Chương 185: Vạn Vật Hồi Sinh (6)
"Thắt chặt dây an toàn vào." Phó Ý Chi nhẹ nhàng nói rồi lái xe về phía biệt thự.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đúng lúc đi ngang qua một trung tâm mua sắm.
Vốn cũng không định dừng lại mà trực tiếp đi luôn, nhưng bọn họ đột nhiên nhìn thấy trên biển quảng cáo gần đó có dán một thông báo tìm người, in bằng chữ đen nền đỏ khá là bắt mắt.
【 Tìm kiếm người chơi trong toàn thành phố. Hãy hợp tác cùng nhau để tìm ra sự thật và thoát khỏi địa phương kỳ quái này. Số điện thoại liên lạc: 163XXXXX. 】
Có mười mấy nam nữ thanh niên đứng bên ngoài trung tâm mua sắm, hầu như tất cả đều đang đẩy xe hàng, chỉ có một hai người cầm tờ rơi nói chuyện với bọn họ.
Phù An An thấy vậy thì vô cùng kinh hãi.
Người chơi bây giờ đều manh động như vậy hả?
Nhưng nghĩ đến hiện tại có rất nhiều người chơi mới tham gia, chuyện này dường như cũng khá hợp lý. Những người mới đến vẫn chưa hiểu rõ trò chơi, đương nhiên sẽ hy vọng mọi người có thể đoàn kết để cùng nhau chiến đấu.
"Trong chiếc xe kia có người đang nhìn chúng ta kìa, có nên qua đó hỏi thăm không?" Ai đó trong nhóm người chơi này đã chú ý đến bọn họ.
Phó Ý Chi nâng cửa sổ xe lên, ngăn cản ánh nhìn bên ngoài lại, đèn xanh phía trước vừa sáng lên, anh nhanh chóng nhấn chân ga rời đi.
"Hợp tác với những kẻ ngu ngốc này rất dễ xảy ra chuyện. Đừng dễ dàng tiết lộ thân phận người chơi của mình trong vòng chơi này." Phó Ý Chi lên tiếng nhắc nhở.
"Đã biết." Phù An An gật đầu đồng ý.
Đôi khi đồng đội heo còn nguy hiểm hơn cả kẻ thù là sói! Hơn nữa luật chơi cũng khích lệ các người chơi đối kháng lẫn nhau.
Vòng này của trò chơi, cô cần phải đóng vai một NPC.
*
Học sinh trung học chỉ được nghỉ một ngày cuối tuần.
Cho dù là giáo viên hay là học sinh thì cũng như nhau.
Phó Ý Chi và Phù An An cùng nhau đi đến trường. Phó ba ba dựa vào vẻ bề ngoài và sức hút của mình mà thu phục được rất nhiều học sinh.
Vừa đến trường, hai bên đường đã chật kín học sinh, kéo dài đến cửa văn phòng của Phó Ý Chi.
Phù An An thấy vậy thì vội vàng kéo khoảng cách ra với anh, sau đó mỗi người đi một hướng.
"Tan học chờ tôi ở cổng trường." Phó Ý Chi thờ ơ nói.
"Đã biết." Phó An An gật đầu, nhấc chân lên chạy thật nhanh về lớp học của mình.
Bên đường, cô nghe thấy một cô gái nói với chàng trai bên cạnh: "Thầy Phó đẹp trai thật đấy! Giá như đây không phải là một trò chơi sinh tồn mà là một trò chơi tình yêu thì tốt biết mấy!"
Chàng trai lập tức cắt ngang, "Đẹp trai thì có ích lợi gì, chỉ là một NPC được tạo ra từ một đống dữ liệu mà thôi."
Nghe vậy, Phù An An hơi dừng lại sau đó đi ngang qua họ với vẻ mặt bình thường.
Đúng là bất ngờ, bên trong trường học cũng có những người chơi khác.
"Thật sao?" Người chơi nữ cười lạnh một tiếng, "Đẹp mắt không có tác dụng à, vậy tại sao anh cứ nhìn chằm chằm nữ sinh kia vậy? Chẳng phải cô ta cũng chỉ là một NPC thôi sao?"
Chàng trai nghe vậy thì lỗ tai đỏ lên, "Tôi có nhìn chằm chằm cô ta đâu, tôi chỉ tình cờ nhìn thoáng qua mà thôi! Cô nói thêm mấy câu nữa xem, có tin tôi sẽ không bảo vệ cô nữa hay không?"
Nữ sinh nghe vậy thì liếc hắn một cái, giậm chân một cách bực bội, "Không bảo vệ thì không bảo vệ, tôi đây không cần!"
Nói rồi cô gái đẩy người con trai đối diện ra, tức giận bỏ đi.
Phù An An vểnh tai lên lặng lẽ nghe trộm, khẽ thở dài vì cách nói chuyện và hành vi trẻ con của bọn họ...
Bước vào trò chơi cũng đã được bốn ngày, một chút ý thức về trò chơi cũng không có.
Đám người chơi mới này không được rồi.
Nhưng được hay không thì đó cũng là chuyện của bọn họ, cô chỉ cần làm tốt chuyện của mình là đủ rồi.
Lăn lộn bên trong phòng học cho đến giữa trưa, đây là thời điểm mà Phù An An vẫn luôn mong chờ nhất. Cô muốn nếm thử hết tất cả gian hàng bên ngoài trường học.
"An An, hôm nay lại phiền cậu mời tớ ăn nữa rồi." Miêu Tiểu Quyên vừa xấu hổ lại vừa ghen tị nói: "Chú hai của cậu thật là tốt bụng! Chú ấy cho cậu nhiều tiền tiêu vặt như vậy."
Phù An An gật đầu, lấy nước trong bình trà để tráng sơ cái chén.
"Bề ngoài của chú hai nhìn có vẻ nghiêm túc một chút nhưng chú ấy chỗ nào cũng tốt hết."
Hai người đang trò chuyện thì món burger gà còn nóng hổi mà họ gọi đã được mang ra.
"A, thơm quá!" Phù An An ngửi một cái, trong miệng bắt đầu tiết ra nước bọt, kẹp cái đùi gà to nhất vào trong chén của mình.
Cô nhịn không được mà lập tức cắn một cái, sau đó nhanh chóng phun ra, "Ông chủ, đùi gà này bị hỏng rồi."
Ông chủ nghe vậy thì vội vàng đi tới, cầm đũa lên nếm thử một miếng, sau đó nói xin lỗi, đồng thời cũng vô cùng hoang mang.
"Sao lại bị hư rồi? Rõ ràng sáng nay tôi mới mua cánh gà tươi mà!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com