Chương 7
" Tựa như cơn gió, theo em ngao du khắp nơi, kề sát như cơn gió, theo em trên mọi lối đi."
Sau khi đi ra khỏi quán trà sữa, Ngô Thế Huân tiếp tục cuộc đối thoại vừa rồi, Lộc Hàm cảm thấy được đôi khi học bá bản chất thực sự rất đáng sợ.
Nói or không nói?
Nếu như nói, nhỡ đâu lại phá hỏng quá khứ thì làm sao bây giờ. Nếu không nói, bản thân cũng chẳng thể bịa chuyện được.
Không thể nói.
Lộc Hàm cảm thấy, hiện tại mới quen nhau được một tháng, nếu nói mấy điều ấy, sẽ thay đổi sự thật vốn có của nó hay không.
" Thế Huân. Anh hiện tại có một bí mật rất lớn." Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân, " Bí mật này bao gồm cả việc anh vì sao lại biết số điện thoại của em. Nhưng là, anh hiện tại không thể nói cho em được."
" Nếu không nói được thì đừng nói." Ngô Thế Huân uống một hụm trà sữa, " Em chờ một ngày chính anh sẽ nói cho em biết."
Không sao, anh không nói cũng không sao.
Em tin anh.
" Uhm." Lộc Hàm gật gật, đồng thời cũng khẳng định với chính mình.
Lộc Hàm cảm thấy Ngô Thế Huân trước mắt, rõ ràng mới 16 tuổi, nhưng lại mất đi dáng vẻ 16 tuổi. Trừ việc so với bạn bè cùng trang lứa ở bên ngoài trưởng thành hơn, có đôi khi cậu tự hỏi thằng bé nói chuyện như là một Ngô Thế Huân 20 tuổi vậy, ấn tượng bên trong về Ngô Thế Huân năm 16 tuổi không trưởng thành như thế này.
Ngô Thế Huân trước mắt này ...
Cái đó sẽ không ...
Có lẽ quay lại được đi...
Lộc Hàm bị chính ý nghĩ của mình làm hoảng sợ, lập tức phủ định ý nghĩ này.
Nếu thằng bé là Ngô Thế Huân 20 tuổi, làm sao thằng bé lại không biết mình vì cái gì mình biết được số điện thoại của nó chứ. Lộc Hàm à, đừng có vọng tưởng nữa, có phải là bản thân mình trở về, chỉ mong sao mọi người đều quay lại hay không.
Cái này xem như một vở kịch nhỏ đi.
Xong rồi về sau lại trở về đúng dáng vẻ của nó.
Hai người như trước cùng sánh vai về ký túc xá. Lúc ở bên dưới ký túc xá, bất ngờ gặp được một người --- Trương Nghệ Hưng.
Thật sự không nghĩ ra nha.
Trương Nghệ Hưng quay lại ký túc xá sớm thế này chẳng nhẽ hôm nay mặt trời mọc từ đằng Tây à?
Lộc Hàm ngẩng lên nhìn bầu trời, mặt trời đã lặn xuống phía Tây. Quả nhiên, hiện tại mặt trời ở đằng Tây, bằng không tại sao có thể nhìn thấy Trương Nghệ Hưng ở ký túc xá.
" Anh Nghệ Hưng, hôm nay lại về sớm vậy a." Ngô Thế Huân khó hiểu nói.
" Mệt!" Trương Nghệ Hưng thở hổn hển nói.
LAY?
Lộc Hàm có điểm không hiểu nhìn nhìn hắn.
" Sao cậu lại thở như vậy ..." Lộc Hàm hỏi.
" Tớ chạy đến đây đó. Mệt chết mất."
LAY chết rồi.
Nếu cậu biết về sau debut tên là Lay, cậu còn thể "mệt chết" hay không. Lộc Hàm nghĩ, lại một lần nữa rớt cằm.
Ngô Thế Huân bất dắc dĩ đỡ trán.
Ít hài hước a ít hài hước. Sao lại có thể ít hài hước như vậy,
Đương nhiên nếu Ngô Thế Huân biết trong lòng Lộc Hàm nghĩ cái gì, có lẽ sẽ không cảm thấy cậu ít hài hước đâu. Chính là hiện tại, Ngô Thế Huân cảm thấy ba chữ " Mệt chết mất " này thật sự không có gì là buồn cười hết, sao Lộc Hàm có thể cười to như vậy.
" Anh sao hôm nay về sớm vậy." Ngô Thế Huân hỏi.
" Hôm nay gặp phải vài người." Trương Nghệ Hưng trả lời, " mấy người đối với anh mà nói cực kỳ quan trọng."
Lộc Hàm nghe câu sau lập tức phản ứng lại.
" Cậu nói là fan của cậu?"
Trương Nghệ Hưng không thể tưởng tượng nổi nhìn Lộc Hàm.
