Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌷Chương 53: Bạn gái tôi🌷

Tư Huệ Uyển không dám tin mở to hai mắt, nụ cười khó khăn lắm mới giữ được trên khóe miệng, hai tay đặt ở một bên yên lặng nắm thành quyền.

Thẩm Thư Điềm biết cô ta đang cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng cô cũng không quan tâm. Thật ra nếu cô ta không hỏi thì cô sẽ không nói ra.

Thẩm Thư Điềm rũ mắt nhìn thoáng qua, nhàn nhạt ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khi nói những lời đó rất tự nhiên.

Tư Huệ Uyển nghiến răng nghiến lợi, nhìn Thẩm Thư Điềm hồi lâu, đột nhiên nói: "Là vì ​​chuyện ngày hôm đó sao? Có phải vì chuyện đó đã xảy ra không?"

Mặc dù cô ta có thể nói rằng trước đây hai người họ ít nhiều cũng có quan hệ gì đó với nhau, nhưng nó vẫn chỉ ở mức mập mờ mà thôi.

Mối quan hệ mập mờ và không chắc chắn như vậy, thậm chí cô ta còn cho rằng khoảng cách kia còn rất xa mới chạm đến.

Bây giờ chuyện này đột nhiên xảy ra, khiến cô ta không tự chủ được suy nghĩ nhiều, có phải vì cô ta làm chuyện đó hay không, ngược lại cô ta là chất xúc tác cho hai người bọn họ?

Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, thản nhiên nói: "Chuyện này có quan trọng không?"

Sao lại không quan trọng chứ, cô ta chỉ đi nhầm một bước khiến các bước tiếp theo cũng sai nốt.

Thẩm Thư Điềm không muốn giải thích hay chia sẻ với cô ta chuyện đã xảy ra cô và Tả Tư Nam, cô nói xong câu đó liền không để ý tới cô ta nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.

Sau này cơ hội các cô gặp được nhau rất ít, cô cũng không cần lãng phí thời gian cùng cô ta nói thêm điều gì, cô cầm tài liệu đi ra ngoài, khung cảnh bên ngoài sáng sủa và quang đãng.

Hành lang yên tĩnh, cô bước về phía trước vài bước.

Tiếng chuông tan học của trường vang lên, có không ít học sinh từ trong lớp học vui vẻ chạy vọt ra ngoài, vác cặp sách chạy về phía cổng trường, tiếng cười đùa vui vẻ làm cho cả khuôn viên trường đều náo nhiệt hẳn lên.

.

Đầu bên kia.

Trong phòng riêng lớn ở tầng 4 của tòa nhà Quảng Ngọ.

Trong gian phòng cổ điển xinh đẹp lượn lờ hương thơm cổ xưa thanh nhã, bốn phía là những bức tường được chạm khắc hoa văn phức tạp, trên chiếc bàn nhỏ được bày biện chiếc bình sứ màu trắng cắm hoa tươi xinh đẹp.

Bầu không khi lại xấu hổ và cứng ngắc.

Tả Tư Nam lười biếng tựa vào ghế, một tay đặt trên lưng ghế, mái tóc đen mềm mại xõa xuống vầng trán trắng bóng, hơi che đi đôi mắt hoa đào lạnh lùng kia.

Những món ăn tinh xảo trên bàn vẫn còn tỏa ra mùi thơm mê người, nhưng vì để quá lâu nên không còn ngon miệng như lúc đầu.

Tả Tư Nam không hề động vào một chiếc đũa, bát và đũa trước mặt vẫn trắng như cũ.

Tả Kỳ cầm đũa gắp một miếng măng đặt vào trong bát, cắn một miếng cũng không cảm nhận được mùi gì, chỉ cảm thấy rất ngột ngạt.

Tả Tư Nam rõ ràng là kiểu nước đổ đầu vịt, cho dù miệng lưỡi ông ta có nói như nào đi chăng nữa, căn. bản hắn cũng không để ông ta vào mắt.

