Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạ

Hạ Du Kiệt về nhà với một thân gió tuyết.

Hắn mở cửa, căn phòng tối om. Cởi chiếc áo khoác bị máu loãng thấm ướt, hắn đi đến phòng vệ sinh rửa tay, vệt máu đỏ đen bị dòng nước cuốn đi, hòa thành suối máu đỏ tươi, tựa như một con sông máu.

Hắn cẩn thân rửa sạch tay mình.

Phía sau truyền đến một tiếng động nhẹ, bóng dáng màu trắng dần hiện rõ, Ngũ Điều Ngộ từ trong phòng ngủ bước ra, cậu mặc bộ đồ ngủ bằng lông cừu san hô màu trắng mà Hạ Du Kiệt đã chọn cho mình, tựa người vào cửa, do dự nhìn hắn. Đôi mắt lam ngây thơ khờ khạo dường như ánh lên sự lo lắng.

Hạ Du Kiệt nhẹ giọng gọi cậu:

"Ngộ."

Như là sợ vệt máu vương vãi đầy sàn, Ngộ không đến gần mà vẫn nghiêng đầu đứng ở cửa.

Hạ Du Kiệt thở ra một ngụm trọc khí, phiền muộn trong lòng tan đi không ít, hắn bước tới trước mặt Ngộ, dùng đôi tay sạch sẽ vuốt ve khuôn mặt cậu, dịu dàng nói:

"Xin lỗi vì đã đánh thức em."

Hàng mi trắng của Ngũ Điều Ngộ giống như lông chim hơi cụp xuống, cậu rũ mắt, vẻ mặt ngây thơ nhẹ nhàng gật đầu.

Hạ Du Kiệt cởi quần áo đi tắm rửa, sau đó lau chùi sạch vết máu trong phòng tắm rồi mới trở về phòng ngủ.

Ngũ Điều Ngộ đang ngồi bên giường cầm bình sữa cho bé Ngoan bú.

Vẻ mặt của cậu rất ngoan ngoãn và an tĩnh, sau khi đầu óc có vấn đề vẫn luôn như vậy, ngô nghê dại khờ, giống như một bé mèo nhu thuận. Sự kiêu ngạo trên mặt đã tan biến, khí chất trở nên dịu dàng hơn, khuôn mặt vốn đã trẻ con giờ lại càng thêm non nớt, làm cho người ta không thể tin cậu đang làm mẹ của một đứa bé.

Người mẹ nhỏ tuổi.

Ngũ Điều Ngộ cầm bình sữa một cách nghiêm túc. Cậu có bản năng làm mẹ và thiên tính muốn bảo hộ đối với bé Ngoan, điều này khiến cậu trở nên thánh khiết vô ngần, xóa nhòa tuổi tác, dẫu cho cậu có một khuôn mặt ngây thơ.

Ngực của cậu không phát triển nhiều lắm, sau khi mang thai chỉ phồng lên như một chiếc bánh bao sữa, có thể nắm bằng một tay, lượng sữa tiết ra khá ít, chắc vì còn trẻ tuổi mà mang thai, bù lại sữa rất ngọt. Hôm nay trước khi đi ra ngoài Hạ Du Kiệt đã bú hết sữa, bầu vú mềm mại không còn giọt sữa nào, may mà bé Ngoan không nhất thiết cần sữa mẹ, bú được sữa bột, nếu không dẫu khóc lả người cũng chẳng còn sữa để bú.

Hạ Du Kiệt nhìn cậu ôm bé Ngoan, trong lòng ấm áp.

Hắn ta có ý trêu chọc và dụ dỗ, tiến lại gần thì thầm với Ngộ:

"Con mà không bú sữa mẹ sẽ bị ngốc đấy."

Quả nhiên Ngộ ngẩng đầu lên nhìn, ngày hôm qua bị dày vò quá mức, cậu có hơi cảnh giác, lùi lại tránh né nụ hôn từ Hạ Du Kiệt, cậu suy nghĩ một lúc, đôi mắt lam ngọc mê mang, chậm rãi nói:

"Nhưng mà...em không có...."

Sau khi đầu óc có vấn đề, cậu thậm chí còn không biết nói chuyện, chính Hạ Du Kiệt đưa ngón tay vào miệng cậu, kẹp đầu lưỡi nhỏ nhắn dạy từng chữ. Ngộ nghẹn ngào, học rất chậm, từ thứ nhất nói được là Kiệt, câu đầu tiên nói được là Hạ Du Kiệt, cậu nói xong hắn liền cương, đỏ mắt chơi cậu một cách phấn khích, từ đó cậu dường như liên hệ việc nói chuyện đồng nghĩa với việc làm tình nên rất ít khi mở miệng, bản thân cậu vốn đẹp đến vô thực, bởi vậy càng thêm giống một búp bê sứ.

