Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Châu Kha Vũ cuối cùng quyết định đưa Lưu Vũ đi ăn thịt nướng.

Từng miếng thịt được xếp lên vỉ nướng lập tức dậy mùi thơm nức. Lưu Vũ ngước ánh mắt thèm thuồng trông mong nhìn chằm chằm miếng thịt ngon lành trong tay Châu Kha Vũ, nào ngờ anh lại thả miếng thịt vào bát mình.

"?" Ủa a lô bạn ơi? Ủa ủa ủa???

Châu Kha Vũ làm bộ như không hiểu ý tứ của cậu, tay chỉ vào miếng thịt trên vỉ nướng.

"Thịt chín hết rồi này, ăn thôi!"

"...."

Thấy Lưu Vũ xụ mặt, Châu Kha Vũ không nhịn được bật cười ha hả. Anh đem miếng thịt vừa nướng xong trong bát của mình chấm vào sốt rồi đưa tới bên miệng cậu. Lưu Vũ muốn đưa đũa lên nhận, lại bị Châu Kha Vũ tránh đi mất.

"Anh có ý gì Châu Kha Vũ?" Lưu Vũ hậm hực hỏi.

Châu Kha Vũ lại đưa miếng thịt trong tay ra: "Anh muốn đút em ăn mà."

Hai mắt Lưu Vũ sáng ngời nhìn Châu Kha Vũ: "Tại sao lại muốn đút em ăn?"

Châu Kha Vũ không lên tiếng. Anh nhìn thẳng vào mắt Lưu Vũ.

Lưu Vũ bị ánh nhìn trần trụi không chút che giấu của Châu Kha Vũ làm cho hai má đỏ bừng, đành phải buông tay đầu hàng, há miệng để anh đút thịt nướng vào miệng.

Thịt heo nướng vừa chín tới, vừa cắn một miếng, hương vị thơm ngon đã ngập tràn trong miệng. Nước chấm đậm đà, độ béo thích hợp, thịt vừa mềm vừa ngọt làm Lưu Vũ nhịn không được giơ ngón tay cái lên tán thưởng.

"Hóa ra anh còn giấu diếm tài nghệ nướng thịt đỉnh của chóp!"

Châu Kha Vũ cười cười, lại gắp thêm thịt vào bát Lưu Vũ.

"Ăn từ từ thôi kẻo bỏng."

"Ừm." Lưu Vũ nhìn thịt heo trong bát mình đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, nói: "Đừng chỉ gắp cho em, anh cũng ăn đi."

"Anh có ăn mà."

Lưu Vũ thấy Châu Kha Vũ chậm rãi ăn thịt nướng, đột nhiên buông đũa, hỏi anh: "Đêm qua anh cố ý không nói cho em biết chúng ta học cùng trường phải không?"

Châu Kha Vũ gật đầu. "Đúng vậy, muốn cho em bất ngờ."

Lưu Vũ bĩu môi: "Làm em sợ chết khiếp thì đúng hơn."

Châu Kha Vũ không đồng tình, hơi tủi thân hỏi lại: "Khi anh tới gặp em, em không vui sao?"

Lưu Vũ nhìn một bộ tủi thân đầy bụng của Châu Kha Vũ, cảm thấy mình lỡ lời, liền chủ động gắp một miếng thịt bỏ vào bát của anh nhằm bày tỏ lòng hối lỗi.

"Đương nhiên vui chứ! Em rất vui!"

"Thật sao?" Châu Kha Vũ dường như còn chưa tin nên hỏi lại.

Lưu Vũ gật đầu một cái thật mạnh: "Thật mà!"

"Vậy là tốt rồi." Châu Kha Vũ gắp miếng thịt mà Lưu Vũ lấy cho anh đưa lên miệng. "Anh còn mua vé đi xem "Vùng đất câm lặng 2″ rồi, nếu như em không thích thì anh đành phải đi xem cùng người khác thôi."

Ánh mắt Lưu Vũ lại sáng thêm vài phần, khóe miệng nhếch lên cao: "Oaaa em còn tưởng bây giờ không mua được vé nữa cơ!"

Châu Kha Vũ chăm chú nhìn cậu, còn thực sự làm ra vẻ nghiêm túc hỏi: "Vậy thì hoa khôi khó tính nhất của đại học A có đồng ý đi xem phim với anh không?"