Thậm chí ông ta cảm thấy, Tả Tư Nam nguyện ý ở lại chỗ này, đại khái là bởi vì muốn nhìn thấy bộ dạng van nài đáng thương của ông ta.

Trong khoảng thời gian này, Tả Kỳ đã hao phí quá nhiều tâm tư ở bên cạnh Tả Cảnh Long, muốn lấy lòng hai người, nhưng kết quả rõ ràng không được tốt.

Ông ta cũng biết vì lần trước va chạm với Tả Tư Nam, ấn tượng của Phó Giai Ý vốn đã rất thấp, nếu không cứu vãn được, kết quả sẽ càng ngày càng tệ hơn.

Phó Giai Ý coi như là cũng nhìn ra, trong lòng Tả Cảnh Long và bà nội Từ, Tả Kỳ vốn không có tiếng nói, bản thân ông ta cũng rất sợ hai người lớn tuổi này.

Cứ tiếp tục như vậy, rốt cuộc khi nào ả ta mới có thể kết thúc?

Cho nên hiện tại cho dù Phó Giai Ý không muốn, chỉ đành để Tả Kỳ nhờ Tả Tư Nam giúp đỡ, nếu Tả Tư Nam đồng ý khuyên bảo thì Tả Cảnh Long và những người khác nhất định sẽ bỏ qua.

Nếu Tả Tư Nam không muốn, Tả Cảnh Long hiển nhiên sẽ phản đối.

Tả Kỳ cũng biết lúc này con đường duy nhất là bắt tay với Tả Tư Nam bên này, cho nên ông ta chỉ có thể kìm nén tính tình nóng nảy cùng sự lúng túng mà ông ta không muốn thừa nhận trong lòng.

Ông ta đã hẹn Tả Tư Nam đến đây và nói chuyện đã rất lâu.

Tả Tư Nam từ đầu đến cuối vẫn một mực im lặng, trên mặt cũng không có cảm xúc gì, giống như ông ta đã hao phí hết nước bọt ở đây nhưng hắn vẫn chẳng nghe lấy nửa chữ. Ngẫu nhiên nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu, đám người ầm ĩ dường như nói còn có trọng lượng hơn Tả Kỳ.

Điều này càng khiến ông ta tức giận cộng thêm không cam lòng, nhưng dù thế ông ta cũng chỉ đành nhẫn nhịn.

Ít nhất phải nhịn đến khi Tả Tư Nam đồng ý lên tiếng thay Phó Giai Ý.

Bàn tay thon dài như ngọc của Tả Tư Nam cầm lấy ly thủy tinh, nhẹ nhàng lắc lắc, cúi đầu nhàn nhạt uống một ngụm rượu.

Hắn khẽ cau mày, hương vị cũng chỉ bình thường thôi.

Hắn mở điện thoại ra xem thời gian một chút, bây giờ xuất phát từ đây, cô tan học là vừa.

Đã đến lúc hắn đón cô rồi.

Tả Kỳ buồn bực nóng nảy, chỉ là miệng vẫn không ngừng như trước, đem lời nói giống nhau lặp đi lặp lại mấy lần, đột nhiên nghe được người đối diện kéo ghế đứng lên, ông ta khẽ cau mày.

Tả Tư Nam đút một tay vào túi, bình tĩnh nói: "Tôi không muốn lặp lại những gì mình đã nói".

Tả Tư Nam đẩy cửa ra, hơi nghiêng đầu, giọng nói không hề dao động: "Làm ra chuyện như này, mỗi ngày ông đều ngủ ngon được à?"

Bước một bước, đóng cửa phòng lại.

Tả Kỳ sửng sốt, sắc mặt đột nhiên trở nên hung dữ, giơ chân đạp một cú khiến hơn nửa đống thức ăn trên bàn rơi xuống.

Nhân viên phục vụ nghe thấy động liền chạy tới, lo lắng hỏi thăm tình hình.

