Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 7

Tôi xem LuHan như trai bao, nhưng người mà tôi gọi mẹ này coi con trai bà thanh khiết như nước mát. Có vẻ ông trời đùa tôi quá ác.

Không hay ho gì, không vui vẻ gì.

Giây phút đó tôi vô cùng căm ghét LuHan, vì sao cậu ta làm vỡ vụn cái mảnh trời thanh khiết mẹ cậu dựng lên cho cậu! Cậu ta có một người mẹ hết lòng bao bọc như thế, lại có tiền, cậu ta còn cái gì là không tốt đâu? Mà còn đi bán thân. Phải chỉ vì bất mãn của tuổi trẻ, hay căn bản trong xương tuỷ cậu ta là dòng máu làm trai?

Về nhà, nhìn thấy LuHan, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta thật ma mị.

Rồi không nhịn được nữa, tôi hỏi:

- Này, sao cậu lại đi làm trai bao nhỉ?

-----------------------

Tôi thật sự bị kích động khi bật hỏi câu này, giọng nói gằn cao. LuHan đang thu dọn nhà, cậu ta mặc chiếc áo phông trắng ấy, như một u hồn mê hoặc đang phiêu diêu trong phòng khách, mặt mang một nỗi điềm nhiên lạnh lùng. Nghe tôi bất chợt cao giọng hỏi, cậu ta sững lại, rồi đi vào phòng. Tôi đã đến cực điểm giận dữ, tôi nghĩ đến người phụ nữ đáng thương hại mà tôi và cậu ta đang cùng gọi là mẹ, bà ấy đã vắt kiệt tinh lực để làm một vòm trời sạch che chắn cho con, tôi thậm chí hiểu ra vì sao bà vô cùng thích thú con trai mình mặc những bộ đồ bình dân giản dị, vì bà không muốn đứa con bị lây bất kỳ một ảnh hưởng nào của bà. Giờ bà mãn nguyện rồi, thấy con trưởng thành rồi, sắp được gả rồi, mọi giấc mơ đẹp nhất đời bà sắp thành sự thật rồi, bà vui như chú Anh Vũ lông lấp lánh ánh sáng rồi, miệng luôn lẩm nhẩm về tương lai hạnh phúc của cậu ta. Bà luôn nhắc lại - Tốt quá, LuHan và con hoàn mỹ quá.

Nhưng bà càng vui mừng tôi càng thấy thương xót,LuHan chỉ là nhân ngãi của tôi thôi, là tôi bỏ tiền ra bao về. Mới đầu khi tôi thấy ánh mắt mẹ cậu thành thật ngưỡng mộ tôi, tôi rất áy náy, nhưng giờ đây tôi nhìn thấy LuHan sa ngã không lý do, tất cả những khó chịu trút cả lên cậu ta.

- Cậu điếc à? Cậu phải nói tôi nghe! Cậu nghĩ cậu thanh cao lắm sao ? - Tôi đuổi theo cậu ta vào tận phòng, kích động nói, nhìn cậu ta nằm trên giường nhã nhặn đọc sách, dường như hành động theo kiểu chơi dương cầm đầy nghệ thuật, mặt cậu phủ vẻ bình lặng trái ngược với hơi thở hổn hển của tôi.

- Cậu câm à? Cậu trả lời cho tôi biết!

- Thế anh thích em nói cái gì nào? - Cậu chậm rãi ngước lên nhìn tôi - Anh đã đi thăm mẹ em rồi còn gì!

Tôi nghĩ tôi sắp phát điên rồi, có vẻ như bà đĩ kia mới là mẹ tôi, giờ tôi đang đi bắt một người lạ phải quý mến bà ta vậy. Tôi nói LuHan cậu ta thật vô lương tâm!

- Mẹ cậu ấy, bà ấy định chờ cậu tốt nghiệp rồi kết hôn với tôi, cậu biết không!

Đúng, gần đây mỗi lần tôi đến thăm, mẹ LuHan đều vui sướng nhắc chuyện tốt nghiệp rồi kết hôn, đính hôn có thể bỏ qua. Bà là một phụ nữ mẫn cảm, bà luôn hỏi tôi, phải các con cũng định cưới rồi, đúng không, hay con không định cưới LuHan nhà mẹ? Hay con sợ tai tiếng về thân thế của mẹ, về giới tính cũng như con người thật của LuHan? Mỗi lần như thế tôi đều phải khẳng định quyết tâm cưới LuHan. Nhưng lương tâm đã bị gọi thức của tôi, thỉnh thoảng dày vò tôi, làm sao để đối diện với một thằng điếm đáng thương hại và một bà mẹ vĩ đại.

Đôi tay LuHan chựng lại một giây, khi nghe hai chữ kết hôn, nhưng dường như ngay lập tức, cậu lại bắt đầu trở nên bận rộn, đọc sách,gấp quần áo, rồi cậu đi ra ngoài phòng khách. Khi cậu lách qua tôi, tôi nghe thấy một âm thanh tuy cố bình tĩnh song đã không thể che giấu nỗi tuyệt vọng:

- Anh cũng không phải là không biết, mẹ em chết đến nơi rồi!