Hạ Du Kiệt ôm lấy cậu, tay thò vào trong vạt áo, sờ sờ cái bụng mềm mại, ghé sát tai cậu thấp giọng nói:

"Để tôi sờ sẽ có."

Ngũ Điều Ngộ khẽ rùng mình nhưng không nói gì.

Bé Ngoan phun ra mấy bọt sữa liền ngủ thiếp đi, Hạ Du Kiệt bế bé lên, hôn lên trán bé rồi đặt vào trong nôi.

Hạ Du Kiệt bước tới, cởi quần áo Ngộ hết sức nhẹ nhàng, trong phút chốc, cả người cậu đã trần trụi, làn da trắng ngần giống như đúc ra từ noãn ngọc, trên da thịt trắng nõn vẫn còn những dấu hôn, tăng thêm mỹ cảm của sự tàn phá.

Ngộ ép chặt hai chân lại với nhau, đầu gối tròn trịa phiếm màu hồng nhạt, cậu mím môi, vẻ mặt có chút kháng cự. Hạ Du Kiệt nhướng mày, dùng tay bóp gáy Ngộ, cậu giống như quả bóng xì hơi, cả người đều mềm nhũn.

Hạ Du Kiệt nhân cơ hội ngậm lấy bờ môi cậu, liếm hôn khóe môi.

Ngộ ngoan ngoãn mở miệng mặc cho đối phương xâm nhập, cậu dần nhận ra rằng mình không thể phản kháng lại người này, càng phản kháng thì càng bị đùa bỡn thê thảm hơn, cho nên cậu ngoan ngoãn mở rộng hai chân, trở thành bộ dáng mà Hạ Du Kiệt mong muốn: yếu ớt, mỏng manh, dịu ngoan, phụ thuộc vào hắn.

Hạ Du Kiệt sờ vào giữa hai chân cậu, âm hộ non nớt mềm mại ướt át, hắn trấn an xoa xoa mảnh thịt non mềm, tách hai mép thịt ra. Ngũ Điều Ngộ mẫn cảm run rẩy, buổi sáng hắn mới gieo giống vào vườn hoa cậu, miệng huyệt phì nộn vẫn còn ửng đỏ, ngón tay khuấy đảo hai lần trong lỗ nhỏ ẩm ướt trơn trượt, khi rút ra mang theo một chút tinh dịch, khe huyệt hồng nộn mở ra một cái miệng nhỏ, mấp máy theo nhịp thở, từ từ chảy ra nước sướng.

Lỗ thịt của Ngũ Điều Ngộ đột nhiên co giật, một dòng tinh nồng từ huyệt nhỏ ướt át chảy ra ngoài.

Hạ Hữu Kiệt nhìn tinh dịch chảy xuống đôi chân trắng như tuyết của cậu, sắc mặt tối sầm.

Hắn cắn vào tai Ngộ và nhẹ nhàng nói:

"Ngộ để tinh dịch chảy ra ngoài rồi này, thật không nghe lời."

Sắc mặt Ngộ trắng bệch, Hạ Du Kiệt đã dạy cậu sau khi làm tình phải ngậm chặt tinh tịch, cậu vẫn luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ, Hạ Du Kiệt rất hài lòng, thậm chí đôi khi sẽ hôn cậu khen thưởng, nhưng cậu cố gắng làm không phải vì nghe lời, mà vì sợ hãi trừng phạt.

Lần đầu tiên Hạ Du Kiệt ân ái với cậu đã cảnh cáo rằng, nếu cậu không ngậm chặt, sẽ tiểu vào bên trong.

Khi hắn nói những lời ấy, vẻ mặt lạnh lùng, hoàn toàn không có một tí cảm xúc.

Trong đầu Ngộ trống rỗng, đại não bị chấn thương khiến phản ứng của cậu chậm hơn so với người thường, nhưng vào thời điểm này dường như theo bản năng, cậu dùng hai tay vòng qua cổ Hạ Du Kiệt, dùng gương mặt trắng bệch cọ cổ hắn, cơ thể không ngừng run rẩy rúc vào người hắn, giống như một bé mèo đáng thương. 

Hiển nhiên hành động làm nũng ấy khiến Hạ Du Kiệt hài lòng, sắc mặt hắn bình thường trở lại, dịu dàng vuốt ve sau cổ Ngộ.

Thưởng thức mèo con làm nũng trong chốc lát hắn mới lên tiếng an ủi:

"Tôi bỏ qua cho Ngộ lần này nhé, lần sau em sẽ làm tốt hơn mà đúng không?"

Đôi mắt lam vô thần nhìn hắn, ngây thơ trong sáng, gật gật đầu một cách ngoan ngoãn.

Hạ Du Kiệt hôn hôn trán cậu, dùng tay kéo chân cậu ra, kề sát hung vật vào huyệt nhỏ non nớt.