Tả Tư Nam dừng bước, lạnh lùng nhếch khóe miệng, tiếp tục đi về phía trước.

Thẩm Thư Điềm quay lại lớp, nhét tài liệu vào cặp, Tả Tư Nam gửi một tin nhắn wechat muốn tới đón cô.

Thẩm Thư Điềm biết bây giờ hắn không có ở trường, cho nên bảo hắn đợi ở hiệu sách bên ngoài.

Thẩm Thư Điềm chào tạm biệt Trần Ngữ Trúc, trên lưng đeo balo lắc lắc vui vẻ chạy ra ngoài, mái tóc đuôi ngựa cũng đung đưa sau lưng.

Trần Ngữ Trúc sờ sờ cằm, trầm tư một hồi: "Dạo này mình cảm thấy Điềm Điềm gần đây có gì đó không ổn."

Thẩm Thư Điềm không chú ý đến, bây giờ thời gian thi đại học càng ngày càng gần, hiện tại cô cần phải đến hiệu sách để chọn sách luyện tập.

Với thành tích của Thẩm Thư Điềm, có không ít bài thi đã không cần phải tốn nhiều thời gian như vậy nữa, cô chỉ cần mua thêm một ít quyển luyện đề để cải thiện điểm yếu của mình thôi.

Bây giờ đã vào thu, ban đêm cũng đến sớm hơn nhiều, lúc cô đến hiệu sách, đèn neon bên đường đều đã bật sáng lên, đường phố bắt đầu trở nên sôi động.

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam hẹn nhau ở hiệu sách cạnh Nam Thành, Thẩm Thư Điềm xuống xe nhìn sang.

Tả Tư Nam không nhìn sang bên này, hắn đứng ở phía bên kia hiệu sách, đám người nhộn nhịp đi ngang qua bên cạnh hắn.

Hắn đứng lẳng lặng ở trong đám đông, dáng người cao ngất, ánh đèn chiếu lên góc nghiêng của hắn, hàng lông mi dài tỏa ra bóng nhàn nhạt.

Thẩm Thư Điềm nhận thấy có không ít người đi qua lén lút nhìn hắn.

Tròng mắt Thẩm Thư Điềm di chuyển, dừng một chút, vòng qua biển quảng cáo chạy đến phía sau hắn, duỗi tay vỗ vỗ vào vai bên phải của hắn, nhân lúc hắn còn chưa quay đầu lại đã chạy sang bên kia.

Không ngờ Tả Tư Nam lại không hề làm theo sự dẫn dắt của cô mà quay thẳng sang trái, trực tiếp chạm phải ánh mắt của cô.

Thẩm Thư Điềm phồng má, Tả Tư Nam lại không làm theo dự đoán của cô.

Tức chết đi được.(ò_ó)

Trong mắt Tả Tư Nam tràn đầy ý cười, đương nhiên sẽ không nói cho cô biết rằng hắn đã sớm phát hiện ra cô, muốn lén lút trốn đi, hết lần này tới lần khác đã sớm bị hắn bắt được.

Tả Tư Nam tự nhiên nhận lấy balo của cô, tay kia nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, đi về phía hiệu sách.

Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đi theo bên cạnh hắn, ở trong lòng tính toán những thứ cần muốn mua trong chốc lát.

Hiệu sách cách chỗ đó không xa.

Diện tích hiệu sách rất lớn, góc bên trong bày đầy sách tư liệu, khu vực này là của lớp 12.

Bên cạnh có một cái ghế nhựa rất cao, Thẩm Thư Điềm ngồi xuống, đặt sách lên đùi, cúi đầu nghiêm túc lật xem.

Hắn hơi nghiêng người sang một bên, khuôn mặt xinh đẹp của cô đang trầm tư, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh hắn, điều này khiến trái tim lo lắng của hắn bình tĩnh lại.

Có những thứ thực sự không đáng để hắn lãng phí thời gian.