Tay Lưu Vũ cuộn thành nắm đấm đưa lên dọa đánh Châu Kha Vũ: "Anh mới là hoa khôi ấy. Em là mãnh nam."

"Rồi rồi, mãnh nam Lưu Vũ, có được không?" Châu Kha Vũ hỏi tiếp.

Lưu Vũ hắng giọng, bày ra một bộ dáng bất đắc dĩ: "Tiện nghi cho tiểu tử nhà anh quá rồi!", nói xong cũng không nhịn được bật cười.

Xem phim qua mạng với xem tại rạp quả thật không giống nhau. Có lẽ bởi vì người thương ở ngay bên cạnh, Lưu Vũ không thể nào tập trung vào bộ phim đang chiếu trên màn hình.

Cảm giác này thật kì diệu. Mấy ngày trước bọn họ cùng nhau xem phim trên mạng, ngay cả tên phim cũng là do Lưu Vũ thuận miệng nhắc tới. Cậu căn bản chưa bao giờ nghĩ tới chuyện sẽ hai người sẽ nên đôi, hơn nữa Châu Kha Vũ còn cầm hai vé xem phim trực tiếp hỏi cậu có muốn cùng anh xem hay không. Dù sao Châu Kha Vũ cũng là streamer có tiếng cao lãnh lạnh lùng trên nền tảng phát sóng Thứ Bảy, suốt hai năm trời chưa một ai từng nhìn thấy anh, Lưu Vũ không ngờ rằng cậu sẽ trở thành người may mắn đó.

Không chỉ có thể gặp được Châu Kha Vũ, còn có thể cùng anh ăn tối, cùng anh xem phim, bọn họ còn vừa nắm tay nhau thật chặt trước màn ảnh rộng! Lưu Vũ cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Hành động của Châu Kha Vũ chính là lời hồi đáp thuyết phục nhất cho hai năm thầm mến của cậu.

Lưu Vũ lặng lẽ liếc mắt nhìn Châu Kha Vũ. Ánh đèn mờ ảo trong phòng chiếu phim cũng không làm giảm đi suất khí của anh. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, sống mũi vừa cao vừa thẳng. Hôm nay anh mặc áo sơ mi lụa màu tím sẫm, cặp kính gọng vàng trên mắt phản chiếu ánh sáng phát ra từ màn hình chiếu phim.

Châu Kha Vũ đã sớm phát hiện ra ánh mắt lén lút của Lưu Vũ. Nhân lúc bộ phim đang tới phân cảnh cao trào, anh thuận thế tìm được tay Lưu Vũ, nắm lấy thật chặt.

Lưu Vũ cười cười, ghé sát bên tai Châu Kha Vũ, nhỏ tiếng hỏi: "Anh sợ phải không?"

Hơi thở ấm áp mềm mại phảng phất bên tai. Châu Kha Vũ cố gắng khắc chế cảm giác muốn đưa tay lên xoa xoa tai, gắt gao nắm chặt tay Lưu Vũ, trên mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng. "Ừ, anh sợ!"

Lưu Vũ cười nhẹ bên tai anh, chủ động siết lấy tay anh: "Đừng sợ, ca ca sẽ bảo vệ em."

Lúc phim chiếu xong đã rất muộn, Châu Kha Vũ cứ nắm tay Lưu Vũ mãi không buông. Thấy Lưu Vũ đưa tay lên xoa xoa bụng, anh hỏi: "Đói bụng sao?"

"Một chút thôi." Lưu Vũ gật đầu. "Anh đã từng ăn ở phố ăn vặt bên cạnh trường mình chưa? Ở đó nhiều đồ ăn ngon lắm."

"Anh chưa ăn." Châu Kha Vũ lắc đầu.

"Vậy được, ca ca dẫn em đi ăn!"

Lưu Vũ dẫn Châu Kha Vũ trở lại khu phố ăn vặt gần trường. Bây giờ là thời điểm đông đúc nhất ở khu này, hơn nữa hôm nay là lễ thất tịch, đâu đâu cũng là những cặp tình lữ nắm tay nhau đi dạo, muốn mua chút đồ ăn ngon cũng phải xếp hàng.

