Chương 5
Nghiêm cấm hành động đem truyện đi nơi khác ngoài TruyenHD và Wattpad này !!!!!!
_____________
Trả xong toàn bộ nợ nần, khi đem Ô Thanh Hoài rời khỏi sòng bạc, bạn tốt nhân cơ hội nháy mắt với Mạnh Phạn Thiên, "Lão Mạnh, người được cậu xem trọng hẳn là có chút công phu, nếu cậu chán thì đưa cho tôi nếm thử đi."
Mạnh Phạn Thiên chỉ mỉm cười, không lên tiếng.
Hắn bước đến cầu thang, người đã đợi sẵn ở đó, Ô Thanh Hoài vẫn còn đang lo sợ run rẫy. Thấy hắn đến liền không nhịn được muốn đến gần hắn, muốn đến gần hơi thở của hắn để không bị sự nguy hiểm của sòng bạc ăn mòn.
Nơi này từng khiến cậu tưởng trời đang há một cái mồm đầy máu, thiếu chút nữa nuốt cậu xuống đến xương cũng không còn.
Ô Thanh Hoài trong mắt toàn là nước, cùng hắn ly khai* khỏi sòng bạc.
(*: rời đi, rời ra, đi khỏi)
Sống sót sau tai nạn cảm giác như vừa tỉnh dậy khỏi một giấc mơ, đứng ở cửa gió lạnh đến thấu xương, cậu mơ hồ nhìn sòng bạc ở sau lưng, ảo giác bản thân vừa lấy một cái mạng về từ quỷ môn quan*, thân thể rốt cuộc cũng ấm lên.
(*: cổng địa ngục)
Lòng bàn tay chợt nóng lên, cậu sợ hết hồn, theo bản năng muốn tránh.
Mạnh Phạn Thiên bỏ ra, nhìn cậu mỉm cười.
"Thanh Hoài, tới nhà em trước đi."
Đây là lần đầu Ô Thanh Hoài ngồi xe Mạnh Phạn Thiên, cậu lúng túng bám vào đầu gồi, chỗ nào cũng không dám chạm, nhỏ giọng nói với Mạnh Phạn Thiên, lái đến khu chung cư cũ.
Hành lang trời tối, không có đèn, bước lên cầu thang phát ra tiếng cót két. Như thể một giây sau sẽ gãy mất.
Ô Thanh Hoài thập phần xấu hổ, sợ Mạnh Phạn Thiên coi thường mình vội vàng mở cửa, thay giày, cậu cúi đầu nói, "Anh ngồi trước đi, tôi rót nước cho anh."
Mạnh Phạn Thiên đóng cửa lại, nhìn lướt qua căn phòng cho thuê chật hẹp.
Nội thất lỗi thời, vách tường bị nứt, nhưng căn phòng được dọn dẹp sạch nên tạo ra một loại ấm áp giản dị.
Không có dép thừa để hắn thay, vì thế hắn liền trực tiếp đi thẳng vào.
Ô Thanh Hoài bưng ra một ly nước, mặt đỏ lên, nhẹ nhàng nói, "Nhà tôi rất nhỏ, anh đừng để ý."
"Thanh Hoài, nơi này quá nhỏ, em chuyển đến nhà tôi đi." Mạnh Phạn Thiên vẫn như cũ đứng đó, thân hình cao lớn lấp đầy không gian nhỏ bé ban đầu.
Hắn chăm chú nhìn Ô Thanh Hoài, ôn nhu ân cần nói, "Nếu em đã đồng ý kết hôn với tôi, thì tôi không thể để em lại ở đây được."
Ô Thanh Hoài sững sờ nhìn hắn, có chút do dự, "Nhưng Nha Nha còn chưa về nhà."
"Chờ nó trở lại, tôi sẽ phái người đến đón nó đến Mạnh gia."
Mạnh Phạn Thiên tới gần cậu, đem ly nước trên tay cậu để sang một bên, hơi cúi đầu.
Khoảng cách gần như muốn hôn đến Ô Thanh Hoài, cậu hoảng loạn lùi về phía sau, còn chưa thể tiếp thu được việc từ một người bạn tốt đột nhiên trở thành người yêu* của mình.
(* : khúc này là bạn lữ yêu thích nhưng kì quá nên mình đổi thành người yêu nhé)
Thấy cậu tránh né khi mình đến gần, Mạnh Phạn Thiên không vui*, "Thanh Hoài, tôi không đợi được nữa."
(*: chỗ này là nhất đốn mình tra không ra nên thay thành không vui.)
Bây giờ hắn là ân nhân của Ô Thanh Hoài, Ô Thanh Hoài sợ hắn không cao hứng, lấy dũng khí đi tới nắm lấy tay hắn, lắc lắc nhẹ nhàng cầu xin, "Anh đừng nóng giận, cái kia, để tôi đi thu dọn đồ đạc."
Cậu vội vội vàng vàng xoay người đi vào phòng ngủ, bên trong truyền đến tiếng thu dọn quần áo.
Mạnh Phạn Thiện đợi mấy phút, đột nhiên nghe thấy bên trong yên tĩnh lại, cửa phòng ngủ mở ra một nửa, hắn đi tới, "Thanh Hoài, làm sao vậy ?"