Tốc độ Thẩm Thư Điềm lựa chọn cũng rất nhanh, trả tiền xong hai người đi ra khỏi hiệu sách.

Lúc này đường phố càng lúc càng tấp nập, hai người đi giữa đám đông.

Bên cạnh có quầy hàng nhỏ bán kẹo bông gòn, có mấy đứa nhỏ vây xung quanh, ngửa khuôn mặt mũm mĩm nhìn kẹo bông gòn không chớp mắt, có thể thấy đang rất thèm nha.

Thật ra Thẩm Thư Điềm không nghĩ là kẹo bông gòn ngon, thậm chí cô còn cho rằng chúng quá ngọt, nhưng không hiểu sao lần nào cô cũng không kìm được muốn mua.

Lần này cũng vậy.

Cô dừng bước, lúc thiếu niên quay đầu lại, cô chỉ chỉ quầy hàng kẹt bông, nũng nịu nói: "Em muốn mua."

"Vậy thì mua đi."

Tả Tư Nam hơi nhướn mày rồi kéo cô lại.

Khóe môi Thẩm Thư Điềm cong lên, vui vẻ đi theo phía sau hắn, giống như một cái đuôi nhỏ.

Chủ quán là một ông già tốt bụng, những chiếc kẹo bông gòn rất lớp, vừa to vừa trắng.

Thẩm Thư Điềm vui vẻ cầm que kẹo bông gòn cắn một miếng, đột nhiên đưa tới bên miệng Tả Tư Nam, hơi đỏ mặt: "Nếm thử đi?"

Cô liếm liếm môi, cong mắt cười: "Hương vị cũng không tệ lắm."

Ánh mắt Tả Tư Nam tối sầm lại, nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn một cái.

Ở ngã tư có một chiếc xe đang chờ, Tư Huệ Uyển chăm chú nhìn cảnh tượng này, gấu váy bị cô ta cào làm nhăn nhúm lại.

Không tận mắt nhìn thấy cô ta vẫn không cam lòng, chỉ không ngờ rằng trên đường về nhà lại thực sự chứng kiến cảnh này.

Thiếu niên nắm tay cô gái lặng lẽ đi trong đám người, giống như một cặp đôi bình thường. Cô gái cúi đầu ăn kẹo bông gòn màu trắng, thiếu niên bảo vệ cô gái bên cạnh, tránh người khác không va phải cô.

Khi cô gái đưa cái kẹo bông gòn, hắn cũng tự nhiên cúi người nếm thử một miếng. Hành động thân mật và tự nhiên như vậy, khiến cô ta không thể tự lừa dối chính mình.

Bọn họ thực sự ở bên nhau, thân mật như thể không có ai xung quanh.

Tư Huệ Uyển nghiến răng nghiến lợi, đèn xanh phía trước bật lên.

Tài xế nhìn vào gương chiếu hậu, khẽ cau mày nhìn khuôn mặt thất vọng và khóc lóc của cô gái, đèn xanh phía trước bật sáng, anh ta đạp chân ga, xe một lần nữa chậm rãi chạy về phía trước.

Chuyện Tư Huệ Uyển gây ra, những người giúp việc như bọn họ cũng biết, tuy nhiên đây không phải là chuyện bọn họ có thể bàn tán, dù vậy ngay cả anh ta cũng thấy khinh thường.

Thẩm Thư Điềm không chú ý đến cô ta, kẹo bông gòn tan rất nhanh, cô liếm một lát đã ăn hết.

Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến thời gian lớp 12 của mình sẽ phải xa hắn ít nhất 1 năm, trong lòng có chút không nỡ, bàn tay đang nắm không tự chủ mà siết chặt.

Lúc này hai người không có việc gì nên quay lại biệt thự.

Bên ngoài biệt thự có một chiếc xe, có người đang vận chuyển đồ ra vào, Thẩm Thư Điềm khẽ cau mày, có hơi khó hiểu.

Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam bước vào thì thấy Tả Kỳ đang ngồi trên ghế sofa, Phó Giai Ý ở bên cạnh.

Phó Giai Ý cũng nhìn sang. Không giống vẻ cứng ngắc và lãnh đạm lần trước, nụ cười trên môi ả ta hôm nay đặc biệt tươi tắn.

"Hai đứa về rồi."

Thẩm Thư Điềm liếc nhìn chiếc bàn trang điểm màu trắng được chuyển lên lầu, cô đã hiểu vì sao Phó Giai Ý tối nay lại đến đây.

Họ sắp chuyển đến đây.

Tả Tư Nam bình tĩnh đẩy vào lưng Thẩm Thư Điềm ra hiệu cho cô đi lên.

Thẩm Thư Điềm lo lắng liếc hắn một cái, không ngờ hắn cũng không thèm để ý tới hai người kia, đi theo Thẩm Thư Điềm đi lên.

Thẩm Thư Điềm thở phào nhẹ nhõm, cô luôn lo lắng Tả Tư Nam sẽ chịu thiệt, cùng người xa lạ sống chung một mái nhà cũng không phải là không thể.

Thẩm Thư Điềm phát hiện cho dù sống chung với Tả Kỳ và Phó Giai Ý thì cuộc sống của mọi người quả thực không hề thay đổi chút nào.

Thẩm Thư Điềm là học sinh cuối cấp, bọn họ không dám làm phiền cô nhưng dường như cô cảm thấy bọn họ đang cố lấy lòng Tả Tư Nam.

Ngay cả Phó Giai Ý cũng thỉnh thoảng hỏi han Với Tả Tư Nam, nhưng mỗi lần Tả Tư Nam đều phớt lờ ả ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, rất nhanh đã đến ngày hội thao của trường.

Bởi vì yêu cầu trang điểm, Thẩm Thư Điềm đã đến trường từ rất sớm vào hôm hội thao của trường, Mạnh Hà và Trần Ngữ Trúc đã đợi sẵn trong lớp.

Thẩm Thư Điềm thay váy, ngồi trên ghế tuỳ ý cho Mạnh Hà tô tô vẽ vẽ lên mặt cô.

Mạnh Hà trang điểm xong, cảm thấy Thẩm Thư Điềm bây giờ trông rất đẹp, nhưng điều đó không ngăn được cô cảm thấy tiếc nuối vì Thẩm Thư Điềm không thể mặc trang phục hồ ly.

Thẩm Thư Điềm tự nhiên không nổi, tối hôm qua cô không chú ý đến thời gian nên ngủ muộn một chút, hôm nay lại phải dậy sớm.

Mắt có chút buồn ngủ, cả người cứ lừ đừ.

Lễ khai mạc diễn ra từ 8 giờ sáng, học sinh mỗi lớp cần tập trung tại sân thể dục lúc 7 giờ 30 phút để xếp hàng.

Để phù hợp với bộ trang phục này, Thẩm Thư Điềm đi giày cao gót nhọn, để lộ ngón chân trắng bóng, rất đáng yêu.

Vào mùa này, nhiệt độ buổi sáng khá thấp, Thẩm Thư Điềm mặc váy trắng, trên người bởi vì rét lạnh nổi da gà.

Nhưng hiệu quả hiển nhiên rất tốt, lúc đi qua còn phát hiện ánh mắt bốn phía không ngừng đánh giá, còn có tiếng thán phục.

"Thư Điềm, bộ váy này đẹp quá. Mình thích chiếc váy này quá."

"Đẹp quá, quả nhiên là người cầm bảng hiệu đẹp nhất."

"Vừa rồi, tao vừa đi ngắm một vòng, chưa thấy ai đẹp bằng Thẩm Thư Điềm, cậu ấy hoàn toàn áp đảo đối thủ."

"Vãi lúa, mày đi nhìn lén lúc nào vậy, sao không dẫn tao đi? Có còn là anh em nữa không? Tao tuyệt giao với mày nữa ngày!"

