở bữa tối trên bàn. "Tôi chịu quá đủ cái tính trẻ con của em rồi. Tôi còng lưng ra làm để kiềm tiền cho tụi mình và cục cưng, em nhìn xem tôi nhận được cái gì? Kể cả một chút tin tưởng của em cũng không có"

"Tôi mang thai, chứ không thì cũng ra ngoài mà làm việc rồi." Gương mặt cậu đỏ ửng vì tức giận "Tôi còn không thể bước chân ra khỏi nhà vì sợ mọi người nhìn như thú lạ rồi bàn tán ! Anh có biết cái cảm giác bị người ta coi thường nó tệ đến cỡ nào không?"

"Tôi có bảo em ra ngoài làm việc sao? Cảm giác bị coi thường? Chính tôi mới là cái người lúc nào cũng bị coi thường đây" Sehun thật sự mất kiểm soát, hắn đập mạnh nắm đấm lên bàn, ly và đĩa thủy tinh ngay lập tức rớt xuống, vỡ vụn. "Tất cả tôi cần là muốn em hiểu cho tôi một chút? Mong muốn đó xa xỉ lắm sao?"

"Anh không cố hiểu tôi thì tại sao tôi phải hiểu anh?"

"Làm sao em biết là tôi không cố? Em mới chính là người hành động ngu ngốc ở đây đó. Làm lơ ba mẹ em là hành động rất trẻ con em có biết không. Em kêu tôi đi tìm việc làm, vậy tại sao em không thử hạ mình xin lỗi họ rồi nhờ họ giúp? Ở cái thôn này, khả năng tôi đi tìm việc còn khó hơn cả việc em phải hạ mình trước bố mẹ em đó, hiểu chưa?"

"Tôi chả việc gì phải hạ mình nếu như anh không khiến chúng ta phải rơi vào hoàn cảnh này. Anh là tên tội phạm không ai dám mướn, anh là người hại tôi thành ra như vậy,"

Sehun không nói thêm bất kì điều gì, từng lời nói của cậu chạm vào nỗi đau đớn nhất trong lòng hắn. Hắn là tên tội phạm, hắn bất tài, không ai dám thuê hắn, tất cả Sehun đều rất rõ. Hắn thấy cực kì có lỗi với cậu và cả bé con, cực kì hối hận vì đã để cậu phải sống trong cảnh thiếu thốn như vậy. Nhưng hắn không suy sụp mà cố gắng hết đi chỗ này, nhờ vả chỗ kia, cố gắng tìm một công việc dù là nhổ cỏ, hốt rác cũng chấp nhận. Vậy mà cậu một chút cũng không tin hắn. Lặng lẽ nhìn chàng trai mảnh mai trước mặt, tất cả sự tức giận đều dồn hết lên đôi mắt khiến chúng trở nên lạnh băng. Nhìn vào đôi mắt không chút cảm xúc của Sehun, trái tim Luhan như nát ra từng mảnh.

"Khốn kiếp, Luhan." Sehun rít lên, nắm lấy cánh tay cậu chặt cứng, làm nó đau đớn. "Có nhiều lúc tôi chỉ – "

"Sao hả? Anh muốn đánh tôi? Đánh đi" Cậu hét lại, giật tay mình khỏi tay hắn.

"Khốn kiếp." Sehun nói một lần nữa, hắn xoay người, lắc đầu rồi bước đi, bỏ lại mình cậu trong bếp.

Luhan ngồi bệch xuống sàn khi nghe tiếng Sehun sập cửa, ôm mặt bằng cả hai tay, cậu khóc nức nở. Cậu đâu có muốn nói mấy lời khó nghe vậy, cậu đâu có muốn làm tổn thương hắn. Nhưng mà miệng cứ để lời nói thoát ra mà không kịp nghĩ ngợi gì. Cậu ngày càng tuyệt vọng – chẳng lẽ khi cục cưng sinh ra phải sống trong cái cảnh này sao? Thiếu thốn về tình cảm và cả vật chất. Lúc bắt đầu, mọi thứ đều khá suôn sẻ, Luhan chưa từng nghĩ đến một kết cục thế này.

