Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Chính xác là hắn muốn Ô Thanh Hoài đau khổ.

Xối nước vào bồn khiến cậu lạnh run không chịu nổi mới thôi, cậu xấu hổ đến mức thậm chí không dám ngẩng đầu. Bây giờ Mạnh Phạn Thiên mới thỏa mãn dừng lại.

Hắn lấy khăn tắm lau khô sau đó quấn bao bọc người cậu lại, Mạnh Phạn Thiên ôm lấy cậu đem đến bên giường phòng ngủ.

Ô Thanh Hoài thấy hắn đi đến chỗ đặt chiếc rương nhỏ, trong lòng hoảng hốt vừa nhìn đã biết hắn định dùng thứ đồ chơi nào đó hành hạ mình.

Dưới ánh mắt lo sợ của cậu, Mạnh Phạn Thiên đem hai tay cậu trói qua sau lưng bằng chiếc còng tình thú hắn mới tìm được, "Em không quản được tay mình thì để tôi quản hộ em."

Ô Thanh Hoài thử cử động nhưng tất cả đều vô ích.

Cậu nhìn sắc mặt bình thản của hắn, tự hỏi không biết hình phạt lần này sẽ kéo dài trong bao lâu, "Phạn Thiên, em biết sai rồi huhu em không dám nữa."

Tiếng thút thít hòa cùng lời giải thích cũng không nhận được lần tha thứ nào, Mạnh Phạn Thiên tháo gọng kính xuống, đôi mắt xếch âm trầm nhìn cậu giọng điệu ra lệnh nói "nằm sấp, chổng mông cao lên."

Cậu lén dò xét sắc mặt hắn không khá hơn là mấy vì cơn giận vẫn chưa nguôi, sụt sịt mũi gian nan bò tới nằm xuống.

Lần này Mạnh Phạn Thiên quyết tâm cho câu một trận giáo huấn, sau đó cậu bị còng tay đến mấy ngày không được gỡ ra, mặc cho cậu khóc lóc van xin hắn cũng chỉ tới xoa xoa cánh tay tê liệt của cậu, nói "Thanh Hoài, đây là hình phạt."

"Lần sau mà còn bài bạc, tôi đánh gãy hai tay của em."

Lời cảnh báo lạnh lẽo hệt như năm đó cậu nghe ở sòng bài, lúc đó cậu chỉ nghĩ hắn chỉ tới cứu mình một mạng không ngờ hắn so với chủ nợ còn đáng sợ hơn.

Cậu bắt đầu cuộc sống mà hết thảy mọi thứ đều phải dựa vào Mạnh Phạn Thiên, ăn cơm, rửa mặt, vệ sinh, loại cảm giác tất cả phải ỷ vào đối phương cũng không tốt lắm, nó còn khiến cậu thấy sợ hãi.

Cũng may là sắp phải ra đảo, cuối cùng hắn cũng thả cậu ra.

Trên thuyền tới đảo, những vết hằn đỏ trên cổ tay cậu vẫn chưa biến mất nhưng khi cậu và Nha Nha nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu phấn khích nhảy cẫng lên như đứa nhóc mới lớn lần đầu tiên thấy được thế giới bên ngoài.

Hai tấm vé lén mua vẫn đang ở trong túi cậu, được giấu cẩn thận.

Bởi vì đây là thứ giúp Nha Nha có thể tự do, không thể để lạc mất được.

Nha Nha sau khi nghe xong kế hoạch bỏ trốn nửa thật nửa giả mà cuối cùng cậu cũng tiết lộ, nghe cậu khẳng định có thể hoàn toàn thoát khỏi Mạnh gia, trong lúc vẫn đang nghi ngờ liệu có thành công hay không thì lại bị thuyết phục bởi giọng nói chắc chắn của cậu. Trên gương mặt trẻ ảm đạm cuối cùng lại lộ ra chút hạnh phúc.

Có thể trốn đi rồi, dù cho chỉ có mình Nha Nha trốn thoát, nhưng như vậy Ô Thanh Hoài cũng đã yên lòng rồi.

Đây là đứa trẻ của cậu, nó cũng chính là cậu.

Vào đêm hôm sau của kỳ nghỉ phép, hai người mượn cớ ra biển hóng gió, Sau khi tách ra khỏi Mạnh Phạn Thiên và Mạnh Tri Lễ không lâu thì lén quay về khách sạn để thụ dọn một số đồ dùng thiết yếu.

Cậu đưa vé cho Nha Nha, thúc giục nhóc nhanh chóng lên thuyền rời đi.

Nha Nha là đứa trẻ thông minh lúc thấy thời gian lên tàu khác nhau mới phát giác có gì không ổn, nhưng không đủ thì giờ suy nghĩ thấu đáo chỉ đành ngập ngừng bước chân lên thuyền.

Trong đêm tối mờ mịt, gió biển mặn bao quanh không khí, Ô Thanh Hoài đứng trên cát không hề động đậy, tận mắt thấy chiếc thuyền ngày càng đi xa.

Mặt trời trong lòng rốt cuộc cũng được treo lên, tỏa sáng rực rỡ.

Thân thể gầy yếu của cậu bị gió thổi có chút lạnh nhưng tâm lại vô cùng hạnh phúc, từ tận đáy lòng như được thoát khỏi vũng bùn, vui sướng muốn khóc.

