Chương 8
Phòng ăn nam, An Du và Lục Chu ngồi đối diện đang tiến đến gần cửa sổ hai bàn phụ, Lục Chu thực sự rất tự tin chọn nơi này được ngăn cách rất tốt bởi khu vực cây xanh, nếu không với địa vị của An Du, ước tính sau không lâu sẽ có rất nhiều người vội vã đi lên cùng thiếu gia nhà An để trò chuyện và kết bạn.
Đối diện khoảnh khắc người đàn ông đang nói chuyện với cậu điều gì đó, nhưng An Du chỉ thấy miệng anh ta mở ra và khép lại, nhưng không thể nghe thấy một từ nào, nửa thân dưới ướt đẫm cảm giác bùn đất khiến cậu không thể ngồi yên, lỗ huyệt ướt mềm mại vừa bị đụ bị lớp vải bên trong cọ xát một cách tàn nhẫn bên trong, cảm giác tê liệt và ngứa ngáy khiến toàn bộ cơ thể cậu mềm nhũn, đối với điều dù vốn đang mong đợi bữa tối, cậu cũng cảm thấy mất hứng, bị ham muốn của chính mình hấp dẫn, ước gì có thể làm cho người đàn ông rút vật lạ ra khỏi lỗ của mình sau đó đưa dương vật vào để đạt được khoái cảm mới.
Ngải Bố Nạp trong vườn đè cậu xuống đàn piano, tàn nhẫn đụ địt một hồi, sau đó tri kỷ lau khô mọi dấu vết trên người cậu, cô đơn không giúp cậu lau sạch lỗ huyệt bị bắn vào tinh dịch, tên hung dữ này còn cuộn quần lót lại thành một cục rồi nhép vào, lấy danh nghĩa giúp cậu ngăn chất lỏng chảy ra.
Cuối cùng giả vờ làm tri kỷ đưa người đến nhà hàng, nhưng không cho cậu cơ hội quay lại rửa mặt.
An Du nghiến răng chịu đựng khoái cảm truyền đến từ hạ thân, càng nhớ lại cảm giác có vật lạ trong cơ thể, nó càng rõ ràng, tra tấn cậu đến mức má cậu đỏ bừng, tai cậu ù đi, trong mắt cậu một mảng màu nước, dòng chất lỏng dâm dục liên tục chảy ra, và bị quần lót lấp đầy. Bị chất lỏng thấm đẫm đến mức càng xẹp xuống, lớp vải dệt lớn bị tổn thương, sợ chất lỏng liên tục co lại và hút, sảng khoái đến mức da đầu An Du tê dại.
"An Du, An Du? Em ổn chứ?" Lục Chu chọn một số thứ thú vị để ngủ cùng An Du, nhưng rất lâu không thấy cậu trả lời, nhìn kỹ lại phát hiện khuôn mặt của thiếu gia ngồi đối diện đã đỏ bừng, biểu cảm vô cùng suy yếu.
Anh có chút lo lắng, gọi hai tiếng, thiếu gia ai cũng biết thân thể cậu không tốt, nhưng đừng để bị bệnh nữa. Thấy An Du vẫn không có phản ứng gì, anh nhíu mày, lo lắng đi đến bên cạnh cậu ngồi xổm xuống, "Sốt rồi sao? Bây giờ còn nghe thấy tôi nói chuyện không?"
Lục Chu đưa tay kiểm tra trán cậu, sờ vào một mảng nhiệt độ ẩm ướt, trong lòng càng thêm lo lắng, đỡ lấy An Du, muốn bế cậu trở về phòng.
An Du đang trong trạng thái mơ mơ màng màng, bị gọi mấy tiếng, cảm thấy thân thể bị nhấc lên mới dần dần tỉnh táo lại, lẩm bẩm một câu "Không có chuyện gì", ánh mắt không tán thành của Lục Chu nhìn mà không nói một lời.
Lục Chu thở dài, nhìn thiếu gia cúi đầu không muốn bị người khác nhìn thấy, cảm thấy có chút buồn cười vì thái độ né tránh của mèo con, lại có chút tức giận vì bị bệnh mà vẫn không chịu chăm sóc tốt, vừa thô lỗ giúp đỡ vừa cằn nhằn, "Ngoan ngoãn đi, An Du, bị bệnh cũng đừng cố chấp, trở về nghỉ ngơi một chút rồi uống thuốc..."
