Chương 4
Đưng mang bé đi khỏi nhà của bé <3
--------------
Địa bàn tầng hai là nơi bị cấm chỉ có khách VIP mới có thể vào, cũng là nơi xử lý nợ nần với những con nợ.
Trước khi bước vào phòng Ô Thanh Hoài bị giam giữ, bạn tốt đã kéo Mạnh Phạn Thiên đến cách vách, hai chân vắt chéo, lẫm lẫm liệt liệt nói.
"Lão Mạnh, hôm nay cậu ta đánh bạc tới phát điên rồi, còn liên tục thua rồi vay tiền nữa, cậu không thấy được cậu ta vừa khóc vừa ném chip hài cỡ nào đâu."
"Vốn dĩ khi không trả nổi cậu ta đều sẽ gọi cho con trai bảo bối, nhưng đêm nay làm thế nào cũng không gọi được. Tôi nghĩ cũng nên cho cậu cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, nên cố ý nói với cậu ta hôm nay không trả tiền tôi sẽ chặt tay cậu ta."
Bạn tốt cười trên đau khổ của người khác nhún vai một cái, "Một đại nam nhân quỳ trên đất đầu sứt mẻ xin tha, cậu ta sợ hãi đến sắp tiểu đến nơi. Lão Mạnh tôi thật sự không hiểu nổi cậu coi trọng cậu ta ở chỗ nào."
Mạnh Phạn Thiên chỉ hỏi, "Cậu ta nợ bao nhiêu ?"
Bạn tốt thuận miệng nói ra một con số khổng lồ, điều này làm Mạnh Phạn Thiên không khỏi nhíu mày, thần sắc hắn nhạt đi nhiều, tự nói với chính mình,
"Không nhìn em một chút, em liền không nghe lời."
"Đúng là cậu nên trói người lại xong quản lý thật tốt, gặp cậu thì cậu ta cũng thiệt thòi, nhưng nếu không phải cậu thì cũng sẽ trở thành một người rất thối nát."
Mạnh Phạn Thiên đứng dậy, bạn tốt đi ở trước đá tung cửa làm bộ mặt hung ác, "Mày tìm người đến, nhanh chóng trả tiền !"
Trong phòng có vài tên côn đồ chân chính quan sát Ô Thanh Hoài, cậu rúc vào trong góc run rẩy, chôn đầu vào hai gối sợ hãi khóc, đầu ngón tay dùng sức siết chặt góc áo, hận không thể biến thành động vật nhỏ trốn ở trong âu phục.
Nghe tiếng cửa mở, cậu bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt kinh hoảng nhìn Mạnh Phạn Thiên phút chốc ánh lên vẻ kinh ngạc.
Lòng tự trọng yếu ớt đã sớm tan thành mây khói, cậu bây giờ chỉ muốn sống.
Như con chó, Ô Thanh Hoài liều mạng bò tới cửa, một phát ôm lấy ống quần Mạnh Phạn Thiên, nước mắt giàn giụa khẩn cầu "Van xin anh ! Phạn Thiên cứu tôi ! Tôi không muốn bị chặt tay ! Aaaa.."
Cậu khóc lung ta lung tung, khóc lên nhưng vẫn như cũ nhìn rất đẹp.
Mũi đỏ ửng, mắt hạnh mơ màng rơi một lượng lớn nước mắt, khuôn mặt tuấn tú ướt át dường như đang phản chiếu dưới ánh sáng, rạng ngời rực rỡ.
Lông mày nhíu lại hiện ra thái độ yếu đuối, đặc biệt làm người khác yêu thích.
Mạnh Phạn Thiên dư quang liếc về bạn tốt đang ngẩn người ở bên canh, nhìn Ô Thanh Hoài một hồi lâu, như thể thấy rõ điều gì đó.
Quá nhiều người dựa vào ấn tượng đầu tiên, sẽ không ai thích một con vật ủ rũ trong xã hội với vai và lưng khom.
Thông thường họ sẽ đưa ra phán đoán trong vòng nửa giây khi nhìn thấy Ô Thanh Hoài, có thể là đường viền cổ áo nhăn nheo, là tư thế cúi đầu do dự, là kiểu trả lời lấy lòng thấp kém, như thế đã khiến họ sinh ra chán ghét.Thậm chí đều không nghiêm túc liếc Ô Thanh Hoài một cái.
Đây là lý do tại sao đến giờ Ô Thanh Hoài vẫn bình an vô sự.
