Lời tựa
Nhận được lời mời uống cà phê buổi chiều cùng Lee Donghyuck và Huang Renjun, ngay lúc nó vừa uống vào một ngụm coca lớn, Lee Donghyuck đã rống lên: "Park Jisung nói sắp kết hôn rồi!". Sau đó liền lập tức trốn ra sau lưng Huang Renjun, vì Zhong Chenle rất nhanh đã phun ra toàn bộ chỗ coca trong miệng đến chỗ y vừa ngồi, không thiếu một giọt.
Zhong Chenle chửi thề bằng những từ ngữ rất bẩn thỉu.
Mặc dù Lee Donghyuck không hiểu tiếng Trung nhưng nhìn vẻ mặt của Huang Renjun thì chắc chắn vô cùng bẩn. Rồi Zhong Chenle lại nói tiếng Thượng Hải, Huang Renjun nghe không hiểu, sau đó Huang Renjun cũng chạy đến nấp sau lưng Lee Donghyuck, cười hề hề lấy cớ: "Tớ sợ trong quán cà phê này còn có những người Trung Quốc khác, để người ta nghe thấy thì thật mất mặt."
Zhong Chenle đã mắng người kia suốt năm phút liền, sau đó nó mệt mỏi, dừng lại uống thêm một ngụm coca, Huang Renjun lại âm thầm lên tiếng: "Hình như là ngày kia." Liền lập tức kéo Lee Donghyuck đứng lên lùi về sau.
Zhong Chenle cảm thấy mình nên đến tìm chủ quán để yêu cầu hoàn tiền, bởi vì nó không hề uống được một giọt coca nào từ chiếc cốc mình đã gọi, vì đã phun hết sạch. Vừa lau bàn, nó vừa tiếc tiền, vừa nghĩ, Lee Donghyuck chết tiệt, Huang Renjun chết tiệt, coca chết tiệt, cà phê chiều chết tiệt. Nó sẽ không nhắc đến tên Park Jisung, bởi trước đây nó đã từng thề độc, nếu còn gọi tên cậu ta lần nữa thì sẽ làm chó.
Sau đó, Huang Renjun chìa tấm thiệp mời do Park Jisung đưa từ trong túi ra, Zhong Chenle lập tức ném đi và hét lớn: "Con mẹ nó Park Jisung chết tiệt!!!"
Huang Renjun và Lee Donghyuck thề rằng hai người sẽ không bao giờ đến quán cà phê này thêm lần nữa, bởi vì đã phải cười giả lả đến nhức quai hàm để thay mặt Zhong Chenle đi xin lỗi với chủ quán và những khách hàng khác, Zhong Chenle vò tấm thiệp mời nhỏ và chửi bới bằng tất cả các thứ tiếng, cuối cùng chính Lee Donghyuck và Huang Renjun phải bịt miệng nó lôi ra ngoài.
Sau đó Zhong Chenle nhét lại thiệp mời vào tay Huang Renjun, nói: "Em không đi."
Lee Donghyuck lại gần hỏi tại sao.
"Trước đây em đã thề, nếu gặp nhau lần nữa, chỉ sợ không nhịn được mà cắt đầu cậu ta, lại phải vào tù thôi." Zhong Chenle hất mặt sang một bên nói.
"Ồ, anh tưởng mày không dám chứ." Lee Donghyuck ngoáy ngoáy tai giả vờ ngáp.
"Thế sao anh không dự đám cưới của bạn trai cũ đi!!!" Zhong Chenle nhìn y chằm chằm, gào lên.
Lee Donghyuck híp mắt cười nói: "Anh mày đi rồi mà, gặp được Lee Mark chính là ở đám cưới của tên đó. Oa ha ha ha ha, đừng nói là, thật sự đừng nói nhé, Park Jisung còn kết hôn được thì anh mày cũng kết hôn được, đến lúc đó lại cùng là hoa đã có chủ, mãi mãi là anh em tốt!"
Huang Renjun lại nhét tấm thiệp mời đến tay Zhong Chenle, nói: "Tại sao không đi, ăn mặc như đưa đám rồi đi cũng được không phải sao!" Sau đó một người lại thò đầu ra hỏi: "Rốt cuộc tại sao em và Park Jisung lại chia tay thế, đã mấy năm rồi cũng không kể lấy một tiếng."
Huang Renjun còn chưa dứt lời, mới chỉ nói một câu, Lee Donghyuck đã đi tới hỏi nó.
Zhong Chenle cảm thấy có chút sợ rằng giây tiếp theo sẽ bóp chết hai người này, nó trợn mắt đưa tờ thiệp mời lại cho Huang Renjun, không có ý định trả lời chuyện kia. Huang Renjun nhỏ giọng xì một tiếng đồ vô tâm vô phế, sau đó túm cổ Lee Donghyuck nói rằng hai người phải đi, nó hãy tự mình cân nhắc.
Trước khi đi còn sờ soạng người nó ôm một cái: "Con trai ngoan đừng khóc, nhớ ba thì cứ gọi, ba sẽ đến liền."
Sau đó hai người này thật sự rời đi.
Zhong Chenle siết chặt nắm đấm, hận không thể tiến lên sút hai cái người độc ác đang lắc lư dắt nhau ra xe ở đằng kia.
Nó bực bội vò đầu bứt tóc, quay người trở về nhà.
