Chap 14
Tôi ép mình đừng so sánh giữa hai người bởi SaRan sẽ thua thê thảm dù cho cô ấy là con gái.
SaRan thật sự là rất nhỏ, bởi những gì cô ấy làm: Cô vô cùng yêu các anh cầu thủ đẹp trai nhưng lại chả hiểu gì bóng đá. Bởi vậy những đêm cô thức tới 2h sáng để cùng tôi chờ Cúp châu Âu, thì đúng 2h10 phút cô trườn vào giấc ngủ. Cô thích chọc giận người khác sau đó lại nũng nịu ngọt ngào như thể mèo. Đồng thời cô cũng có tật lo lắng xốn xang trước mỗi kỳ kinh nguyệt... Rồi sau kỳ kinh, lại bắt đầu khôi phục lại vẻ xốn xang phớn phở của gái.
SaRan là một cô gái tốt.
Lần đầu tiên tôi sắp làm tình với SaRan, lại là một lần tôi hơi say, cho nên, tôi đã nhầm cô là LuHan. Tôi cứ nghĩ mình sẽ làm tình với người con trai năm ấy. Nhưng chững lại tôi nhận ra và đã dừng kịp thời.
Sáng tỉnh dậy nhìn hiện trường, chưa có gì xảy ra, nhưng tôi như chết điếng khi nghe cô nói. - Anh không có yêu em đúng không?
Tôi không làm sao cất được lời nói với SaRan, nhưng SaRan sau cùng cũng không để ý đến điều đó, cô chỉ nũng nịu vít cổ tôi xuống nói, em nhất định sẽ cho anh. Tôi run lên trong cơn lạnh lẽo, bởi chưa từng nghĩ, sẽ cưới người nào đó không phải là LuHan.
Tôi hỏi, vì sao.
Cô đáp rất hồn nhiên - "Vì em vẫn còn trinh và em cũng rất yêu anh!"
LuHan vẫn luôn lạnh lùng khi nói: "Tôi là một thằng điếm."
Bỗng dưng tôi đau đầu quá.
Một năm sau, tôi sắp 29, tôi vẫn không gặp lại LuHan. Tôi bắt đầu tính,nghĩ đến chuyện kết hôn với SaRan.
Tôi tự hỏi chính bản thân tôi lý do, thì, cũng tự ép mình là lý do như SaRan từng nói.
SaRan hồn nhiên, thẳng thắn và tự hào khi nói: - "Vì em còn trinh!"
SaRan giống như quảng cáo nước ép trái cây, ngon mát đầy sức sống, bộc lộ ra cái sức sống thanh xuân làm người ta thèm muốn. Cô ấy luôn luôn ngẫu hứng, sống ở giây này mới quyết định giây sau, vô kế hoạch vô nguyên tắc. Cho nên, khi cô ngồi trên sô-pha, nuốt đến quả dâu tây thứ 8, lấy ngón út khều tôi lại bảo:
"- Đi, mua cái sơ-mi mới cho anh nào! Anh xem anh chẳng bao giờ mua áo mới, may mà trông anh vẫn còn phong độ của người có của!"
Cô rất thích gọi tôi là "người có của", nhưng thực ra tôi cảm thấy khó chịu vì cách gọi đó, chả hiểu vì sao.
Rồi SaRan bắt đầu lăng xăng đi thay quần áo, chạy từ góc này sang góc kia tíu tít rửa mặt chải tóc, chọn đôi giày đẹp hợp với quần áo, vui thích vô cùng. Tôi nghĩ tôi không thể không cười lên cùng cô.
Cô bảo: - "Em sẽ mua cho anh một bộ đồ thể thao thật oách!" - Bị tôi trợn mắt lên, cô cầu hoà - "Thôi anh ngoan ngoãn nghe em đi nào! Anh toàn mặc đồ tây mãi được à? Nhanh nhanh lên, thay áo đi cùng em!"
Rồi cô kéo tôi đi, tôi cười như mếu.
Ngắm SaRan tung tăng dạo phố, ngửi mùi hương thơm tho như trà sữa từ cô, tôi muốn ôm cô vào lòng quá, tôi nghĩ lấy người thế này cũng hay.
Tôi đưa tay phải ra, tôi sắp vòng ôm cô vào bên tôi. Thì ngay lúc đó, tôi thấy LuHan đi tới, vội rụt tay lại. LuHan dường như cũng đã nhìn thấy tôi, LuHan mỉm cười với tôi.
LuHan đứng giữa khoảng nắng ấm, mặc chiếc áo màu hồng, quần bò dài, với nụ cười đẹp tự nhiên, như ba năm trước ngày tôi gặp LuHan trước cổng trường đại học. Làn da trắng mịn của cậu ửng lên một màu hồng của má đào tơ, lặng lẽ và quen thân như thế, cảm giác dâng lên từ một sớm hè. Tôi tưởng cậu là một dáng vóc thiên thần bước ra ngập ngừng trong ánh mặt trời kia.
Và người con gái ở bên cạnh tôi lúc này chỉ còn tầm thường như mọi người khác, không thể so sánh với cậu.
