Chap 1
Tôi - Oh SeHun.Một thằng đàn ông tầm thường.Lúc trước tôi là trai 'thẳng' nhưng rồi bị 'bẻ cong' lúc nào không hay mà thiên hạ người ta hay gọi là loại Đồng Tính Luyến Ái.Chỉ vì trước kia tôi hay bị đàn bà đá mà trở nên căm ghét đàn bà,tôi thử chuyển sang chìm đắm bên đàn ông để thử sự mới lạ xem sao. Tôi có phải tên biến thái hay không? Và tôi đã trở thành 'cong'.Tôi chơi gái cũng được mà trai cũng OK,miễn sao thỏa mãn được nhu cầu sinh lý. LuHan - Người con trai đó đã làm thay đổi con người tôi.Nếu như tôi không gặp cậu ấy thì cũng không có sự tình này.
================
HaJung thường chỉ LuHan nói: "Mày nuôi thằng trai bao này, làm sao mà trông cứ như trai tân ấy nhỉ?"
Tôi không thích mọi người gọi LuHan là trai bao, nhưng LuHan đích thực là một tên trai bao bán thân nuôi miệng, mà tôi cũng không nói được trai bao với trai điếm thì khác nhau ở chỗ nào.
Tuy nhiên vẫn cứ không thích mọi người gọi thế. Tôi chưa từng phân tích lý do.
LuHan năm nay mười chín, LuHan nhìn rất trẻ đẹp,cậu ta thoát lên vẻ đẹp tự nhiên chút gợi tình khiến người đối diện thèm thuồng. Chàng trai trẻ đẹp LuHan là một thằng trai bao, không thích cười, không nhiều lời. Mặt cậu luôn tràn đầy một nỗi thanh tân. Đó là nguyên nhân vì sao thằng bạn tốt của tôi HaJung toàn bảo LuHan nom như là trai tân.
Có thể nói LuHan là một tên trai bao không có trách nhiệm với công việc, cụ thể ở chỗ, cậu ta vĩnh viễn không bao giờ rên rỉ trên giường.
Gái,trai giang hồ tiếng rên phải dâm dục, âm thanh lúc cao thất thanh lúc hổn hển đứt đoạn, kích thích và triền miên. LuHan khi lên giường toàn cắn chặt môi chịu đựng chứ không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Lần đầu tôi làm tình với LuHan khi cậu ta mới mười sáu. Khi tôi vừa đi vào, sự biểu lộ đau đớn của cậu làm tôi khoái trí,nhầm tưởng tôi đang hiếp dâm một xử nam, không cầm lòng được tôi đã vỗ về an ủi. Khi đi được vào hoàn toàn rồi, mới phát hiện mình bị lừa, tôi lẳng lặng và tức tối thúc thật mạnh cậu ta một mẻ,có điều cũng là lúc tôi tắt đèn.
Tôi không thích thấy vẻ khổ sở của cậu ta, tuy tôi cho rằng đó là cậu ta giả vờ.
Có lẽ là đau quá, cậu ta nói nhỏ một câu:
- Anh nhẹ chút đi !
- Không được !
- Vì sao?
- Vì cậu.... chỉ là một tên làm trai!
Sau lần đó LuHan không bao giờ thốt lên một lời lúc ở trên giường nữa. LuHan vốn đã ít nói, thành ra làm tôi trở nên như con yêu râu xanh đang thỏa mãn với món đồ sextoy bơm đầy không khí vậy.
Tôi biết tôi không phải yêu râu xanh, LuHan cũng biết điều đó.
Ngoài lúc lên giường, tôi đối xử với LuHan rất đàng hoàng, có thể nói như là một trang quân tử, tháng nào cũng đưa lương đều đặn, đúng ngày, không chậm không thiếu. Mà cậu ta cũng có quyền tự do và không gian riêng, tất nhiên lúc nào tôi có nhu cầu thì cậu phải có mặt liền.
Đôi khi, tôi cảm thấy LuHan đâu phải thuộc hạng người làm trai, hoặc có thể cậu ta chỉ xấu trước mắt tôi, hoặc có thể dáng vẻ cậu ấy buộc cậu ấy cố gắng làm ra vẻ ngây thơ - suốt ngày chỉ mặc quần bò, tóc mái phủ gần che hết mặt.
LuHan học đại học năm thứ hai. Ban ngày cậu ta lên lớp bình thường, đêm về thì đến nhà tôi.
Bạn bè thường hỏi, vì sao tôi không kiếm một cô bạn gái hay một tên bạn trai bình thường mà lại đi bao một tên điếm làm tình nhân? Ha ha, tôi nghĩ có khi những con đàn bà miệng leo lẻo ái ái ân ân nói yêu tôi hay mấy gã đàn ông dẻo mỏ đâu đã chắc gì thực tế được như LuHan - em đã nói rõ rồi, em cần tiền.
Trong khi LuHan câu đầu tiên nói với tôi là: "Thưa ông, em có thể ngủ với ông không?". Đấy, nói trắng ra luôn! Như vậy tốt cho cả hai biết mấy.
Đó là 4 năm trước, hôm đó tôi với vài người đồng nghiệp đi tiêu khiển ở một quán bar tên là KLM. LuHan quần bò, khoác ba lô kiểu học sinh bình thường, đến trước mặt tôi, và đã nói với tôi câu nói đó.
Khi nói, cậu ấy nhìn chằm chằm vào mặt tôi.
- Cái gì?
Tôi tưởng tôi nghe nhầm, cho dù lúc đó quán bar đang bật nhạc đồng quê nhè nhẹ.
- Em... em có thể ngủ với ông.
Cậu ta nhắc lại, âm sắc kiên định hơn mọi tưởng tượng.