Bé con phải cần rất nhiều thứ, đồ ăn, tả giấy rồi đồ chơi, nhưng mà số tiền họ có gần như bằng không, cậu rất sợ bé con bị người ta bắt đi rồi đưa cho người khác nuôi. Luhan đứng dậy, vội vã đến cửa sổ phòng khách nhìn ra ngoài, cậu thấy Sehun bước vào xe, đóng thật mạnh cửa rồi lái đi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cậu, những suy nghĩ tiêu cực cứ tiếp tục xuất hiện trong não. Phải làm sao nếu như Sehun không bao giờ quay lại và bỏ cậu một mình với bé con? Luhan nghĩ đi nghĩ lại, Sehun cũng đâu có cái quan hệ chính thức nào với cậu. Dù sống chung một nhà cả mấy tháng trời, hai người cũng đâu có chính thức hẹn hò. Cả hai đều chưa từng thổ lộ rằng họ thích nhau, hay một cái gì đó tượng trương cho mối quan hệ trên tình bạn.

Luhan đi loạng choạng vào bếp lấy cái chảo mì ống ra ngồi trước TV rồi ăn thẳng từ trong nồi. Cậu đang mặc chiếc áo khoác của Sehun, nó khá lớn so với cậu, nhưng mùi hương từ chiếc áo có thể giúp cậu tưởng tượng lúc này đây Sehun vẫn đang ở nhà với cậu. Hắn nói rất đúng, tính tình cậu quá nông nổi trẻ con. Ba mẹ không hề biết cậu đang ở đâu – rất nhiều tin bị người ta đồn đại quanh thị trấn nhưng mà chẳng có cái nào đáng tin. Có một lần Luhan nhìn thấy bố cậu đang bước vào cửa hàng tiện ích nhưng cậu đã nhanh chóng trốn vào giữa mấy cái kệ. Luhan chưa gặp bố mẹ hay cố liên lạc với họ lần nào hết. Chắc là họ rất lo lắng vì chỉ biết mỗi thông tin cậu đang ở đâu đó với Sehun. Cậu quá con nít, như chính xác những gì Sehun đã nói.

Nước mắt chảy dài trên mặt, miệng cậu đắng nghét, ăn cũng chẳng còn mùi vị gì. Cậu đẩy chiếc chảo ra chỗ khác rồi ôm chặt gối to vào lòng. Thử tưởng tượng cảm giác Sehun mang cục cưng rời khỏi cậu sẽ đau đớn đến nhường nào? Nỗi đau đó chính là thứ mà ba mẹ cậu đang gặp phải lúc này. Cậu không cố hiểu cho ba mẹ và cả Sehun. Hắn mang cậu về sống cùng, nuôi cậu ăn, mua những thứ cậu cần, cho cậu tình thương, nhưng Sehun nhận lại được gì? Lau đi nước mắt bằng cánh tay áo, Luhan cảm thấy rằng những gì cậu làm hoàn toàn không xứng đáng với tình yêu Sehun dành cho cậu. Nếu hắn yêu cậu thì tại sao còn chưa nói? Mà chính bản thân cậu cũng chưa từng nói tiếng yêu, mỗi lần Sehun hỏi "em nghĩ sao về tôi?" thì cậu đều tìm cách tránh né. Nếu Sehun trở về, cậu nhất định phải thay đổi để trở nên tốt hơn.

———————————————————-
Lúc Sehun về, Luhan đang nằm ngủ trên ghế sofa, hắn bước đến đánh thức cậu. Sau mấy tiếng chờ đợi và lo lắng thì cơn tức của cậu đã bị thổi bay, nhưng có vẻ như Sehun vẫn đang rất giận, hắn đá chiếc giày rồi ném áo khoát lên ghế. Luhan có thể nghe rõ mùi thuốc lá trên người hắn.

"Anh về rồi" Luhan ngồi dậy, dụi dụi mắt, ngước nhìn hắn đi lại. Sehun kéo một bao thư từ trong túi quần, ném thẳng nó vào mặt cậu.

"Tiền đó, tiền mà em muốn. Đi mà mua đồng hồ Rolex đi." Sehun quát cậu, hai vai rõ ràng căng cứng vì tức giận.

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: