Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 16

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc cả nhà du lịch tới một hòn đảo nhỏ, đây là quyết định từ trước của Ô Thanh Hoài và Mạnh Phạn Thiên.

Họ trở lại nơi ở mới, nó là căn biệt thự trống rỗng ban ngày chỉ có mình Ô Thanh Hoài ở, nhóm người hầu sẽ đúng giờ thần không biết quỷ không hay xuất hiện, nhưng cũng chẳng chịu nói chuyện với cậu.

Ô Thanh Hoài đã quen với không gian cô đơn như vậy.

Cậu nghĩ đến việc đã đồng ý với Nha Nha chuyện chạy trốn khỏi Mạnh gia, cẩn thận vắt hết óc suy nghĩ biện pháp.

Thẳng đến khi Mạnh Phạn Thiên gọi nói đã đặt vé tới đảo, cậu sực nhớ tới một trong số người từng gặp ở sòng bạc, có một người chuyên mua đi bán lại vé.

Lúc chờ hắn đi làm về cậu đã ăn xong bữa trưa sau đó rời khỏi biệt thự.

Có lẽ Mạnh Phạn Thiên rất tin tưởng cậu sẽ không ra ngoài một mình, hắn không dặn vệ sĩ ngăn cậu. Ô Thanh Hoài ở nơi họ không thấy vội vội vàng vàng cầm túi tiền chạy ra ngoài, ngồi xe thẳng tới sòng bạc kia.

Đây chẳng phải chỗ cậu gặp Mạnh Phạn Thiên, mà là một trong những sòng bạc nhỏ mà cậu không biết đã tới bao nhiêu lần, nơi hỗn tạp các tầng lớp giai cấp khác nhau.

Ô Thanh Hoài biết toàn bộ tung tích của bản thân đều bại lộ dưới mí mắt Mạnh Phạn Thiên, vì thế mà không thể lãng phí dù chỉ một giây, sau đó khó khăn lắm mới tìm được người kia, ở góc phòng không khí ngột ngạt mua hai vé tàu đến hải đảo.

Phía bên kia thu tiền, có hơi ngạc nhiên, "Thật sự phải mua hai vé khác nhau à ?"

Ô Thanh Hoài nhanh tay cầm lấy hai chiếc vé mỏng manh, cẩn thận giấu chúng sau lớp quần áo tiếp đó gật đầu.

Lúc băng qua bàn đánh bạc ra ngoài cậu buồn rầu không biết phải giải thích như nào về hôm nay với Mạnh Phạn Thiên, cậu không muốn nói dối hắn cực kỳ thông minh, chắc chắn sẽ bắt được sơ hở của cậu.

Làm sao bây giờ.

Đèn trùm treo trên chiếu bạc* bị ai đó vô tình đụng phải, ánh sáng trắng của đèn thu hút ánh nhìn của Ô Thanh Hoài, cả người bị vùi lấp trong tiếng ồn ào ngắn ngủi.
(*: bàn đánh bạc)

Giọng cười đục ngầu khàn khàn cùng âm thanh hò hét cuồng nhiệt như ấm nước đang bị đun sôi len lỏi xuyên tới màng tai, luồn lách tới tận trong máu, cảm giác hưng phấn quen thuộc đã lâu bị đè nén nay lại nổi lên.

Cảm xúc bị giam cầm thật lâu nay lại vội vàng tìm đường thoát ra, Ô Thanh Hoài ngơ ngác mở mắt ra, nhìn thấy bộ mặt vặn vẹo của các con nghiện trên sòng bạc, như thể đám ma bài bạc khoác bộ da người từ địa ngục chạy tới. Bình thường giả vờ giả vịt, tới sòng bạc thì lộ nguyên hình.

Đây là đồng loại của cậu, loại mà càng thúc đẩy sẽ càng hãm sâu trong sự tham lam của chính mình.

Từ sau khi kết hôn với Mạnh Phạn Thiên cậu đã lâu không cá cược, bởi vì cậu bận rộn lấy lòng Mạnh Phạn Thiên, bận rộn với tình dục, bận rộn nghỉ ngơi, bận rộn nhớ tới Nha Nha.

Trước đó cậu nghĩ là do mình thiếu tiền mới nghiện cờ bạc, hiện tại có cây tiền nhà họ Mạnh, tất nhiên sẽ không nghiện cược nữa.

Nhưng cậu đã đánh giá thấp nó, bất luật là khi nào, đều không thể bỏ được.

Cậu vẫn như cũ khát khao cái loại cảm giác kích thích khi bản thân được trở mình trong một ván cược, cậu cần một thứ gì đó chân thật và tệ hại để giải phóng thứ cảm xúc đã bị đè nén lâu ngày này.

Mạnh Phạn Thiên phát hiện cậu ra khỏi nhà, cuối cùng lúc hắn tìm thấy cậu là ở sòng bạc, Ô Thanh Hoài đã muốn chìm đắm trong chúng.

Cậu y như trước khi lần đầu họ gặp nhau, Ô Thanh Hoài lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo chen chúc trước chiếu bạc, hét lớn số tiền đặt cược với những đôi mắt sáng rực của các con bạc.

Cậu là người nhát gan như vậy, âm kêu lớn nhất cũng chỉ có thể là trên sòng bạc.

Thật là trớ trêu.

Mặt Mạnh Phạn Thiên khó coi, thời điểm bị hắn túm kéo đi, cậu còn có chút bất mãn, cầu xin, "Chơi hết ván này được không, em nhất định sẽ thắng, thật đó !"

Trên gương mặt trắng nõn lộ ra vài tia bệnh hoạn đỏ ửng, mắt hạnh thuần khiết ngập nước như xin xỏ một món đồ chơi, không ai có thể cự tuyệt lại.

Không khí quanh người Mạnh Phạn Thiên lạnh xuống vài phần, lực của hắn như muốn bẻ gãy xương cổ tay gầy guộc của người nọ.

Sắc mặt Ô Thanh Hoài thay đổi nhanh chóng, hoảng hốt liều mạng siết chặt tay khóc rống lên, "Đau ! Đau ! Phạn Thiên anh buông ra.. Huhu"

Các con bạc xung quanh chả ai thèm để ý họ.

Sắc mặt Mạnh Phạn Thiên phờ phạc kéo cậu ra ngoài, Ô Thanh Hoài không theo kịp bước chân của hắn, tựa như bị lôi xuyên quá đám người, chỉ còn lại đôi mắt mở to quay đầu nhìn chiếu bạc, giọng điệu lo lắng, "Tiền của em, đó là tiền của em !"

Cậu bị nhét vào ghế sau, Mạnh Phạn Thiên vòng qua ngồi vào ghế lái, khóa cửa xe, phóng nhanh trên đường.

Ô Thanh Hoài ở phía sau đạp tới, rơi vào khe hở của ghế trước(?), lập tức cuộn lại như tìm được ổ.

Cậu định thần lại liền thấy sợ hãi, bị dọa cho sợ đến mức không nói được nhiều lời, về nhà liền bị Mạnh Phạn Thiên chặn ngang khiêng lên vai, ném vào bồn tắm trong phòng ngủ chính.

Nước lạnh tạt thẳng mặt, cả mặt lập tức ướt đẫm.

Cậu từ từ nhắm hai mắt chật vật tránh né những giọt nước, tiếng cầu xin vụng về phát lên.

Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, tay chân cậu luống cuống đem áo khoác ném ra bên ngoài bồn tắm, sợ Mạnh Phạn Thiên nghi ngờ, lại tiếp tục cởi quần áo mỏng ít ỏi trên người ra, "Ướt, quần áo ướt.."

Tóc bị Mạnh Phạn Thiên nắm lấy, hắn nhìn mặt cậu bị nước lạnh bắn tới trắng bệch, bình tĩnh không mềm lòng, "Em lại đi cược ?"

Dòng nước mãnh liệt làm cho Ô Thanh Hoài không mở mắt ra được, nghe tiếng chất vấn lạnh lùng, cậu theo bản năng run rẩy. Yếu ớt ngập ngừng giải thích, "Chán..em ở nhà một."

Giọng nói trộn lẫn với nước nghe như cá đuổi đang thổi bong bóng(?), cậu ho sặc hồi lâu mặt đỏ bừng, cả người lạnh run.

"Huhu..Phạn, Phạn Thiên.."

Cậu lại gần lấy lòng, đáng thương hề hề nắm góc áo hắn, lông mi dài ướt từ đầu đến gốc rễ, khuôn mặt trắng như tuyết.

Mạnh Phạn Thiên không gạt tay cậu, quay đầu vòi sen xuống, hướng nó về phía ngực, eo và nội tâm của cậu, sau đó là nửa người dưới của cậu, giọng nói lạnh lùng toát lên sự giận dữ và ghê tởm không thèm che giấu.

"Em có biết nơi đó dơ bẩn đến thế nào không ? Em cũng giống như nó."

Cuối cùng cũng không bị nước tưới lên mặt, Ô Thanh Hoài có hơi chậm chạp, nghe hắn ghét bỏ cậu có chút ủy khuất, cắn môi ấp úng, "Em không bẩn, em không có để ý ai hết.."

"Em rất dơ."

Mạnh Phạn Thiên để cậu cởi quần áo, nhẵn nhụi ngồi trong bồn tắm lớn dội rửa.

Ô Thanh Hoài lạnh run, tựa như con mèo bị nước mưa xối ướt, rụt rè nhìn hắn.

Nhìn cậu lạnh đến hắt xì, bộ dạng đáng thương, vẻ mặt Mạnh Phạn Thiên mới hơi giãn ra, điều chỉnh nước ấm lại, cơ thể căng chặt của Ô Thanh Hoài từ từ thả lỏng, tùy ý để hắn mỗi một tấc rửa qua một lần.

Cuối cùng dòng nước cường đại ác ý xông tới giữa hai chân cậu, ngứa ngáy như bị hàng vạn con kiến ăn mòn xương cốt, vừa ngứa vừa sảng khoái.

Ô Thanh Hoài xấu hổ đỏ mặt, muốn khép chân lại, lại bị Mạnh Phạn Thiên nghiêm khắc liếc cậu một cái, "Tách chân ra, nơi này cũng phải rửa sạch."

"Không bẩn, nơi này không bẩn, không có ai chạm qua." Ô Thanh Hoài đành phải cầm lấy mắt cá chân của bản thân dang rộng ra, động thịt bị kích thích không ngừng co rút, hắn không cho cậu chạm vào.

Khi vòi sen đến gần, Mạnh Phạn Thiên lạnh lùng nhìn chầm chầm vào chỗ thịt đang run rẩy kia, "Em ra ngoài, lập tức trở nên bẩn thỉu."

_Hết chương 16_
Editor : hết chương cũng là lúc cái lưng tui gãy làm đôi=)) nhanh quá mới đây mà truyện sắp tròn một năm tuổi rùi heheeh. Cảm ơn mọi người đã chào đón cũng như ủng hộ trong thời gian qua, luv u so much <333

Truyện được đăng tải tại WP @punpohuengonlam và Truyenhdd Bún Bò

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com