Lưu Vũ hứng trí bừng bừng kéo tay Châu Kha Vũ đi xếp hàng mua đồ ăn. Một mình xếp hàng còn chưa đủ, cái bụng nhỏ ham ăn lại chỉ huy Châu Kha Vũ: "Anh qua mua bún xào Tân Cương đi, ở hàng đó đó, ngon lắm, chuẩn vị Tân Cương luôn! Nhanh đi nhanh đi!"

Châu Kha Vũ cũng bất lực, đành phải nghe theo sắp xếp của cậu mà chạy đi mua bún.

Bọn họ xếp hàng hết quán này sang quán khác, Lưu Vũ chỉ hận không thể cho Châu Kha Vũ thưởng thức hết toàn bộ 'cao lương mĩ vị'. Thời điểm hai người đã ăn sập cả khu phố ăn vặt, Lưu Vũ xoa xoa cái bụng tròn vo, thỏa mãn thở ra một hơi: "Phù ~ No chết mất!"

Châu Kha Vũ không nói gì, nhấc túi lớn túi bé đang cầm trên tay lên ra hiệu cho Lưu Vũ nhìn, lại trêu cậu: "Anh sợ anh không nuôi nổi em mất thôi."

Lưu Vũ không để ý đến ngữ khí ấm áp cưng chiều trong câu nói của Châu Kha Vũ, tức giận giơ nắm đấm lên thụi cho anh một cú: "Nè he, không phải có mỗi mình em ăn nhe, rõ ràng anh ăn còn nhiều hơn em!"

Mỗi thứ Lưu Vũ chỉ cắn mấy miếng đã la hét rằng mình no rồi, còn lại toàn bộ đều đưa hết sang cho Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ quả thật không nói nên lời.

Trên đường về nhà Lưu Vũ, Châu Kha Vũ đem số đồ ăn dư lại ban nãy ăn hết một nửa, còn lại một nửa đưa đến bên miệng Lưu Vũ. Cái người vừa mới kêu no ầm ĩ kia bây giờ vậy mà lại không từ chối miếng nào.

Đến dưới nhà Lưu Vũ, Châu Kha Vũ nói muốn nhìn cậu đi vào nhà. Lưu Vũ xoay người đi vài bước, lại chạy trở về, ánh mắt sáng như sao nhìn Châu Kha Vũ, mang theo chút ngại ngùng, hai má nhuộm một màu hồng, ngập ngừng hỏi anh: "Chúng ta hiện tại... như vậy có tính là... có tính là đang yêu đương qua mạng không?"

"?" Châu Kha Vũ còn chưa kịp hiểu nổi mạch não của Lưu Vũ, chỉ cảm thấy cậu đáng yêu vô cùng. Anh nhẹ nhàng đưa tay lên xoa mái tóc đỏ rực của người trước mặt, cúi người xuống nói: "Anh còn tưởng hôm nay chúng ta hẹn hò rồi."

"! ! !" Lưu Vũ ngẩng phắt đầu lên. "Thật sao?"

"Đương nhiên! Em nắm tay anh rồi, còn chiếm mất đêm thất tịch của anh, vậy mà em vẫn chưa muốn thừa nhận?" Châu Kha Vũ cố ý trêu chọc.

Nào ngờ Lưu Vũ lại thẹn thùng cúi thấp đầu. Đáng yêu thật sự luôn ấy! Châu Kha Vũ xấu xa còn muốn tiếp tục trêu cậu: "Hóa ra hot streamer Lưu Vũ của nền tảng phát sóng Thứ Bảy là 1 tên tra nam, nắm tay con trai nhà người ta rồi còn không muốn chịu trách nhiệm..."

Châu Kha Vũ còn chưa kịp nói hết câu, Lưu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, kiễng mũi chân áp môi mình lên môi anh.

Vì Châu Kha Vũ cố ý cúi thấp người nên nụ hôn này Lưu Vũ không tốn nhiều sức. Cậu hôn xong thì co cẳng chạy mất, miệng còn lớn tiếng hô: "Đêm thất tịch vui vẻ nha Châu Kha Vũ!", bỏ lại Châu Kha Vũ một mình đứng mân mê khóe môi sững sờ tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com