Một tấm vé khác dưới chân cậu bị thủy triều dâng lên kéo xuống, biến mất trong dòng nước lạnh lẽo.

Ô Thanh Hoài lúc hóng gió về, cậu phải làm cho Mạnh Phạn Thiên nghĩ mình thật sự ngoan ngoãn đi dạo, phải làm cho người của Mạnh gia nghĩ cậu và Nha Nha thập phần an phận, để Nha Nha có đủ thời gian để rời đi.

Cậu đi không thấy mệt, vẻ mặt vui mừng như phát điên, nhưng một bên lại đưa tay lau nước mắt.

Xung quanh là ánh nhìn quái gở của khách du lịch đi ngang qua, còn có một số người tốt tính tới hỏi cậu có sao không, cậu chỉ lắc đầu mỉm cười cảm ơn đối phương rồi lại đi dạo biển tiếp.

Giày hoàn toàn bị nước biển táp cho ướt sủng, chân vừa lạnh mà đi vừa mỏi, vì thế nên cậu quyết định ngồi thẩn thờ trên cát.

Cuối cùng người nhà họ Mạnh cũng tìm được cậu.

Mạnh Tri Lễ, con lớn của Mạnh gia người luôn ít nói và tuân thủ quy tắc nhìn qua chỗ trống bên cạnh cậu, nhăn mày nói "Nha Nha đâu ?"

"Nha Nha về khách sạn ngủ trước." cậu bình tĩnh tự nhiên chậm rãi nói.

Đây là lần nói dối duy nhất thành công của cậu.

Mạnh Tri Lễ vội vàng chạy về khách sạn, Mạnh Phạn Thiên nhẹ nhàng dắt cậu đi, lúc thấy đôi bàn tay cậu lạnh ngắt liền cởi áo ngoài khoác cho cậu, ôn nhu trách mắng "Tay lạnh như vậy, sao lại không mặc thêm áo."

Hơi ấm nồng đậm nhuốm đầy mùi nước hoa xua đi cái lạnh thấu xương, Ô Thanh Hoài sắc mặt trắng bệch cúi đầu không nói lời nào.

Cậu không dám nhìn hắn, cũng không dám nhận sự dịu dàng này, chờ lát nữa Mạnh Phạn Thiên biết cậu giấu việc Nha Nha chạy trốn không biết sẽ tức giận thế nào nữa,

Những hình phạt kinh khủng hiện ra trước mặt cậu, đầu quả tim cậu run lên, nhưng tưởng tượng đến cảnh Nha Nha có thể thoát khỏi cái ổ ma quỷ nhà họ Mạnh này, cậu lại không thấy sợ nữa dù cho hình phạt có ghê ra sao cũng không thành vấn đề.

Phát hiện cậu không trả lời mình, hắn cau mày nghĩ có lẽ cậu mệt mỏi nên cũng không để ý.

Về khách sạn, Mạnh Tri Lễ chạy vọt ra "Mẹ nhỏ, Nha Nha không ở trong phòng, cậu ấy đâu rồi ?"

Mạnh Phạn Thiên dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn qua.

Ô Thanh Hoài căng thẳng trái tim co thắt, lắp bắp mơ hồ nói "Tôi, tôi cũng không biết...có thể nó thấy đói bụng nên đi kiếm gì ăn."

"Nha Nha không thích ăn vào buổi tối." Mạnh Tri Lễ cực kỳ nhạy bén, giống như thấy cậu chột dạ, nó tiến lại gần ngữ khí âm trầm giống hệt Mạnh Phạn Thiên "Mẹ nhỏ, rốt cuộc là Nha Nha đi đâu ?"

Ô Thanh Hoài cắn chặt môi, không hé răng.

Thấy vậy, Mạnh Phạn Thiên cũng phát giác được có điều không đúng, nhìn thoáng qua thần sắc vô cùng lo lắng của con trai hắn, nói trước tiên để Ô Thanh Hoài quay về phòng.

Cậu ngồi trên sô pha trong phòng chờ, chuẩn bị nghênh đón hình phạt.

Cậu lắng nghe tiếng sóng biển, nhịn không được ngưỡng mộ nghĩ không biết Nha Nha đã ở phương trời nào rồi.

Không đến nửa giờ sau Mạnh Phạn Thiên quay lại.

Hắn đẩy cửa ra, sắc mặt tối tăm nhìn cậu, Ô Thanh Hoài cuộn người lại ôm lấy bản thân.

Có lẽ là do ảo giác, cậu thấy chỗ gắn định vị chợt nhức nhối.

Mạnh Phạn Thiên không nhanh không chậm bước tới gần cậu, lúc thấy đôi giày da bóng lưỡng trước mặt cậu liền nhắm chặt đôi mắt.

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói tức giận trầm thấp "Thanh Hoài, em cũng muốn trốn ?"

Tim cậu đập thình thịch, phân vân giữa việc nói ra sự thật hay tiếp tục van xin.

Dũng khí của cậu nhanh chóng dâng lên rồi lại gấp rút bốc hơi, mi run run, nhịn một hồi lâu thấy không chịu được liền như hét thẳng vào mặt hắn nói.

"Mạnh gia các người đều là lũ khốn nạn !"
————
Chắc cũng đã gần 1 năm mình chưa ra chương rồi ha=)) hì mng đọc vui vẻ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com