Cậu ta nên cảm ơn chính mình vì đã gắt gao bảo vệ bản thân không bị người khác phát hiện, nếu không có thể cậu ta đã bị chơi chết.
Giờ thì tốt rồi, cậu ta thuộc về Mạnh Phạn Thiên.
Chỉ có Mạnh Phạn Thiên mới có thể chơi.
Mạnh Phạn Thiên vẫn đứng yên không nhúc nhích, lấy khăn tay trong lòng ra, ngồi xổm xuống, một bên lau nước mắt một bên ôn nhu an ủi cậu.
"Đừng khóc, tôi không phải đã đến rồi sao ? Thanh Hoài, tôi sẽ giúp em."
Hắn nâng mắt lên, nhìn bạn tốt, làm ra bộ dạng không quen biết "Tiền tôi sẽ thay cậu ấy trả, trước tiên có thể để chúng tôi ở lại một mình một lúc được không ?"
Bạn tốt nhướng mày, nhìn hắn lộ ra nụ cười ranh mãnh, ngoài miệng còn hung ác cảnh cáo nói, " Được đó, cậu cũng không thể quỵt nợ."
Những người khác đều rời đi.
Khi tên côn đồ mang gậy đi qua, Ô Thanh Hoài theo phản xạ tự nhiên run lên, cậu không tự chủ lao vào lồng ngực Mạnh Phạn Thiên, nói năng lộn xộn vừa cảm kích vừa xấu hổ.
"Cảm ơn, cảm ơn anh...hức xin lỗi, tôi, tôi chỉ là muốn thắng một chút, không ngờ lại thua nhiều như vậy.."
Chiếc khăn tay đắt giá tinh xảo ướt đẫm nước mắt, Ô Thanh Hoài hai má vẫn còn mềm mại, đôi mắt hạnh thuần khiết nhìn Mạnh Phạn Thiên sợ hãi, rưng rưng nước mắt.
Cậu rõ ràng là không còn trẻ nữa nhưng toàn thân vẫn phảng phất vẻ ngây thơ mong manh, như thể không nhìn ra được lòng thú hiểm ác của con người.
Chính sự ngu ngốc này đã hấp dẫn Mạnh Phạn Thiên, muốn tự tay đem cậu đánh nát, đùa bỡn, chà đạp.
Lau khô mặt cậu, Mạnh Phạn Thiên bỏ qua chiếc khăn mùi soa, không nhanh không chậm hỏi, "Thanh Hoài, cuối cùng là em thiếu nợ bao nhiêu tiền ?"
Thần sắc lo lắng xuyên thấu qua gương mặt của Ô Thanh Hoài, cậu không dám nhìn Mạnh Phạn Thiên, ngập ngừng nói ra con số trên trời màn cậu không thể gánh chịu được.
Cậu muốn khóc.
Cậu biết rõ tình bạn giữa cậu và đối phương không đủ khả năng để chi trả số tiền khổng lồ này, mà ngoại trừ Nha Nha, cậu chỉ có thể ỷ lại Mạnh Phạn Thiên.
Mặc dù chính miệng Mạnh Phạn Thiên nói sẽ giúp cậu trả lại đầy đủ, nhưng bây giờ hắn biết được con số khổng lồ như vậy, sẽ đổi ý sao ? Có thể hay không hắn cũng sẽ không cần người bạn này ?
Nên đi, dù sao cậu phế vật như vậy, hoàn toàn là thứ người ta ghét gánh vác.
Không ai nguyện ý cùng cậu làm bạn.
Nước mắt trong suốt từng viên rơi xuống mu bàn tay đang run rẫy của Ô Thanh Hoài.
Cậu ngơ ngơ ngác ngác nghĩ không bằng mình chết đi cho rồi, nhưng nếu họ tìm thấy Nha Nha sau khi mình chết rồi bắt thằng bé phải trả tiền thì sao ?
Cậu hối hận rồi, hội hận vì sự tham lam bồng bột của mình, hối hận vì bị cám dỗ làm lung lay.
Mà hối hận có ích gì ?
Tuyệt vọng tràn ra đáy lòng, Ô Thanh Hoài ôm đầu lùi về sau, muốn đẩy Mạnh Phạn Thiên ra, ý không cần quản cậu.
Mạnh Phạn Thiên kéo tay cậu lại, "Thanh Hoài, tôi có thể giúp em nhưng tôi có một điều kiện, cùng tôi kết hôn."
