Chương 11
Ăn tại chỗ không mang đi=))
________
Thời điểm ngồi máy bay về nước Ô Thanh Hoài đã hoàn toàn ủ rũ, Mạnh Phạn Thiên phá lệ cho phép cậu mặc quần lót lần cuối cùng, khi vải vóc cọ vào miệng huyệt vẫn là đau tới đòi mạng, cậu ngồi rất không thoải mái, vừa kinh vừa sợ, doạ cho tinh thần uể oải suy sụp.
Xuống máy bay về đến nhà, đêm đó cậu đã phát sốt, Mạnh Phạn Thiên gọi bác sĩ gia đình tới tiêm cho cậu, phải như thế sau một ngày mới tốt lên.
Nhưng cậu hoàn toàn không muốn ra khỏi phòng ngủ.
Hiện tại hai chân run không thể đi, xuống lầu bị Nha Nha nhìn thấy nhất định sẽ hỏi lung tung này kia, vì vậy mượn cớ phát sốt một mực trốn trong phòng không ra ngoài, một ngày ba bữa đều là Mạnh Phạn Thiên bưng sang.
Vào đêm hết sốt, Mạnh Phạn Thiên tặng cho cậu lễ vật tân hôn* trễ.
(*: quà cưới)
Là một cặp vòng sáng lấp lánh.
Ô Thanh Hoài không biết đó là cái gì, hiếu kỳ sờ sờ, có chút tinh thần, ngây thơ hỏi, "Đây là cái gì, là bông tai sao ?"
Mạnh Phạn Thiên đem cậu ôm vào trong lòng, bàn tay lại dùng sức xoa thịt đầu vú của cậu.
Mấy ngày nay Ô Thanh Hoài phát sốt, trước đây làm gì cũng tàn nhẫn, Mạnh Phạn Thiên tạm thời không có cách động vào cậu, chỉ có thể hôn nhẹ sờ sờ cho đỡ thèm, bộ ngực bằng phẳng vốn đã hơi phồng lên, cho nên Ô Thanh Hoài cũng không để ý đến sức lực đặc biệt nặng của hắn, vẫn còn nhìn cái vòng trong tay mình.
Đầu vú tràn ra khỏi đốt ngón tay, cứng ngắc đỏ rực.
Mạnh Phạn Thiên lấy một cái vòng từ tay cậu, không biết ấn ở nơi nào liền mở ra, chiếc gai ngọn ở một đầu toả ra ánh sáng âm trầm lạnh lẽo.
Hắn ở trong ánh mắt lo sợ nghi hoặc của Ô Thanh Hoài đem cái vòng tiến sát tới đầu vú, mũi nhọn ghim xuyên đầu vú, chế trụ.
Cảm giác đau đớn lạnh thấu xương từ từ lan ra khắp cơ thể, Ô Thanh Hoài đột nhiên khóc lớn, vừa đau vừa sợ liều mạng giãy giụa trong lồng ngực hắn, "Không muốn, không..."
Cậu hiện tại đã biết rõ, hai cái vòng nay được đeo ở đâu.
Mạnh Phạn Thiên giữ chặt cậu, không để ý đến lời cầu xin, đâm một cái nhũ hoàn khác vào đầu vú cậu.
Vài giót máu bị đầu lưỡi cuốn đi, đầu vú đau đớn bị chiếc vòng khéo léo tinh xảo lôi kéo, còn rất ngứa, Ô Thanh Hoài muốn gãi nhưng không dám đụng, kinh hoàng nhìn ngực của mình sau đó nhìn Mạnh Phạn Thiên, khóc nấc cầu xin hắn gỡ xuống.
"Thanh Hoài, đây là quà cưới." Mạnh Phạn Thiên mỉm cười
Hắn càng ngày càng làm Ô Thanh Hoài sợ hãi.
Mấy ngày nghỉ ngơi cũng từ từ chuyển biến tốt, một buổi sáng, Mạnh Phạn Thiên trước khi đi làm nhịn không được đánh thức cậu.
Ô Thanh Hoài mơ mơ màng màng giơ chân rên rỉ, vô thức hét, "Không muốn.", chốc lát, Mạnh Phạn Thiên bỗng nói cho cậu biết, "Vừa nãy con em mở cửa nhìn thấy."
Không biết thực hư ra sao nhưng lời nói đã dội cho Ô Thanh Hoài toàn thân lạnh buốt, xấu hổ vô tận bò lên gương mặt trắng bệch, chỉ biết sụt sịt mũi rơi lệ.
Mạnh Phạn Thiên mỉm cười, cuối đầu cùng cậu hôn môi.
Niềm vui được 'ăn uống' trong vài ngày ngắn ngủi của Mạnh Phạn Thiên sắp tới*, bất quá hắn đi làm cũng không muốn buông tha Ô Thanh hoài, mở ra cái hộp nhỏ trong phòng ngủ, trầm tư nhìn những món đồ chơi rực rỡ.
(*: sau vài ngày ăn chay thì anh Mạnh cuối cùng cũng sắp được 'ăn thịt' đó=)).)