"A-------"

Ngũ Điều Ngộ bật khóc, Hạ Du Kiệt không khuếch trương cho cậu, miệng dưới của cậu quá nhỏ, còn chưa phát triển hoàn toàn nên việc nuốt cự vật của hắn là chuyện không hề dễ dàng. Bụng nhỏ của cậu trướng đau, cửa huyệt mềm nộn bị căng trắng bệch, đau đớn như thể bị xé rách.

Ngộ thở hổn hển, mắt ngọc nhoè đi vì nước mắt, trên trán xuất hiện từng giọt mồ hôi lạnh nặng trĩu, cậu cố gắng thả lỏng âm đạo non nớt để thích ứng sự xâm nhập từ cự vật, nhưng Hạ Du Kiệt vừa xông vào đã hùng hục đưa đẩy, cú sau mạnh hơn cú trước giã vào cổ tử cung, cảm giác nhoi nhói truyền khắp lỗ thịt, cơ thể không ngừng đong đưa vì va chạm.

"Ôi, ôi...."

Ngộ nức nở vì bất lực, cậu vùi mặt vào cổ Hạ Du Kiệt, dáng vẻ đáng thương ấy khiến người ta phải đau lòng. Hắn thấy vậy liền giảm chậm tốc độ cày cấy, đưa tay lên vần vò đồi vú sữa. Ngực cậu rất nhỏ, trông tựa như ngực thiếu nữ tuổi dậy thì, nhưng hình dạng tròn trịa đẹp mắt, nõn nà mềm mại, điểm sắc trên đỉnh đồi là núm vú nhỏ nhắn xinh xắn màu hồng nhạt, sau khi bị hút sẽ biến thành màu đỏ quyến rũ, đượm vẻ ngây thơ lại sắc tình.

Hạ Du Kiệt nhéo cặp đào trắng nõn, ép bé bào ngư ngập nước va vào gậy thịt của hắn. Sau vài nhấp Ngũ Điều Ngộ liền lả người, hai chân vô lực ngả sang hai bên, cửa mình mở rộng, phần eo hông bị Hạ Du Kiệt dùng lực tác động đến nhức mỏi.

Ngũ Điều Ngộ khóc không thành tiếng, cậu nghẹn ngào và nấc lên nhiều lần, tưởng chừng như gục ngã vì bị hắn yêu quá cuồng nhiệt. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt cậu, giống những viên ngọc trai quý giá. Ngộ vòng tay qua cổ Hạ Du Kiệt, bám víu lấy như thể nó chính là cọng rơm cứu mạng.

Hạ Du Kiệt không hành hạ Ngộ quá lâu, hắn dùng sức ôm lấy cơ thể cậu, đẩy gậy thịt vào sâu trong cổ tử cung và bắn ra dòng tinh nóng hổi, Ngũ Điều Ngộ run rẩy vài cái rồi không còn nhúc nhích. Hạ Du Kiệt xong việc liền đứng dậy.

Ngộ nằm trên chiếc nệm tối màu, chiếc bụng nhỏ phập phồng theo nhịp thở, làn da trắng như tuyết lấm tấm những hạt mồ hôi, theo da thịt rung động mà chảy xuống dưới, bắt gặp ánh sáng liền loé lên lấp lánh. Bầu vú trắng nõn mềm mại phồng lên, dường như còn đầy đặn hơn trước, bên trên còn lưu lại những dấu vết ân ái do Hạ Du Kiệt lưu lại, núm vú sưng tấy thành hai viên thạch lựu đỏ rực, nhìn vừa dâm đãng vừa thê thảm.

Hạ Du Kiệt bế bé Ngoan lại, đặt ở trước ngực cậu, bé Ngoan ngửi được mùi sữa, xoắn xuýt quơ quào lấy bầu sữa của mẹ mà bú thun thút vô cùng ngon miệng.

Đôi mắt của Ngũ Điều Ngộ thất thần, khoé mắt vẫn còn vương nước mắt, mái tóc trắng như tuyết dính vào má, trông mỏng manh và đẹp đến lạ lùng. Bé Ngoan nằm trong lòng cậu bú sữa, sữa chưa kịp nuốt chảy xuống cơ thể trắng nõn của cậu, để lại một vệt trắng nhạt. Nếu không có mật dịch chảy ra từ giữa hai chân và những dấu hôn xanh xanh tím tím khắp cơ thể, cảnh tượng này có lẽ đã thiêng liêng như một bức Madonna thời Trung cổ.

Hạ Du Kiệt đứng trên giường ngắm nhìn, lấy điện thoại di động ra chụp lại cảnh tượng thánh thiện và tục tĩu này.

Hắn tắt đèn, thế giới trở nên tăm tối.
     

                              Fin.


Chúc mọi người năm mới an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nhe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com