"Nếu kết hôn, tôi sẽ giúp em trả nợ cờ bạc. Em không phải cũng thiếu tiền bạn trai Nha Nha sao ? Tôi có thể giúp em trả mọi thứ."
Ô Thanh Hoài tưởng mình nghe nhầm rồi.
Cậu sững sờ nhìn Mạnh Phạn Thiên, vẫn duy trì tư thế ngồi xổm cuộn tròn lại, vẻ mặt có chút mờ mịt, "Kết..kết hôn ?"
Cậu hao tốn nửa phút mới phản ứng lại, đứng ngồi không yên vặn vẹo đầu ngón tay.
"Nhưng tôi là đàn ông...đàn ông sao có cùng đàn ông kết hôn ?"
Lúc này Mạnh Phạn Thiên đã không còn bắt được giọng điệu tự nhiên khi nói mình là đàn ông, hắn dụ dỗ từng bước nắm chắc phần thắng, từng bước đưa Ô Thanh Hoài vào cái bẫy hắn đã bố trí từ lâu.
"Thanh Hoài, kỳ thực tôi đối với em là nhất kiến chung tình. Chỉ là tôi sợ em không tiếp thu được, vốn muốn lấy thân phận bạn bè để ở chung, không nghĩ tới bây giờ xuất hiện chuyện như vậy."
Giọng điệu thành khẩn dừng lại một chút, Mạnh Phạn Thiên nhẹ nhàng thở dài, trên mặt lộ ra tia làm khó dễ. "Tuy rằng tôi có thể trả được, nhưng dù sao đây cũng không phải là số tiền nhỏ, tôi cũng không muốn làm chủ nợ của em.
Nếu như em nguyện ý cùng ta kết hôn, số tiền này coi như là tài sản chung, không cần trả lại cho ta."
"Tất cả tiền của tôi cũng sẽ là tiền của em."
Ô Thanh Hoài ngồi cứng đờ, hai mắt mở to, dường như doạ sợ thỏ nhỏ, hoang mang ngơ ngác nỉ non.
"Tôi, tôi không biết.."
Cậu quay đầu tìm điện thoại trên đất, bất lực bấm một dãy số, "Tôi hỏi Nha Nha một chút, tôi phải hỏi Nha Nha một chút.."
"Thanh Hoài, tôi không thích chờ đợi."
Hiện tại Ô Thanh Hoài quá ỷ lại con trai cậu, cho nên Mạnh Phạn Thiên muốn đem Ô Nha tách ra khỏi cuộc sống của cậu.
Hắn thích hoàn toàn chiếm giữ một người.
Vì vậy hắn rất ít khi tức giận đến mất khống chế, nhìn chằm chằm Ô Thanh Hoài, ngữ khí mất đi phần ôn nhu hằng ngày.
"Tôi đã vì em mà phá lệ nhiều lần, nếu em còn do dự, tôi sẽ không ép buộc em."
Nói xong liền đứng lên làm bộ muốn đi ra cửa.
Phía sau truyền đến tiếng điện thoại rơi xuống đất trầm trầm, Ô Thanh Hoài bò vòng qua ôm lấy chân hắn, đầu óc trống rỗng, không còn đường lui, ở tuyệt cảnh đường cùng hỗn loạn rít gào lên.
"Tôi đồng ý ! tối đồng ý !"
Mạnh Phạn Thiên dừng bước, nghiêng đầu, rũ mắt nhìn xuống, "Thật sao ?"
Ô Thanh Hoài vội vã gật đầu, sợ hắn sẽ thật sự bỏ lại mình, vành mắt đỏ ửng đáng thương cầu xin nói.
"Phạn Thiên anh đừng đi, giúp tôi.."
Mạnh Phạn Thiên cuối cùng cũng nở nụ cười nhạt, bề ngoài ôn hoà của hắn đã được khôi phục lại trong ấn tượng của Ô Thanh Hoài.
Hắn hơi cúi thân, trìu mến vuốt ve gò má của Ô Thanh Hoài, "Ngoại trừ cùng tôi kết hôn, em còn phải đáp ứng tôi không được đến sòng bạc nữa."
"Được, tôi đồng ý, tôi cái gì cũng đều đồng ý."
Ô Thanh Hoài dùng sức ngẩng đầu, hướng hắn mỉm cười rụt rè lấy lòng.
Hết chương 4
Editor : cứ vui mấy chương đầu đi mình là mình thấy là nó cũng đến rồi=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com