Coi như hai người kia có phúc, Zhong Chenle trở về nhà trong phiền muộn, tuỳ ý ném túi xách xuống đất, sau đó đi tắm rửa, gội đầu xong liền lau tóc một cách qua loa rồi ra ngoài ngồi trên ghế sô pha xem ti vi. Đói bụng, nó đun nước rồi lấy ra một gói mỳ, nấu xong, ngửi mùi mỳ thơm phức, Zhong Chenle cảm thấy vui vẻ hơn một chút, sau đó nó tìm một bộ phim, đang chuẩn bị trong hào hứng, miệng chưa kịp ăn mắt chưa kịp ngó qua màn hình, trước mặt Daegal đã ngậm thiệp mời chạy đến đưa cho nó.
Con mẹ nó chứ, mình nhớ là đã nhét trả lại cho Huang Renjun không phải sao?
Sau đó nó thầm mắng Huang Renjun là bạn xấu.
Lee Donghyuck cũng không phải là người tốt gì. Để hai người kia bị mắng qua một lượt xong, Daegal tha lấy thiệp mời lại lắc lư cái mông rời đi.
Zhong Chenle miệng không muốn ăn, phim cũng không muốn xem nữa.
Dù sao cũng là con gái ruột, nỡ lòng nào mắng được chứ.
Nó nhìn chằm chằm vào tấm thiệp mời màu đỏ hồi lâu, im lặng nhớ tới lời thề năm xưa: "Zhong Chenle, đồ không biết xấu hổ, bây giờ còn dám cầm lên xem ư, tôi coi thường cậu!"
Rốt cuộc vẫn không nhịn được nhặt tấm thiệp lên.
Nó lẩm bẩm: "Tôi cũng chỉ là người bình thường, không cần coi thường tôi."
Khi người Hàn Quốc kết hôn, thiệp mời thường có màu trắng. Khi cả hai hẹn hò ở trường đại học, Zhong Chenle từng nhắc đến chuyện này, rằng người Trung Quốc hay sử dụng màu đỏ, vì màu đỏ mang tính lễ hội và là màu của quốc kỳ, người Trung Quốc sẽ chọn màu đỏ trong những ngày mang tính chất chúc mừng hoặc những dịp quan trọng.
Khi đó, Park Jisung vuốt tóc nó và nói: "Vậy sau này chúng ta cũng sẽ dùng màu đỏ nhé?"
Zhong Chenle lúc đó miệng rất cứng rắn, mở mắt ra nhìn hắn một cái, sau đó nói: "Ai muốn cưới anh?"
Park Jisung khi yêu sẽ rất dính người, hắn liền tới cọ cọ bên người nó: "Là Chenle, Chenle của anh, cục cưng của anh."
Zhong Chenle có chút ngượng ngùng, muốn đẩy hắn ra, nhưng sau đó lại bị hắn nắm lấy tay, lặng lẽ thở lên vành tai nó, gọi: "Vợ."
Sau đó hắn bị Zhong Chenle mặt đỏ bừng đánh.
Nghĩ đến đây, Zhong Chenle nhếch khoé môi rồi mở thiệp mời.
Nó nghĩ về Park Jisung, đập vào mắt là dòng chữ viết tay vẫn xấu như trong trí nhớ, nhìn một cái là biết do Park Jisung viết. Hắn viết tên Zhong Chenle, tên chú rể, nhưng không viết tên cô dâu ở bất kỳ đâu. Zhong Chenle nghĩ, à, Park Jisung, không viết tên cô dâu là để bắt tôi phải đoán sao, hay là một dạng câu hỏi mở để tôi điền.
Sau đó nó ném thiệp mời lên bàn và chuẩn bị gắp vài miếng mỳ bỏ miệng.
Đang ăn, nó liền cảm thấy muốn khóc.
Zhong Chenle thật sự nghĩ rằng bản thân là một kẻ đáng xấu hổ, rõ ràng thường không khóc, rõ ràng đang ăn mỳ gói mới nấu, còn có mùi thơm, nhưng bây giờ giống như nhai phải sáp vậy, thật khó ăn. Nó chửi một tiếng đcm, khó ăn quá. Khó ăn đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
Park Jisung.
Đây là lần đầu tiên Zhong Chenle phải đối mặt trực tiếp với tin tức về hắn sau một thời gian dài.
Nó nghĩ, đau đầu muốn chết, nếu hắn muốn kết hôn thì tự mình lặng lẽ mà kết hôn, sao phải thông báo tới mọi người cơ chứ? Điều quan trọng nhất là tại sao hắn lại để cho nó biết, không sợ nó tới gây rối hay sao?
Một lúc sau, Zhong Chenle thu mình lại nghĩ.
Chết tiệt, đừng khóc.
Nó vùi đầu vào đầu gối, tự an ủi mình rằng do mỳ gói hôm nay rất khó ăn, vậy nên có thể khóc một chút.
Kiki, một chiếc fic siu đáng iu của JiChen tui đã ủ từ khá lâu, cũng có per rùi mà chưa làm được mấy, tui tạm úp lên một đoạn ngắn xem tình hình tương tác thế nèo để lấy động lực nhen ꒰ᐢ. .ᐢ꒱ bộ này cũng có cặp MarkHyuck làm cameo, tuy thời lượng không nhiều nhưng lại có vai trò chủ chốt haha =)))))
Một phần up spoil ntn là vì trước tui hay kiểu thích quá nên làm đâu up đó nhưng lần này muốn quyết tâm để up trong một chap thui, fic này gọi là oneshot chứ dài bằng nguyên bộ Đời sống ngục tù với 7 chương ô mai caaaa ý (੭˃ᴗ˂)੭ hẹn gặp lại cả nhà với full trọn bộ HD đám cưới của anh Jisung nhé =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com