Mấy thằng bạn giời đánh, thường ngày vẫn sợ gầm trời không ai biết làm loạn, bắt đầu ồn ào lên, tới tấp chỉ trích LuHan.Đàn ông con trai lại đi rủ đàn ông làm tình, chắc hẳn cậu bé tò mò...Cậu là GAY,hay đơn giản cậu làm trai bao,tuy miệng nói nhưng tay chân thì không chịu yên, có người bắt đầu vuốt lên mặt cậu ta, sờ nắm cơ thể cậu.
LuHan sợ hãi, song không bỏ đi, không né tránh, cứ nhìn tôi thôi.
- Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Vị thành niên à?
Nhìn cái thân hình nhỏ bé,ốm nhom,cơ thể chưa có gì lôi cuốn ấy khiến tôi không khỏi nghi ngờ.
Nhưng đôi mắt của cậu ta quá đẹp, đôi môi trái tim chúm chim, màu da trắng sữa thấm từ trong ra ngoài mang một vẻ cuốn hút khó tưởng tượng nổi.
Khi lớn hết, hẳn có lẽ cậu ta sẽ là một vai ra trò đây!
- Em đã 16!
Cậu ta nói khẽ.
- Bé thế thôi á? Cậu làm nghề gì?
Xem ra cậu ấy có vẻ không thể làm nổi cái nghề làm trai!
- ... Làm ... Trai....Bao !
Chỉ đến lúc nói câu này, cậu mới tỏ rõ vẻ rúm ró.
- Cậu rất cần tiền à? Tuổi còn bé thế này mà không chịu học hành.
Chút lý trí còn tồn tại trong tôi đã lên giọng giáo huấn, vả chăng tôi muốn nói thêm vài câu mà.
Nhưng khi nhìn vào đôi đồng tử nông và trơ, tôi thấy tôi đã nhầm tưởng mình thông minh, cái nhìn kia bình thản, tự nhiên, như đang hỏi ý kiến người lãnh đạo một vấn đề gì đó.
Sau đó tôi mang cậu về nhà, nhưng không giữ lại qua đêm. Làm xong chuyện kia, cho cậu ta hai trăm won, thả đi.
Tôi thừa nhận tối đó khi tôi bảo cậu ta đi ra, ánh mắt lưu luyến làm tôi hơi có ý tiếc, nhưng tôi vẫn lạnh lùng đóng sập cửa chính, dặn chính mình:
"Cậu ta chỉ là một tên điếm" để an ủi nỗi ân hận cứ day dứt mãi trong tôi.
Một tên điếm non kỳ dị. Tôi cười đau khổ với chính mình, trần đời này cái chó gì cũng có đủ rồi, gặp càng nhiều, thì thành thục càng nhanh thôi mà.
Nhưng tôi không thể ngờ rằng, trong hai năm sau, tôi gặp lại cậu ấy, và hứa, bao nuôi 2 năm, hai năm đó nếu cần thì ở luôn tại nhà tôi, mỗi tháng tôi cho bốn trăm nghìn won.
Lần sau tôi gặp lại LuHan, là mùa hè hai năm sau. Khi đó tôi vừa bị người yêu đá, tôi cảm thấy những gì mà người phụ nữ cần thì tôi vĩnh viễn chẳng bao giờ có thể trao. Ví dụ như thời gian, ví dụ như hôn nhân. Sau khi chia tay có một thời gian rất ngơ ngác, tôi biết đó là nỗi trống trải.
Hai năm nay công việc của tôi vẫn dậm chân tại chỗ, làm tôi bắt đầu bất mãn. Tiền và những đêm thành phố bao bọc kín mít những mê mỏi của tôi.
Lái xe chạy vô định trong thành phố, nghĩ ngợi lung tung. Tôi nghĩ tôi, mặt mũi sáng sủa, nhưng nhìn thật sâu vào bản chất thì tôi cũng chỉ là một người nghèo trong một xó xỉnh của thành thị. Và tôi giống hệt như mọi thanh niên thành đạt ở thành thị, nghèo đến mức chỉ còn lại mỗi tiền bạc, và đầy những lý do hận đời chất chứa trong lòng.
Mùa hè năm đó thực sự oi ả, tôi bật máy lạnh, để quên được cái không khí nồng nực ngoài cửa kính xe. Khi xe tôi lướt qua cổng trường Đại học CMB, tôi bắt gặp LuHan. Khi tôi nhận ra anh chàng, lặng lẽ, dừng xe gần bên.
Tôi đã hiểu vì sao cậu ta mang tên LuHan, khi cậu ấy đứng dưới ánh mặt trời, nghiêng gương mặt bị nắng chiếu hồng, đứng yên ở phía ấy,ánh mắt trong veo thuần khiết như một chú nai con ngơ ngác. Tất nhiên là lúc đó tôi còn chưa biết tên cậu ta.
Tóc đã chỉnh chu hơn xưa chút, không để mái dài như trước, mặt không khác, thân thể khỏe khoắn hơn vài phần. Tôi phát hiện ra suốt hai năm nay, tôi luôn khao khát đôi mắt kia, đôi mắt vô tình liếc tôi một lần, vẫn là sức cuốn hút ma muội và trong trắng ấy.
Tên trai bao này biết chăm chút cho phong cách, giữ gìn khí chất, ít nhất cũng chẳng ai nhìn ra cậu ta làm cái nghề gì.
Sau độ mười phút, một người đàn ông trung niên bước tới, người đàn ông không rõ mặt nhét cho cậu ta một gói gì đó, rồi đi. Tôi bỗng dưng khó chịu với chút lưu luyến của ông ta lúc bỏ đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com