Thiên thần nhìn tôi mỉm cười, và tôi đã không còn gì lưu luyến nơi cõi trần.
===============
LuHan có vẻ như sống không đến nỗi nào, béo lên một chút so với ngày trước, nhưng rất mảnh khảnh và thư sinh.
Cậu ấy cười với tôi và nói - "Hi!"
Tôi vẫn trong cơn kinh ngạc vui mừng trong giây phút gặp gỡ, không kịp phản ứng.
"- Hi! Xin chào! Cậu là bạn của Hunnie à? Tôi tên là SaRan!" - SaRan rất tự nhiên, chào hỏi trước. Khuỷu tay huých tôi - "Người ta chào anh kìa, ngốc!"
Tôi định thần, vội đáp lại, chắc hẳn lúc đó trông tôi rất thảm hại. Về nhà, SaRan có nhận xét, trông tôi lúc đó như một anh nông dân quê mùa phải đứng trước mặt người quyền cao chức trọng.
"- Hi, LuHan." - Rồi chẳng còn biết nói gì, chỉ nhìn LuHan chằm chằm, cũng quên không buông tay cô bạn gái SaRan ra.
Phút giây gặp gỡ quá đột ngột, cũng chả nói được cái gì, LuHan bảo, cậu có việc phải đi, thậm chí không để lại số điện thoại cũng không nói xem giờ đây cậu sống ra sao.
Xem sắc mặt tươi sáng của LuHan, có thể nghĩ chí ít, người đàn ông (những người đàn ông) của cậu ấy đã không tệ bạc với cậu.
Tôi nhìn theo LuHan cho đến góc khuất. Mươi giây sau, một chiếc Audi chạy lướt qua tôi, ngồi bên cạnh người lái là một đàn ông mặc áo màu hồng, tôi không kịp nhìn mặt. Xe đã lướt đi rồi.
"- Ôi trời, bạn anh có vẻ hoành tráng quá nhỉ, giới thiệu cho em làm quen với!" - SaRan thật thà nói.
"- Cậu ta chỉ là một tên trai bao!" - Tôi đáp.
SaRan chép miệng tiếc rẻ một cách bộc tuệch, rồi chỉ ba phút sau, cô quên béng chuyện này.
Cô kéo tay tôi dạo khắp phố. Nhưng trái tim tôi không còn ở trong ngực tôi nữa, tôi đi bên cô, không buồn tỏ ra chán nản mệt mỏi để cô ngưng công cuộc shopping. Trong tâm trí tôi chỉ còn lại một mình LuHan.
LuHan giờ đang ngồi trong chiếc xe của thằng đàn ông bao cậu, hoặc có thể đang ngồi trong lòng gã. Cậu ngồi chỗ nào thì cũng có liên quan gì đến tôi đâu, thế nhưng vì sao trái tim tôi đau đến thế này?
Tôi vẫn nghĩ LuHan đã rời bỏ thành phố này, nên ban nãy, khi gặp mặt tôi suýt ngất. Tôi từ trong sâu thẳm bản năng tôi, chỉ muốn đi theo bao bọc cậu yêu thương cậu, như một trách nhiệm từ ngay trong những mạch máu đang chảy trong tôi, nhưng cậu đã đi mà không nói năng gì.
Thậm chí kiêu căng lướt qua tôi trong chiếc xe của thằng đàn ông nào đó đang bao cậu. Thậm chí không nhìn tôi.
Những nỗi xúc động biến thành giận dữ.
Tôi bắt đầu lo lắng buồn bực một cách kỳ lạ, bực bội và nhẫn nại để SaRan kéo tay tôi đi như một phu đang kéo thuyền, một cửa hàng rồi lại một cửa hàng, tôi nghĩ phải tôi đang ở trong một mê cung, dường như nơi ta bước không hề tới, và ta sẽ cứ mãi quay về nơi ban đầu.
Đúng lúc sự nhẫn nại của tôi đến điểm tận cùng, thì phía trước những tiếng kêu thất thanh:
"- Ối trời ơi, giết người, cứu với, có người bị giết!" - Giọng một phụ nữ.
Tôi chưa kịp hiểu ra việc gì, thì thấy những người phía trước dạt hết sang bên phải, rồi có một người lao thẳng vào tôi, một giây trước khi đâm vào tôi, tôi theo tiềm thức kéo SaRan về phía mình.
Người đàn ông kia lao thẳng vào mặt tôi. Tôi bị đập mạnh tới mức bị đẩy lùi vài bước mới đứng vững, người đàn ông kia ngã sấp trên mặt đất. Tôi còn chưa kịp hỏi vì sao, ông ta đã bò dậy chạy tiếp.
Rồi phía trước mặt có tiếng phụ nữ gào khóc, gào lên với âm độ kinh người.
SaRan hiếu kỳ không ai bằng, mặc kệ tôi phản đối cô đã xông lên đi xem đám đông. Mọi người đang lập tức vây kín quanh kẻ bị đâm và người đi đường đang gào khóc kia.
Tâm trạng nặng nề ấm ức trong lòng tôi không biết trút vào ai, nghĩ sao hôm nay xúi quá. Mũi ngứa quá, cảm thấy có cái gì bắt đầu bò ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com