An Du được anh đỡ vài bước, dịch huyệt bên trong quần lót lập tức vì đổi tư thế mà chảy xuống, mỗi bước đều cọ xát vào thành trong trơn nhẵn, chỉ trong vài bước ngắn ngủi, hơi thở của An Du càng lúc càng gấp, khóe mắt cũng đỏ hoe, chân sau mềm nhũn, suýt nữa ngã xuống đất.
Lục Chu kinh hãi, theo phản xạ dùng một tay vòng qua đùi ôm lấy người đang bế đứa nhỏ như bế, cái mông thịt đầy đặn của An Du nằm trên cánh tay Lục Chu, vốn dĩ luôn ở bên ngoài quần lót lại bị đẩy vào bên trong sâu thêm một chút, khoái cảm mãnh liệt kích thích hắn khóc thành tiếng, nước muối cũng từ khóe mắt chảy xuống.
Lục Chu lo lắng, dụi dụi khóe mắt tiểu hoàng tử, cảm thấy khó chịu, ôm chặt người kia rồi nhanh chóng trở về phòng, đặt bình sữa của An Du lên giường, ngồi xuống mép giường, không thể không gọi bác sĩ.
Muốn lấy điện thoại di động ra, tay áo bị kéo lại.
An Du nằm trên giường, mắt đờ đẫn, mặt đỏ bừng, nhéo tay áo, thì thầm: "Không cần gọi bác sĩ...... Tôi đi tắm rồi ngủ một giấc là ổn thôi......"
Lục Chu an ủi, nắm tay An Du, có chút hoài nghi về sức phản kháng của anh lúc này, thiếu gia bệnh tật suy yếu, uống thuốc đi khám bác sĩ là chuyện thường ngày của cậu, hơn nữa với tính tình của cậu, sao có thể giấu bệnh, sợ bác sĩ như vậy được.
Lục Chu suy nghĩ cẩn thận, quan sát biểu cảm của An Du lúc này và nằm trên giường cũng liên tục run rẩy cơ thể, do dự mở miệng nói: "An Du... Có phải anh hay không, lại đụng phải Hermann......"
Nghe vậy, Lục Chu cảm thấy bàn tay nhỏ bé trong tay mình cứng đờ, trong lòng anh hiểu ra, trong nháy mắt anh bùng lên một cơn giận dữ, sắp bỏ qua tình cảm anh em trước đây xé nát khuôn mặt anh, sau đó nghe thấy An Du mở miệng nói: "Không... Không phải anh ta... Là Ngải Bố Nạp......"
Biểu cảm của anh ta hoảng loạn, cả khuôn mặt đỏ bừng, "Hơn nữa anh ta còn... Còn về phía sau lưng tôi... Làm rơi thứ đó...."
Giọng nói của An Du ngày càng nhỏ, cảnh sát nghe một từ không thể không lọt vào tai anh ta, da đầu tê dại, một cơn giận dữ từ ngực anh ta nhắm thẳng vào đỉnh đầu anh ta, hít thở sâu vài lần để kiềm chế cơn giận trong lòng, bế An Du nằm ngang đi về phía phòng tắm, an ủi và dỗ dành: "Không có gì, không có gì, chúng ta hãy tắm rửa, lấy nó ra và mọi chuyện sẽ ổn thôi......"
Sau khi trải qua một loạt lần xâm phạm của gã đàn ông, cơ thể của thiếu gia vốn trong sáng và lạnh lùng đã bị trêu chọc, nhưng chỉ có người trước mặt này, chưa bao giờ ép buộc cậu, và luôn giúp cậu khi cậu yêu cầu......
An Du vùi đầu vào vòng tay của Lục Chu, buồn bã "Um" một tiếng, vô thức đưa ra vài phần ỷ lại.
......
Trong phòng tắm hơi nước đang xoay tròn, cơ thể trần trụi của An Du trèo lên vai Lục Chu, mạnh mẽ chống lại cơ thể mềm nhũn, Lục Chu một tay giữ eo cậu giúp cậu đứng vững, một tay ở đùi anh cẩn thận đào bới.