"Định mệnh, mày có chắc là cuộc thi chạy tiếp sức lát nữa mày sẽ tuyệt giao với tao không? Hơn nữa mang theo mày đi làm gì. Mày nhìn hoa khôi trường rồi sẽ thấy nhan sắc của những người khác chỉ là bình thường thôi."

"Chúng mày đừng cãi nhau nữa, không lát nữa lão sư sẽ cảnh cáo chúng ta đấy. Nhưng thực sự là Điềm Điềm giống như tiểu tiên nữ quá."

"Mọi người xếp hàng nghiêm túc vào, có lão sư đang đến."

..........

Thẩm Thư Điềm được khen đến xấu hổ, chỉ biết mím môi cười ngại ngùng.

Khen ngợi xong, tất cả mọi người đều rất ăn ý vây quanh Thẩm Thư Điềm ở giữa.

Quả nhiên, gió từ tứ phía bị chặn lại, toàn thân cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Xếp hàng xong, các lớp phía trước tiến về phía trước theo tiếng nhạc.

Thẩm Thư Điềm cầm biển đi về phía trước, vì có hơi lo lắng nên cơ thể không còn thấy lạnh nữa.

Lớp học phía trước đang biểu diễn tiết mục, Thẩm Thư Điềm tình cờ nhìn lên sân khấu thì thấy Tả Tư Nam đang thản nhiên ngồi trên bục với chiếc micro trước mặt. Hắn đang ngồi bên cạnh một vị lãnh đạo của trường.

Thẩm Thư Điềm có hơi sửng sốt, không hiểu sao lại nhớ đến những lời lần trước hắn nói với cô, ngược lại bây giờ lại không được tự nhiên.

Cô bất giác liếc xuống làn váy màu trắng, liếm liếm môi, hai má cũng hơi đỏ lên.

Lớp phía trước đã biểu diễn xong, Thẩm Thư Điềm bình tĩnh lại và bước lên theo tiếng nhạc của lớp 12-1, Thẩm Thư Điềm lùi lại nhìn các bạn ban 1 bắt đầu biểu diễn.

Bên cạnh Thẩm Thư Đường là nhân viên phụ trách quay phim, cô vẫn giơ cao biển. Nhân viên đang quay phim vội vàng lùi lại, không để ý đã đụng phải cô.

Thẩm Thư Điềm đi giày cao gót vốn không phải thuần thục nên cả hai người đều bị ngã xuống đất.

Tấm biển trong tay Thẩm Thư Điềm cũng rơi xuống.

Cô cũng không để ý, chị nhân viên công tác va phải cô liên tục xin lỗi, đang chuẩn bị đứng lên, đã được người phía sau đỡ, bắt lấy cánh tay cô, đỡ lấy eo cô, dường như đang ôm cô vào lòng.

Âm thanh lạnh lẽo từ đài phát thanh vang đi khắp nơi: "Đó là bạn gái tôi."

Thẩm Thư Điềm ngước mắt nhìn sang thì thấy Tả Tư Nam nhẹ nhàng nhảy xuống từ trên bục cao hơn hai mét, thân hình xuất sắc, đôi chân dài thẳng về phía cô.

Chỉ là khuôn mặt tuấn tú kia rõ ràng mang theo khí chất lạnh lùng, giữa hai lông mày hiện lên vẻ dữ tợn.

Đầu Thẩm Thư Điềm choáng váng, cô nhìn các vị lãnh đạo và lão sư trên sân khấu trợn mắt há hốc mồm, những học sinh khác đồng loạt quay sang nhìn.

Toang rồi ông giáo ạ.....

Tối này mik sẽ up 1 bộ truyện mới nha mng, ngọt lắm nhưng ko ngấy nha (cảm nhận của mik là vậy). Bộ này chưa edit xong nhưng đã đi nhảy bộ khác r😅 Dù sao thì vẫn mong mng ủng hộ nha❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com