Tôi bình tĩnh lại, quan sát cậu, mặt trắng xanh thân thể gầy gò. Lúc này đôi mắt trống rỗng vô hồn của cậu, tôi biết, nó có chứa một nỗi yêu mẹ sâu sắc hơn bất kỳ trái tim người con nào. Cảm giác cậu muốn nói "Em, là thằng trai bao rất khác người".

- Thế.. sao cậu vẫn làm... nghề này? - Tôi lẩm bẩm - Cậu đã có thể có cả tuổi thiếu niên trong sạch như vẻ ngoài và đẹp như hoa cơ mà.

LuHan bất động, cậu đột ngột đi về phía tôi, tôi nhìn thấy con ngươi cậu, nước đang chảy nhè nhẹ trong đó.

- SeHun, em cảm ơn anh đã đến với mẹ em. Thật lòng, cảm động không thể nói ra, cho mẹ em như thêm một người con trai. Nên anh cũng không nên khổ sở vì địa vị "con rể hờ" như thế! Em là một thằng GAY, GAY làm trai bao.

Thì ra cậu ta nhìn rõ cả tâm lý tôi rồi.

- Tôi chỉ nghĩ, sao em lại không nghe lời mẹ, thế thôi.

- Chuyện dài lắm, càng biết nhiều càng đau đớn. Có lẽ không biết thì hơn. Mà có biết rồi, thì cũng chả làm gì được - LuHan não nề.

Tôi không dám hỏi thêm, tôi không dám nhẫn tâm.

Bởi chăng mẹ cậu cũng sắp chết rồi, bởi chăng hai năm sắp hết rồi, bởi chăng cậu cũng chẳng thuộc về tôi.

Đã thu rồi, tôi giống hệt một người đàn ông sắp kết hôn, bận rộn và sống ngăn nắp, mỗi sáng dậy sớm đi làm, đúng giờ về nhà, đúng giờ ăn cơm, cơm bốn món một canh, đúng bốn ngày đi thăm mẹ LuHan một lần. Tôi cũng không còn muốn đi phân tích quan hệ của tôi với LuHan nữa. Cũng không đi để ý rằng tôi đã dành cho cậu niềm thương lớn hơn cả một nỗi xót xa. Tôi có cớ, đó là bà mẹ sắp chết.
Nhưng tôi cũng gầy đi mỗi ngày, tôi bị cuốn vào một lời nói dối ngọt ngào, lương thiện nhưng khủng khiếp. Tôi lừa đảo từng giây từng phút. Tôi không thể phân biệt câu nào giả dối câu nào thật lòng.
Tôi rất ít khi làm tình, tôi không muốn nhắc người con trai tốt và đẹp sống bên tôi về thân phận của cậu nữa.

Mỗi đêm khi được tôi ôm ấp vào lòng, cậu đều ngước lên nhìn tôi với ánh mắt ấm áp, dùng giọng nói rất nhẹ nhàng, đầy thiên tính bảo tôi: "Ngủ đi nào, đừng nghĩ ngợi nhiều! Rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp!"

Và tôi ngủ, tôi ngủ rất ngon lành.

Chuyện giao dịch giữa tôi và LuHan, chỉ có HaJung biết!

Khi tôi nói cho HaJung biết về tình trạng hiện tại của chúng tôi, anh ta đã kinh ngạc há hốc mồm, bảo, mày bị rơi vào bẫy thằng trai bao rồi! Nhưng sau đó, khi nhìn bộ dạng tôi quá đau khổ, rồi biết rõ sự tình, HaJung lại dùng lý trí để khuyên tôi, trai bao,thằng điếm thì đã làm sao, trai bao cũng là người, cũng có những chuyện bi thảm, ai mà chả muốn sống sung sướng, được một người đàn ông yêu dấu?
Rồi HaJung nói một câu, tôi cho là câu chính xác nhất đời của anh ta:

- Mày thôi đừng tìm cớ nữa, tao thấy cái cớ vĩ đại nhất của mày là mày đã yêu một thằng trai bao kia rồi!!!!!!!

Tôi kinh ngạc nhìn HaJung, thằng bạn nối khố tính nhố nhăng này làm sao lại nhìn thấu gan ruột tôi thế.

- Chậc chậc, bản phủ cự tuyệt mọi loại sùng bái mù quáng, đừng có nhìn tao như nhìn phật sống thế. Mày đi mà soi gương đi, thằng cu điên, xem mày bị dày vò đến mức độ nào? Ai mà chả nhìn thấy mày yêu thằng con trai ấy, mà lại yêu say đắm mới chết người chứ!

Tôi? Yêu LuHan? Mà lại còn say đắm?

- Chú em yêu nó thì cũng có làm sao, vì Người Mày Yêu là một người Mày Có Thể Yêu mà!

Tôi bị kích động suốt vài ngày trời, LuHan cũng thấy sự bất thường của tôi, cậu nói, chả có việc gì, sao anh cứ bồn chồn thế.

Tôi nhìn cậu, LuHan đáng thương và hiền lành của tôi, cậu ấy đẹp đến mức tôi muốn ngắm. Vì sao không thể cưới đĩ hay trai bao? Mà cậu trai bao đó là người con trai bạn yêu. Tôi chao đảo, tôi thường lặng lẽ - vào những lúc cậu đang lúi húi làm việc nhà,đọc sách - ôm siết lấy cậu trong một cái ôm mạnh mẽ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: