Chương 22.2: BSNT (6.2)
[THẦN KINH VÔ HẠN]
Tác giả: Tiểu Tiêu
Editor: Just A Potatoe
_________________
Chương 22.2: Bánh Scone Ngưng Thèm (6.2)
Trong phòng.
Thiên Ngô tay đỡ cằm chống lên bàn, ngón trỏ tay còn lại khẽ vẽ vòng tròn trên mặt bàn, đầu ngón tay trắng nõn như gần như xa, như cách một lớp thẹn thùng sau chót.
Một khi lớp thẹn thùng kia bị chọc thủng, cậu trai quyến rũ động lòng người này sẽ nhào lên ăn người ta.
Vẻ mặt Giang Trầm phức tạp chưa từng thấy.
Hắn yên lặng ngồi cân nhắc một hồi rồi nói: “Đúng thật là tôi không ngờ chứng phàm ăn có thể lây được đấy.”
Thiên Ngô không lên tiếng, tròng mắt nhìn mặt bàn, lát lâu sau một tiếng “Ừm” khẽ phát ra từ trong cổ họng.
Ừm mà làm da đầu người ta tê rần.
Giang Trầm cảm thấy trái tim kiên cường của mình bị hỏng mất một nửa rồi.
Hắn cũng từng xem không ít phim xác sống chiếu rạp, người bị lây nhiễm thường có khuôn mặt khó coi, đói khát đến cùng cực. Nhưng hiển nhiên Thiên Ngô khác hẳn những người đó, lý trí của cậu vẫn còn đang kiềm chế được hành động của bản thân, nhưng không ngăn được cậu lan tỏa cái cảm giác tủi thân vì muốn ăn mà không được ăn. Lúc tủi thân quá thì cả người đều như sương mù mênh mang, vừa nhấc mắt lên, nhìn chằm chằm người ta đầy tủi hờn thì ai cũng đều sẽ cảm thấy đau xót cả cõi lòng.
“Em đói lắm luôn rồi đó.” Thiên Ngô không giả vờ nổi nữa, khẽ thở dài, “Hay là bạn cho em liếm một cái thôi, chỉ một cái thôi nhé.”
Cậu nói mà nhịn không được duỗi đầu lưỡi liếm liếm khóe miệng.
Mặt Giang Trầm như đã chết lặng, hắn đứng im lù lù bất động.
Thiên Ngô đứng dậy vừa nhìn chằm chằm vừa đi đến chỗ Giang Trầm, đặt tay lên vai hắn.
Giang Trầm suy ngẫm một lát, “Buổi chiều cậu đã nói thế nào?”
Thiên Ngô: “Hử?”
Giang Trầm nhớ lại nguyên câu của cậu, “Có cần tôi phải nhắc lại không, chúng ta đã chia tay ba năm rồi.”
“Em nghe không hiểu.” Thiên Ngô như đã đói tới mất lý trí, cậu rũ mi mắt đầy mất mát: “Em chỉ muốn liếm bạn một cái thôi mà. Em không cắn đâu, chỉ liếm thôi à.”
Nghe thử xem câu này giống tiếng người không hả.
Giang Trầm nhìn cậu: “...Tôi tin cậu mới là lạ.”
“...”
Nhưng mà Thiên Ngô vẫn từ từ tới gần, Giang Trầm lại không né tránh, cũng không đẩy ra. Đó như là một loại bản năng tự nhiên, Giang Trầm sẽ không từ chối cậu, trên mọi mặt ý nghĩa.
Thiên Ngô hoa mắt chóng mặt dán lại gần hết cỡ, xốc cổ áo hắn lên, nuốt nước miếng ừng ực nhìn hầu kết của hắn.
“Bạn nghe đi.” Thiên Ngô khẽ nói, “Tiếng dòng máu tươi đang chảy trong mạch máu của bạn kìa.”
Giang Trầm: “...”
“Oa, thèm quá đi, nhịn không nổi.”
Thiên Ngô hé miệng, Giang Trầm nhanh tay lẹ mắt bỗng nhiên rút một vật từ trong túi ra, Thiên Ngô cắn một cái, giữa hàm răng bị một cây gì đó cứng cứng hơi lạnh cản lại.
“...”
Cậu ngừng động tác lại, mắt nhìn xuống dưới thấy được dòng chữ nhỏ “Dành riêng cho Thiên Ngô”.
Cái tên súc vật Giang Trầm này.
Bắt một vị hoạ sĩ vĩ đại cắn bút mà sống.
“Ờ, nếu đói thì ngậm bút vẽ yêu dấu của cậu một lúc đi, tôi đoán chắc cậu không nỡ cắn gãy nó đâu nhỉ.” Giang Trầm nhìn Thiên Ngô cắn bút chì, hơi dừng lại rồi nói tiếp, “Không phải cậu từng nói nghệ thuật là chiếc bánh mì tinh thần của cậu à? Ăn cái này trước giải cơn thèm chút đi, để tôi nghĩ cách.”
Thiên Ngô: “...Ôi ừng ói ậy à?”
Tôi từng nói vậy à?
Giang Trầm gật đầu nghiêm túc, “Đã từng nói.”
*
Nghệ thuật gia yêu kiều của thời đại dù có rơi vào tình trạng nào thì cũng vô cùng bắt bẻ.
Không thể nào nuốt nổi bánh bắp trong sân, cậu đói tới mức đi qua đi lại trong phòng, vẫn còn ngậm cây bút vẽ yêu dấu kia, mắt nhìn Giang Trầm lom lom.
Giằng co gần 10 phút, cuối cùng Giang Trầm không nhìn nổi nữa, hắn đứng dậy đi vào sân gõ cửa phòng Khuất Anh.
Khuất Anh thấy Thiên Ngô mặt u ám ngậm bút đứng sau Giang Trầm nên hỏi: “Như này là sao vậy?”
Giang Trầm nói tóm tắt một chút, cô gái đối diện dần dần cứng đờ cả mặt.
“Cô là đầu bếp mà đúng không, có thể làm món gì cho cậu ấy được không?” Ngón tay Giang Trầm ấn huyệt thái dương đang nhức nhối.
Khuất Ăn hơi do dự, “Nhưng mà…”
Anh có chắc là đồ ăn tôi làm có thể ngừng cơn đói không?
“Thử một lần cũng chẳng mất gì.” Giang Trầm thở dài, “Gọi cả bọn Chung Ly Dã nữa, mọi người cùng ăn, mấy ngày này cũng chưa ăn bữa nào ra hồn cả.”
Trong nhà nghèo rách mồng tơi, Khuất Anh kì kèo với người phụ nữ mãi mới được cho phép sử dụng phòng bếp, nhưng cũng chỉ có thể dùng một ít mì và một miếng thịt càng ít hơn nữa.
Trong lúc chờ ăn, phân đội nhỏ 4 người ngồi vây quanh cái bàn, Thiên Ngô ngậm bút mặt không biểu tình nhìn chằm chằm vào không khí.
“Muốn ăn người thật hả?” Bành Bành không tim không phổi nằm ngang trước mặt cậu, xích lại gần nói, “Cậu ngửi thử xem, thấy tui có thơm không?”
Thiên Ngô nghe vậy, con ngươi liếc xéo nhìn cậu ta, trong đôi mắt đen chỉ toàn “chê”.
“Kén ăn.” Giang Trầm trả lời thay cậu, “Bình thường ăn cơm đã kén ăn rồi, phỏng chừng giờ muốn ăn người cũng sẽ kén ăn thôi.”
“Ý là sao?” Bành Bành trợn to mắt, chỉ vào mình hỏi: “Tui cho cậu ăn thì cậu cũng chẳng thèm ăn tui luôn ấy hả?”
Thiên Ngô ngậm bút trả lời vừa ậm ờ vừa lạnh nhạt nói: “Hay là cậu để tôi cắn một cái nếm thử trước đã.”
“...” Bành Bành lập tức rút tay về, “Thật ra cũng không cần lắm.”
Thiên Ngô thu hồi tầm mắt, hừ lạnh một tiếng.
Không cho ăn thì đừng ghẹo.
Chung Ly Dã không hề vô tư như Bành Bành, y nhìn Thiên Ngô thật kỹ, khẽ cau mày nói: “Thế cho nên, bây giờ Thiên Ngô xem như là vẫn còn lý trí à.”
“Hẳn là lý trí lớn hơn cảm xúc.” Giang Trầm nói, ánh mắt nhìn Thiên Ngô hơi vui mừng, nhưng giọng nói lại hơi ngừng một chút, “Nhưng chẳng ai biết được lý trí của cậu ấy có thể chịu đựng được bao lâu. Tôi nghi ngờ cảm xúc muốn ăn thịt người này sẽ tăng dần theo thời gian, mãi đến khi hoàn toàn mất khống chế.”
“Chúng ta phải nhanh chóng ra khỏi phó bản, một khi rời khỏi thì tất cả debuff trong phó bản chắc hẳn đều sẽ biến mất. Không thì uống một ngụm máu Thần Kinh là cũng hồi phục thôi.” Đầu ngón tay Chung Ly Dã gõ gõ trên bàn, “Hai người giành lại anh bạn vừa chết ban nãy rất kịp thời, mắt, da, mỡ đều có thể dùng được. Ngày mai chúng ta đến tiệm dầu lấy bơ vàng nữa, thế là đầy đủ nguyên vật liệu rồi.”
Bành Bành ra sức vuốt cánh tay, “Tui nghe mà nổi hết da gà… Đúng rồi, ai giữ bột tro cốt vậy? Làm bột phải trộn bột mì, đường và muối, hình như bắt đầu chuẩn bị làm bánh được rồi đó.”
“Ở chỗ tôi, ăn xong qua chỗ tôi lấy. Tiện thể xử lý nguyên liệu có thể dùng được trên người anh bạn kia luôn.”
Chung Ly Dã vừa nói vừa thuận tay lấy đũa từ trong lồng ra, nét mặt tự nhiên như thể đang nói trời đẹp ghê.
Cả đám ngồi bên cạnh cùng nhau im bặt.
Thiên Ngô u ám ngậm bút nhìn về phía Giang Trầm, dùng ánh mắt hỏi, cậu có cảm thấy Chung Ly Dã hơi bình tĩnh quá mức không.
Giang Trầm trả lời bằng vẻ mặt đồng ý.
Không lâu sau, Khuất Anh bưng một tô hoành thánh nhỏ từ bên trong ra.
“Nghèo quá, nhà bà ấy không có nguyên liệu gì nhiều, cố lắm cũng chỉ gói được 30 cái.” Cô đặt tô canh bằng sứ tráng men lên bàn đá, “Mỗi người 6 cái, nếu mọi người ăn không no thì ráng uống canh nhiều một chút.”
Chén canh suông với vài cái hoành thánh nhỏ, nhân thịt rất ít, vỏ cũng mỏng. Bỏ thêm chút xì dầu vào, nhìn nghèo nàn nhưng lại ăn rất ngon.
Thiên Ngô để bút xuống cúi đầu cắn một cái, mắt sáng lên.
“Ăn được không?” Giang Trầm hỏi.
Thiên Ngô gật đầu.
Cậu ăn thật sự rất nghiêm túc, một ngụm là một cái hoành thánh như chẳng sợ bỏng, chưa tới nửa phút đã ăn sạch 6 cái của mình. Cậu bưng chén lên uống nước súp ừng ực ừng ực sạch bong, vừa liếm môi vừa lơ đãng liếc qua phần những người khác trên bàn.
Giang Trầm lặng lẽ đẩy chén của mình lên, “Cho cậu phần của tôi luôn này.”
Khuất Anh: “...Thôi cho cậu phần tôi luôn nè.”
Chung Ly Dã: “Phần tôi nữa.”
Bành Bành hơi do dự, “Để lại cho tui một cái ăn cho biết vị được không?”
Thiên Ngô liếm môi, khẽ gật đầu một cái.
Trước khi cầm đũa, cậu hơi dừng lại.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn là được rồi.” Bành Bành nhịn không được cảm thán.
Giang Trầm cong cong khoé miệng, “Làm gì cũng phải được cho phép mới ăn đồ ăn của người ta, cho bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, tuyệt đối không ăn tham.”
Bành Bành: “...Tui càng ngày càng nghi ngờ hai người có quá khứ gì không thể cho người ta biết. Chung Ly Dã, anh nói xem?”
Chung Ly Dã nghi ngờ mình vừa phát hiện cái thứ tên “Tình ý” rất là buồn nôn trong ánh mắt Giang Trầm nhìn Thiên Ngô, y lặng lẽ quay đầu đờ người ra.
Cái hoành thánh cuối cùng bị Bành Bành dùng đũa cố hết sức chia nó thành hai nửa, một nửa của cậu ta, một nửa kia cho Chung Ly Dã.
Cậu ta chỉ nếm một ngụm nhỏ đã nhịn không được nước mắt tung bay, “Đầu bếp đại nhân quá đỉnh!!”
“Món ăn đơn giản mà rất ngon, hơn hẳn máu Thần Kinh.” Chung Ly Dã cũng cảm thấy rất bất ngờ.
Khuất Anh cười dịu dàng, “Nếu có cơ hội tới phó bản nào có nguyên liệu phong phú thì tôi làm mấy món càng ngon hơn cho mọi người…”
Tay cô khẽ múc nước súp còn dư của hoành thánh, Thiên Ngô ngồi gần cô, cậu vừa cúi đầu nhét hoành thánh vào miệng vừa liếc mắt nhìn động tác của cô.
Tay Khuất Anh không giống tay một cô gái cho lắm. Ngón tay rất thon dài, giữa ngón tay có vết chai và sẹo bỏng màu nâu nhạt, vừa nhìn là biết tay của đầu bếp.
“Giọng cô nghe lúc nào cũng hơi nghẹn.” Giang Trầm đột nhiên hơi tò mò, “Bệnh nghề nghiệp à?”
Khuất Anh gật đầu, “Bị sặc khói dầu từ năm này sang tháng nọ nên cổ họng và da dẻ đều không được tốt.”
“Cô làm loại món ăn gì vậy?” Bành Bành hỏi.
Khuất Anh nói, “Làm được mấy món cay tê thơm ngon, cũng làm được cả mấy món dân dã. Giờ tôi đang làm cho một nhà hàng 5 sao chuyên sáng tạo món ăn mới ở Đế Đô.”
Chung Ly Dã thở dài đầy thoả mãn, “Chúng ta nhặt được của báu rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com