Ô Thanh Hoài trốn ở trong ổ chăn run lẩy bẩy, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh ướt át đang trừng lớn, liều mạng đem bản thân mình giấu vào trong góc, giấu đến Mạnh Phạn Thiên cũng không nhìn thấy được.
Mạnh Phạn Thiên chọn xong, xốc chăn của cậu lên, mặc cho cậu cái áo lót tình thú thiếu vải đến đáng thương, kế tiếp là vòng khoá tinh hoàn, sau đó đem trứng rung nhét vào nữ huyệt của cậu.
Toàn bộ quá trình Ô Thanh Hoài đều không giãy giụa, hai cánh tay sợ hãi lôi kéo ống tay áo hắn, khóc thút thít, "Phạn Thiên, em rất biết điều, đừng làm vậy được không ?"
"Không được, Ô Thanh Hoài tiểu bức nứng như vậy, không ăn gì sẽ ngứa."
Mạnh Phạn Thiên trói tay cậu lại, cuối cùng thoả mãn xoa đầu cậu, cúi đầu hôn cậu trong chốc lát, mặt mày đều ôn nhu, "Chờ tôi tan làm trở về, lại cho em ăn con cặc lớn."
(vì tag trên giường thô tục nên mình dịch tục ahuhu)
Bề ngoài tao nhã trong mắt Ô Thanh Hoài đã trở nên quỷ dị méo mó, hàng mi ướt sũng nhắm lại.
Mạnh Phạn Thiên đi làm, Ô Thanh Hoài tiếp tục ngủ trong phòng.
Cậu ngủ vô cùng bất an, trứng rung đột ngột hoạt động không hề báo trước, làm hạ bộ của cậu tê dại.
Nếu điều chỉnh số cao hơn, cậu sẽ trực tiếp phun nước, hai bên chân đều bị thấm ướt.
Kích thích cơ thể mang đến tình dục muốn bắn tinh nhưng bị khoá tinh hoàn giữ lại, rất khó chịu, cậu chỉ có thể chờ bản thân chậm rãi mềm xuống, còn phải để phòng Mạnh Phạn Thiên ở công ty thỉnh thoảng thích thú đùa.
Mặc dù Mạnh Phạn Thiên không ở bên, cũng có thể nắm thân thể cậu trong tay.
Thời điểm chìm trong giấc ngủ, phòng ngủ bất ngờ bị xông vào.
Ô Thanh Hoài bị người dùng lực lay tỉnh, mở mắt ra, lại nhìn thấy Nha Nha mặc đồng phục cao trung vẻ mặt kinh hoảng.
Thiếu niên thanh âm còn non nớt, ngữ khí lại cực kỳ kiên định, "Người nhà họ Mạnh đều là biến thái, không thể ở đây, chúng ta phải đi, hiện tại liền đi."
Tâm lý Ô Thanh Hoài hoảng hốt, cho là Mạnh Phạn Thiên làm chuyện có lỗi với mình đi, nhưng cậu nhận ra là không thể, chỉ sợ Nha Nha phát hiện điều gì đó.
Thế nhưng bọn họ vừa đến Mạnh gia không lâu, hơn nữa cậu đã cùng Mạnh Phạn Thiên kết hôn.
"Không đi được, chúng ta không đi được..Nha Nha.."
Cậu theo thói quen đối mặt với cường thế sẽ phục tùng, nhưng tính cách Nha Nha với cậu khác nhau, mặc dù vén chăn lên chứng kiến bộ dạng cậu bị đùa giỡn lắp bắp kinh hãi, vẫn là nhất quyết muốn kéo cậu đi.
Nha Nha vẫn luôn như vậy, quật cường, vĩnh viễn không khuất phục, chẳng giống cậu chút nào.
Bởi vì điều này, Ô Thanh Hoài vẫn luôn ý lại vào nó.
Nhưng Nha Nha cũng là một đứa trẻ, nó đã gánh vác quá nhiều trách nhiệm.
Ô Thanh Hoài đã nhu nhược bao lâu nay, thật vất vả cậu mới đến được Mạnh gia tráng lệ, chỉ cần nhịn Mạnh Phạn Thiên một chút, cậu có thể tiếp tục cuộc sống không lo âu.
Nha Nha không còn phải đau khổ vì cậu nữa.
Thấy cậu trước sau không muốn đi, Nha Nha quai hàm căng thẳng nhìn cậu chằm chằm, tựa hồ muốn nói gì đó, một lớp sương mỏng phủ lên đôi mắt đen kịt trong suốt.
Cuối cùng nó nhịn không được, cắn răng nói.
"Con không muốn ở lại Mạnh gia, con không thích phòng lớn, không thích anh trai, con chỉ muốn quay lại căn nhà lúc trước."
Nó vẫn cứ khăng khăng muốn mang Ô Thanh Hoài đi, nghĩ hết biện pháp cởi bỏ dây trói trên tay, Ô Thanh Hoài không thể làm gì khác ngoài lảo đảo cùng nó chạy ra bên ngoài, do do dự dự sinh ra một chút dũng khí yếu ớt.
Nếu, nếu có thể trốn đi...
Lao ra hành lang, thời điểm muốn xuống lầu, cậu thấy Mạnh Phạn Thiên về nhà.
Hết chương 11
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com