Nước ấm tưới lên cơ thể hai người, An Du dựa vào Lục Chu đang mặc quần áo ngay ngắn trên người, phần thân dưới truyền đến cảm giác ngứa ngáy tê liệt khiến cậu không thể đứng thẳng, muốn xuống ngồi nhưng lại bị một bàn tay giữ chặt ở eo, tất cả hơi thở đều ở trước mông của người đàn ông trưởng thành đẹp trai, kích thích dịch huyệt trong lỗ nhỏ của cậu chảy ra ngày càng nhiều.
Lục Chu cúi đầu, có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của An Du, đường eo gợi cảm chảy xuôi cùng đỉnh mông trắng nõn, hắn nhịn không được hứng lên, hai tay thong thả ra vào thăm dò lỗ thịt, nước sốt trơn trượt theo ngón tay hắn chảy ra ngoài, hương thơm ngọt ngào của cơ thể từng đợt từng đợt trôi về phía mũi hắn.
Hai tay chỉ vào bên trong ma quỷ đang đè ép và đẩy ra từng lớp từng lớp lỗ thịt, không lâu sau đã gặp phải ruột thịt bị nhét vào vải dệt một cách dữ dội, Lục Chu hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng dỗ dành bên tai An Du: "Ngoan, thả lỏng, nhanh đưa tay qua, thả lỏng một chút, tôi có thể lấy ra..."
Cảm thấy An Du ngoan ngoãn thả lỏng cơ thể, Lục Chu cũng đồng thời nắm lấy một góc vải dệt, nhẹ nhàng kéo ra một chút, nghe thấy An Du kêu lên:
"A ——! Không...... Không......"
Vải dệt không quá tinh tế cọ xát quá nhiều vào lỗ nhỏ rất nhạy cảm, lỗ huyệt phun ra một cỗ dịch, bị khoái cảm quét qua toàn thân làm cho khiếp sợ, sảng khoái đến mức An Du gần như không đứng vững được. Cậu đặt hai tay lên ngực Lục Chu, không khỏi lắc đầu, nước mắt trực tiếp rơi xuống, nức nở không nói nên lời.
Lần đầu tiên nhìn thấy thiếu gia lạnh lùng trong trẻo như vậy mất khống chế, Lục Chu không biết nên đau lòng hay là thầm mừng vì có thể nhìn thấy mặt này, anh cúi đầu, cực kỳ nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của An Du, mỗi lần đều hôn nhẹ lên má cậu nói: "Tiểu Du ngoan, nhịn một chút là được, muốn lấy ra trước, cái này không thể giữ trong cơ thể."
"Ôi......" An Du mang theo tiếng khóc nức nở, thở hổn hển, nghe Lục Chu nói cũng biết là vì muốn tốt cho mình, lỗ huyệt đang siết chặt dần dần nới lỏng.
Lục Chu kéo góc vải dệt, tay kia hơi dùng lực cố định eo An Du, ngay lúc An Du cảm thấy không muốn đẩy lên, một chiếc quần lót vô tình, nhét trong lỗ huyệt đã bị kéo ra hoàn toàn.
"A a a a a ——!!"
An Du mở to mắt, nước mắt chảy xuống, trong miệng tràn ra một chuỗi tiếng khóc xé rách, lỗ thịt nhạy cảm không phòng bị bị cọ xát dữ dội, trong nháy mắt đạt đến cực khoái, một luồng chất lỏng nóng hổi phun ra, không được chăm sóc quá mức ở phía trước cũng bắn ra một luồng tinh dịch màu trắng.
Eo An Du run rẩy, hồi lâu không được phục hồi sau cực khoái, cậu miễn cưỡng dựa vào cánh tay Lục Chu để cố định cơ thể, nhưng nghe thấy trước mặt người đàn ông một loạt tiếng thở gấp, chỗ sưng tấy ở dưới cũng dâng lên cũng đạt đến đỉnh điểm ở eo.
An Du từ từ mở to mắt sau khi trải qua quá nhiều cực khoái trong một ngày, cậu quá rõ ràng trạng thái nam tính này giải thích điều gì.
Không... Không thể nào, ngay cả là cậu, cậu cũng không thể chịu đựng được việc bị đụ tiếp được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com