Chương 37: Lục tổng rất đau a!
_____________________________________
Lục Hoa Lương có điểm hoài nghi nhân sinh.
Cô không phải bị thương nằm trên giường không dậy nổi? Mới ba ngày, thế nào liền mạnh như rồng như hổ mà chơi game. Hơn nữa tư thế này, có chút bất nhã.....
Lại nhìn mép giường bệnh, Hạng Sở đang ủy ủy khuất khuất ngồi ở chỗ kia, cầm di động chơi game. Thân thể cuộn tròn thành một cục, tựa hồ tận lực giảm bớt sự tồn tại.
"Lên đi, mẹ nó, Hạng Sở ngươi là heo sao, xông lên chịu chết."
"Chạy mau, ngu xuẩn , đứng ở đó chờ chết."
"Còn không mau chạy, ta quăng ngã cái đầu heo ngươi, lại đứng ở đáy tháp chờ chết, chạy a, chạy..... Ý, sao ta lại bị ngủm?"
Hạng Sở trong lòng rất khổ, tại sao cô ngủm, bởi vì cô đứng ở đáy tháp ngắm phong cảnh thuận tiện chờ chết a, mẹ nó!
Chính cô chơi nhân vật nào không biết sao.
Người vừa rồi liều mạng chạy là tôi có được không, đứng ở đáy tháp không chịu nhúc nhích là cô có được không.
Chưa thấy có người nào chơi game như vậy.
Nghe được tiếng mở cửa, Hạng Sở ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Hoa Lương, lập tức đứng lên. Còn chưa nói lời nào, liền thấy Lục Hoa Lương sắc mặt âm trầm đi đến mép giường.
Mặt không vui mà nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Vi Bảo, "Hạ Vi Bảo."
"Tên hỗn đản nào quấy rầy bổn cung chơi game."
Hạ Vi Bảo đang phẫn nộ tại sao mình vô duyên vô cớ bị giết chết, nghe có người kêu cô, tưởng là Hạng Sở. Tức khắc không còn kiên nhẫn xoay người, một chân đá lưng Hạng Sở.
Lại không nghĩ tới, Hạng Sở đã sớm đứng ở một bên, lúc này đứng ở mép giường, là Lục Hoa Lương.
Hơn nữa vì chỗ Lục Hoa Lương đang đứng, cho nên vị trí mà chân cô đá trúng vừa vặn, ở giữa đũng quần……
Tất cả đàn ông có mặt tại đây cằm cơ hồ đều rớt xuống, sau đó động tác đều chỉnh tề thống nhất mà kẹp chặt hai chân.
Một cái đá này……
Đàn ông rất đau a.
Lục tổng cầu nguyện ngài hết thảy mạnh khỏe.
Bộ vị yếu nhất trên thân thể chịu công kích, Lục Hoa Lương trở tay không kịp, thân thể hơi cong.
Sắc mặt thay đổi vài lần.
Nếu không phải hiện tại có nhiều người như vậy, anh phải giữ hình tượng, phỏng chừng hai tay đã sớm che đũng quần lại.
Đương, thời gian yên lặng.
Hạ Vi Bảo ngơ ngác mà nhìn Lục Hoa Lương đang thống khổ trước mắt, bị một màn này khiếp sợ đến thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Cô rõ ràng là đá Hạng Sở, vì sao lại đá Lục Hoa Lương?
Hơn nữa còn là vị trí kia……?
Dọa!
Hoàng Hậu nương nương bị dọa đến linh hồn nhỏ bé đều bay đi, một giây sau liền biến thành mặt nô tài.
Vội đỡ Lục Hoa Lương dậy, “Hoàng Thượng người không sao chứ.”
Ta thiên!
Có thể đoạn tử tuyệt tôn hay không a?
“Hạ, Vi, Bảo!”
Thanh âm cơ hồ rít từ khẽ răng mà nói, Hạ Vi Bảo sợ tới mức mồ hôi lạnh ứa ra.
Lôi kéo hai lỗ tai, một giây sau diễn tinh nhập thân, miễn bàn có bao nhiêu đáng thương.
“Thần thiếp không phải cố ý.”
Vô cùng may mắn, vừa rồi thời điểm cô đá Hạng Sở dùng sức rất lớn, rất nhiều lần đem Hạng Sở đá đến nằm liệt giữa đường, cho nên cô đã thu liễm một chút lực độ.
Nếu không lấy công lực thâm hậu của cô như thế, một cú đá đó, phỏng chừng đương trường bẹp một tiếng rất có khả năng biến thành thái giám.
Lục Hoa Lương sắc mặt càng ngày càng âm trầm, hận không thể bóp chết nữ nhân trước mắt!
Anh vì cô mà bôn ba mệt mỏi, ngàn dặm xa xôi chạy đến nước ngoài mời bác sĩ.
Lại còn hứa hẹn tài trợ một phòng nghiên cứu chữa bệnh.
Tiêu phí vô số sức người sức của mới đem người thỉnh rời núi làm phẫu thuật cho cô!
Kết quả cô thế nào!
Ở bệnh viện tiêu dao sung sướng chơi game còn chưa tính đi, còn cho anh một cú tàn nhẫn như vậy!
Lệ khí trên người Lục Hoa Lương như ma quỷ mất khống chế, giương nanh múa vuốt tựa hồ muốn đem Hạ Vi Bảo xé rách.
Ánh mắt Hạ Vi Bảo, dừng ở trên đũng quần hắn.
Nghĩ thầm có nên kiểm tra giúp hắn một chút không……
____________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com