Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 124: Người mua tới cửa

Edit #Salim
Beta #Kumoe

Có thêm một danh sách thu nhập, trong lòng Cảnh Vân Chiêu kiên định hơn nhiều, nhưng nghĩ tới vại lớn Thanh Hoa đặt trong không gian, lại nhịn không được hơi cân nhắc một chút.

Kiếp trước người thương nhân mua vại lớn Thanh Hoa kia tất nhiên không phải là ôm cây đợi thỏ, mà là đem tin tức của vại Thanh Hoa tản ra ngoài, bởi vì có một lão nhân ở Ninh thị thâp phần si mê đồ sứ, lúc này mới chú ý, mà hiện tại đồ vật ở trên tay cô, nếu tiếp tục duy trì hiện trạng, sợ rằng vại lớn Thanh Hoa này cũng chẳng ai biết được, cũng bán không nổi.

Cẩn thận suy xét một thời gian, trên đường trở về, Cảnh Vân Chiêu thuận tiện đi một chuyến tới cửa hàng đồ điện trên thành phố, mua một cái máy tính, rốt cuộc tốc độ internet luôn so với hiện thực nhanh hơn vài phần.

Hai ngày sau, Cảnh Vân Chiêu xử lý xong internet, click mở một trang web nổi danh về đồ cổ, đem ảnh chụp cùng tư liệu của vại Thanh Hoa điền lên, để lại một số liên hệ.

Một đồ vật giá trị hai ngàn nhiều vạn đặt trên tay, rốt cuộc làm người khác khó có thể an tâm, mà hiện tại cô chỉ cần an tâm chờ đợi là được.

Nhưng Cảnh Vân Chiêu vui vẻ nhất chính là, chưa tơi một lúc, cô đã nhận được điện thoại.

Đương nhiên, mấy ngày nay điện thoại linh tinh nhận được cũng không ít, nhưng đều không phải là số cô mong muốn, trong đó chủ yếu chỉ là những người không có cách nào xác định được vại Thanh Hoa của cô có phải là hàng thật hay không, bởi vậy giá cả luôn có chút giữ lại, cùng lão nhân kiếp trước hoàn toàn không giống.

Đầu điện thoại bên kia thanh âm đối phương có chút tang thương, vừa gọi liền báo tên của mình.

Ông họ Đường, giới thiệu tên mình xong, thanh âm có chút kích động, liên tiếp nói thêm: “ Cháu là người huyện Hoa Ninh phải không, vại Thanh Hoa kia cháu chưa bán đúng không?”

“ Vẫn chưa ạ.” Cảnh Vân Chiêu lúc này mới mở miệng.

Ngay lập tức, ông lão họ Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lúc đó, lại hơi ngây ra một chút, thanh âm đầu điện thoại bên kia là giọng phụ nữ? Hơn nữa nghe còn rất trẻ tuổi?

Bất quá giờ khắc này, ông cũng không nghĩ được nhiều như vậy: “ Vậy là được rồi, là thế này, ta muốn mua lại vại Thanh Hoa, cháu xem chúng ta có thể ở nơi nào gặp mặt thì tốt?”

Vại lớn Thanh Hoa từ thời Hồng Vũ là rất hiếm. bảo tồn hoàn hảo như vậy thì càng không cần phải nói, đồ tốt như vậy để con cháu đi mua thay ông ta hoàn toàn không thể yên tâm.

Hơn nữa, cũng muốn tận mắt nhìn thấy một lần mới biết được, những tên nhóc ngốc nghếch trong nhà thì biết cái gì?

“ Cháu vẫn còn đi học, không có thời gian đi lên Ninh thị.” Cảnh Vân Chiêu cũng có chút khó xử nói.

Đi học? Ông lại có chút ngốc, nhưng cũng không suy xét quá nhiều, nói thẳng: “ Vậy đi, ngày mai, không, ngay hôm nay ta sẽ đi một chuyến tới huyện Hoa Ninh, Thiên Hương Lâu chắc cháu biết chứ? Ta sẽ để người đặt một phòng ở chỗ đó, buổi tối sáu giờ gặp mặt nói chuyện!”

Cảnh Vân Chiêu nghĩ nghĩ, sáu giờ xác thật rất thích hợp, rất tự nhiên đáp ứng.

Chẳng qua tưởng tượng đến Thiên Hương Lâu, Cảnh Vân Chiêu lại có chút bất đắc dĩ, sẽ không gặp lại vị Lê thiếu kia chứ?

Cô đối với Lê Thiếu Vân thật ra không có ác ý, chỉ cảm thấy thái độ Lê Thiếu Vân trước kia đối với cô quá mức kì quái, nhất là anh ta lại là một thân khí chất thân sĩ, nhìn như dễ dãi nhưng lại làm người khác không thể bước qua, người phức tạp như vậy tốt nhất nên tránh xa một chút.

Thời gian ngày hôm nay, Cảnh Vân Chiêu đều nhịn không được nghĩ tới chuyện của vại lớn Thanh Hoa, khó có khi thất thần trong thời điểm đi học, làm Tiêu Hải Thanh liên tục cảm thấy kỳ quái, còn tưởng rằng cô gặp phải phiền toái gì.

Liền nói phiền toái, thật sự không có, kiếp trước kiếp này, mấy ngày nay xem như nhẹ nhàng nhất.

Bởi vì mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy bộ dạng Kiều Hồng Diệp bị người ta lăn lộn.

Thậm chí mơ hồ mỗi thời điểm Kiều Hồng Diệp đi ngang qua cửa lớp, Kiều Hồng Diệp vẫn luôn có một bộ dạng xấu hổ giận dữ muốn chết, thậm chí là nghến rang nghến lợi, thậm chí ngay cả chỗ ngồi của cô ta đều bị bạn học khác liên tục đẩy tới bên cạnh đống rác, các giáo viên của lớp hai cũng không có biện pháp nào ngăn cản.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com