Ô Thanh Hoài ngơ ngác ngồi trên giường, trong tay siết túi đồ lót, thấy hắn tiến vào, theo bản năng giấu vào trong lòng, ánh mắt né tránh, ấp úng, "Phạn Thiên...tôi...tôi..."
"Làm sao ?"
Mạnh Phạn Thiên đứng trước mặt cậu, ngón tay nâng cầm cậu lên, cười cực kỳ ôn nhu, "Thanh Hoài, chúng ta sắp kết hôn rồi, đừng lừa gạt tôi bất cứ chuyện gì."
Câu sau đã đánh tan hàng phòng ngự của Ô Thanh Hoài, đôi mắt cậu ướt át, lập tức nghẹn ngào, "Xin lỗi..tôi có điều..giấu giếm anh.."
Mạnh Phạn Thiên có chút bất ngờ nhướng mày, không nghĩ tới cậu đơn thuần như vậy lại là người tâm cơ, không thể không quan tâm.
"Chuyện gì, nói đi, tôi sẽ không giận."
Giọng ôn nhu cho Ô Thanh Hoài một chút an ủi, cậu do dự đem quần áo trong lồng ngực đẩy qua một bên, đứng lên, sau đó run rẩy bắt đầu cởi quần.
Mạnh Phạn Thiên trì độn, nhìn chằm chằm động tác của cậu.
Chiếc quần âu phục màu đen được để nằm trên đống đồ dưới đất, lộ ra đôi chân thẳng tắp trắng nõn.
Mạnh Phạn Thiên nhìn lướt qua, kiềm chế ý nghĩ muốn xoa xoa thưởng thức, lẳng lặng nhìn cậu sắp đỏ cả mặt đem quần lót bằng vải bông cởi ra.
Ô Thanh Hoài chặt chẽ khép hai chân lại ngồi trên giường, lấy hai tay che những bộ phận quan trọng.
Chẳng biết vì sao, cậu cúi đầu run rất lợi hại, ngữ khí cũng thập phần bất an, đáng thương ngập ngừng nói.
"Phạn Thiên, kỳ thực cơ thể tôi...ách..không được bình thường lắm .."
Đấu tranh kịch liệt mấy giây, tay nắm lấy mắt cá chân, chậm rãi đem chân mở ra.
Mạnh Phạn Thiên ánh mắt dời đến giữa hai chân của cậu, phản ứng đầu tiên là, bộ phận của cậu nhỏ như vậy, thế nào lại làm nữ nhân mang thai ? Không phải là đội nón xanh* đi ?
(*: bị cắm sừng)
Không thấy hắn nói chuyện, Ô Thanh Hoài áp trán lên đầu gối hắn, lo lắng cọ cọ, sau đó hai tay mò đến bộ phần bên dưới.
Cậu lúng túng khóc nức nở nói, "Tôi là quái vật...xin lỗi, xin lỗi.."
Các đốt ngón tay đẩy bộ phận phía dưới ra xuất hiện một khe thịt, giống như vỏ sò bị nứt, thịt hồng nhạt ngây ngô của âm hộ cái miệng nhỏ hơi mở ra.
Đồng tử Mạnh Phạn Thiên đột nhiên co rút.
Hắn nhìn chằm chằm trong mấy phút.
Khiếp sợ cùng vui mừng như nhấn chìm hắn trong cơn sóng thần đang âm thầm trút xuống, máu điên cuồng nhảy lên, đập vào tứ chi của làn da, nguy hiểm muốn xuyên thủng lớp mặt nạ tự nhiên và điềm tĩnh.
Trong đầu chỉ vang lên một câu nói.
Vô tình phát hiện bảo bối còn quý hơn hắn tưởng tượng.
Thấy hắn cứng đờ không nói, nửa ngày cũng không có phản ứng, Ô Thanh Hoài sợ sệt cho là hắn buồn nôn, vội vã khép hai chân lại, lạnh run ngửa đầu nhìn hắn, khoé mắt khóc đỏ bừng.
"Xin lỗi.."
Cậu đang xin lỗi vì mình che giấu, vì cấu tạo sinh lý của mình khác hẳn với người thường, mặc dù cái này cũng không phải lỗi của cậu.
Mạnh Phạn Thiên ánh mắt tối tăm sâu đậm, hầu kết* không dễ phát hiện lăn nhúc nhích một chút.
(*: Yết hầu)
Hắn chầm chậm bình phục hô hấp, cật lực không để lộ tâm tình của mình ở trước mặt Ô Thanh Hoài, dùng lòng bàn tay tách hai chân của Ô Thanh Hoài ra, trực tiếp sờ một cái.
Ngón tay chạm vào môi thịt non mềm ấm áp, đầu ngón tay Mạnh Phạn Thiên bắt đầu hưng phấn run rẫy.
Hắn nâng khung kinh lên, âm thanh khàn khàn, "Đem chân tách ra, cho tôi nhìn kỹ một chút."
_Hết chương 5_
Editor : chương sau có xương gặm rồi=)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com