Rõ ràng Lộc Hàm mới đến có một tháng a, huống chi chuyện fan của mình cùng lắm cũng chỉ nói cho Ngô Diệc Phàm a cậu ta như nào biết được nhỉ.
" Fan cái gì. Anh Nghệ Hưng có fan?" Ngô Thế Huân nhìn Trương Nghệ Hưng hỏi.
" Cũng không tính là fan." Trương Nghệ Hưng lộ ra lúm đồng tiền, " Chính là, mấy người luôn luôn âm thầm ủng hộ anh."
" Vậy Lộc ca làm sao lại biết. Chúng ta quen nhau lâu như vậy anh cũng chưa từng nói cho em." Ngô Thế Huân trong lòng có điểm không công bằng.
Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ.
Anh như thế nào biết được tại sao Lộc Hàm lại biết chứ anh thật sự chỉ nói cho Ngô Diệc Phàm a!! Hơn nữa anh chạy tới đây đã tức chết rồi thật sự không muốn nói chuyện a T T
" Nghệ Hưng không phải ngôi sao nhỏ sao." Lộc Hàm nhìn nhìn Trương Nghệ Hưng, " Trước kia đã xem qua mấy tiết mục của cậu ấy, cảm thấy rằng cậu ấy sẽ có fan."
Lộc Hàm ở trong lòng yên lặng khinh bỉ chính mình.
Xem qua mấy tiết mục của cậu ấy chính là sự thật...
Chẳng qua là trước kia mình cùng cả nhóm xem, lúc trương nghệ hưng hát " Hai con cá nhỏ ". Nếu Trương Nghệ Hưng bây giờ biết về sau mấy người fan thường xuyên xem cái video này, không biết cậu ta sẽ có phản ứng gì. Tuyệt đối là hố đen a.
Trương Nghệ Hưng một tháng này, cũng cùng với Lộc Hàm quen nhau nhiều hơn, ngẫu nhiên cũng sẽ có điểm vui mừng.
" Đàn ông tinh khiết còn xem qua tiết mục của đại gia a. Thật sự là vinh hạnh." Trương Nghệ Hưng dùng tiếng Trung nói một câu.
" a a a a a. Trương Nghệ Hưng cậu cút cho tớ. Nếu đã chạy về đây thì lên ký túc xá nghỉ ngơi đi. Chăm sóc bản thân mình đó, nhất là thắt lưng của cậu ấy." Lộc Hàm dùng tiếng Trung đáp lại.
Ngô Thế Huân trong lòng cảm giác bất công lại tiếp tục tăng rồi.
Mấy người nói cái gì em một chữ cũng không hiểu được.
" Được rồi tớ về ký túc xá trước đây." Nói xong chạy vào ký túc xá.
Chạy nhanh như ngựa vậy ...
Lộc Hàm nhìn bóng lưng của Trương Nghệ Hưng bất đắc dĩ.
" Lộc ca, anh cùng anh Nghệ Hưng rất thân nhau sao?" Ngô Thế Huân hỏi.
" Cũng được a. Dù sao cũng đều từ một quốc gia tới, cũng tương đối tốt."
Cho nên ỏ Hàn Quốc khó ở chung với nhau hay sao.
Ngô Thế Huân chu chu miệng.
Lộc Hàm nhìn Ngô Thế Huân trước mắt.
Trời ạ, cư nhiên vì nghe không hiểu tiếng trung mà trở nên giận dỗi. Trời ạ, rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Ngô Thế Huân 16 tuổi rồi.
Đương nhiên, vẫn phải dỗ dành thằng bé.
Dù sao tiểu tử nhà mình chính mình thương a.
" Đừng giận nữa. Anh về sau dậy em nói tiếng Trung nha?"
" Tiếng Trung nhìn qua rất khó, có lẽ ngay cả tên mình em cũng nói được mất."
Đúng vậy nha Ngô thi tâm*, em thật sự sẽ không nói được tên mình đâu (* ngô tâm thơ = trái tim thơ ca =)) )
Chính là, Lộc Hàm nhìn thiếu niên 16 tuổi này. Tuy rằng hiện tại chưa bắt đầu học tiếng Trung, chính là để Ngô Thế Huân biết bản thân mình, câu tiếng Trung mà thằng bé học tốt nhất, không phải tên của mình, mà là tên của anh a. Tên của Lộc Hàm.
Một người giữ nhiều bí mật như vậy lại còn không biết tương lai phải đối mặt với chuyện gì phát sinh. Lộc Hàm cảm thấy mình nghĩ đến < Trở về tuổi 20 > mà áp lực thật nhiều T T
Trong tương lai, ở trong trái tim em, tựa hồ tên của anh so với em còn quan trọng hơn.
Trong tương lai, cái người nói muốn dậy em tiếng Trung, phải giúp đỡ em, sẽ bỏ em đi.
Trong tương lai, Lộc Hàm chung quy sẽ mang nợ Ngô Thế Huân
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com