Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 1: Mở đầu

_Thằng Bạch Hiền này! Mày đúng là không biết trên dưới, mau mau quỳ xuống xin lỗi cho tao_ Một bà lớn quát to làm mọi người đang làm việc cũng quay người tò mò nhìn.

Chàng trai này được gọi là Bạch Hiền, vẫn đứng im đó, ánh mắt không cảm xúc. Bà ta thấy thế càng bực tức hơn.

_ Ơ hay cái thằng Đ** *** này!!_ Bà lớn lấy ra một cây roi sắt quất mạnh vào lưng cậu.

_ Haiz, Bạch Hiền ơi là Bạch Hiền

Kiếp trước làm sao mà trông giờ khổ quá. Tội nghiệp. Thôi làm việc, không giúp được gì đâu_ Mấy người hầu lí nhí. Nhìn cậu con trai tên Bạch Hiền, lắc đầu thương xót.

Thế là trận đòn roi sắt cứ thế mà tiếp diễn, lưng cậu từ roi đầu tiên là đã bật máu. Vậy mà mấy cái liên tiếp, cậu vẫn không khóc, khuôn mặt vẫn thờ ơ, không quan tâm đến tính mạng và cả xung quanh.

Bà lớn khụy một chân chống một chân sau khi đá cậu xuống sàn.

_ Sao hả đau không, van xin tao đi cái thằng tiện tì kia hahahaa.

_ Mồ côi không cha không mẹ. Lão già tao lượm mày từ bải rác về cho mày ăn cho mày lớn. Tao cũng không đối xử tệ bạc, ngày ngày có chỗ ngủ cho mày bạn chơi. Vậy mà mày dám dụ dỗ chồng tao, đúng là hồ ly!_ Bà ta bốp mạnh cằm cậu, miệng cười man rợ.

Miệng cậu khẽ nhếch, bạn? Chó, chỗ ngủ? Chuồng. Cậu khác nào thú nuôi. Chính người chồng biến thái dâm tặc của bà đã cố "đụng chạm" cậu, bà ta đâu quan tâm cảm giác sợ hãi của cậu thế nào khi ấy.

Một ý nghĩ gan đến nổi làm cậu đưa mắt nhìn ngược lại bà ta.

_ Mày muốn gì hả súc sanh_ Bà ta gằn giọng, hơi bất ngờ khi thấy Bạch Hiền làm vậy, có chút sợ sệt ánh mắt ấy.

Phập....Ahh. Cậu nhếch môi lần nữa, đưa tay nắm lấy tay bà ta cắn mạnh đến nổi bật máu rồi bỏ chạy dù chắc sẽ không may mắn thoát và cơ hội sống chỉ có con số 0.

Bà ta nghiến răng, la lên. Gọi mấy tên bảo vệ bắt nó lại.

Căn nhà xa hoa, nhưng cuộc sống địa ngục. Thà hãy để mặc cậu tại bãi rác, tại sao lại cho cậu sống như thế này. Không nụ cười, không hạnh phúc, một chút ấm áp cũng không.

Cậu cứ chạy chạy mãi cho đến lúc nhìn thấy cánh cửa sắt, lối thoát duy nhất.

Rầm Uỵch.

_ Bắt nó Giết nó! Thằng Quỷ **** đó, ơ_

Bà ta chạy ra chỉ vào cậu nhưng cảnh tượng trước mắt làm bà sợ hãi tái mặt.

Bà lớn đi nhanh đến chỗ cậu rồi nắm lấy mái tóc rồi dựt ngược lên.

_ Phác thiếu gia, thật xin lỗi đã để ngài va vào thứ dơ bẩn này. Thật xin lỗi_ Bà lớn cười tươi với người đàn ông lịch lãm bị cậu va vào.

Anh ta đứng lên, đưa tay phủi nhẹ bộ y phục, sửa lại cà vạt rồi mới đưa mắt nhìn người phía trước.

_ Mày còn không mau xin lỗi Phác thiếu gia! MUỐN CHẾT À?_ Bà ta nói lớn, tay kéo mạnh tóc của cậu hơn.

Phác thiếu gia? Là anh, người đàn ông cỡ 23. Nhìn vào cậu bé (trong mắt anh), anh bất ngờ, không chỉ hình dạng mà còn hàn khí và biểu cảm bất cần.

_ Chết Tiệt! Tụi bây mau nhốt nó lại trong chuồng cho tao!_ Bà ta quát.

Chuồng? Cậu bé này ở trong chuồng à, đây được gọi là gì, thú?

_ Đủ rồi!_ Chất giọng lạnh cất lên. Sát khí lan toả làm bà lớn cười cũng cười không nổi.

_ Phác thiếu gia, tôi sẽ cho nó vào chuồng và phạt như chó. Mong ngài đừng giận_ Sau khi đuổi chồng khỏi nhà, bà ta càng thích những cậu dẫn đàn ông đáng tuổi con trai bà như thế này dù rất sợ. (mặc dù bà chẳng có con)

Gì cơ? Anh ta nhếch môi.

Cậu bé đang nhắm nghiền mắt lại rồi nhẹ mở ra trong lúc bà ta nói những câu đó, với bộ dạng thảm hại, người bê bết máu, đồ rách tươm nhưng trông chả có chút gì là sợ hãi.

_ Tôi bảo nưng_ Anh nói rõ hơn làm bà giật mình.

_ Bà biết tôi đến đây làm gì, bà Tú Loan.

_ Vâng, Phác thiếu gia đến đây ký hợp đồng ạ.

_ Không có hợp đồng mà tôi còn muốn bà trả khoản nợ đã vay năm trước. 656 ngàn USD, vốn lẫn lời.

_ Th..iếu gia, ngài ngài_

_ Bà trả hay không?_ Anh ta khoanh tay, ánh mắt không nhìn bà mà nhìn cậu.

Bà buông lỏng tay, mặt mếu xệch.

_ Cậu biết công ty tôi kinh doanh không lớn, nhiều như vậy thì làm sao_

_ Thế, còn cậu ta? Đủ cho bà trả hết số nợ_ Lời nói đó làm cậu đưa mắt nhìn thẳng vào anh. Anh là ai mà nói thế, muốn cứu? Hay như ông già kia?

_ D..ạ? Ngài. Phác thiếu gia cứ đùa, một thằng tiện tì.

_ Câm miệng_ Anh liếc nhẹ bà ta rồi vầng trán có một vết nhăn nhẹ, nhịn đủ rồi đấy bà già kia.

_ A tôi tôi xin lỗi, thiếu gia cứ đem cậu ta đi. Đây là một người hầu tốt, cậu ta ngốc nghếch nên dạy bảo đánh đập sao cũng được, cũng có thể làm thoả mãn thiếu gia đây a_

Ngữ điệu của bà Tú Loan làm anh khinh dù nếu là anh thì anh chắc cũng sẽ làm vậy, có khi còn độc ác hơn. Nhưng cậu bé này có sức thu hút sự chú ý của anh cao, thú vị.

_ Vậy à, mai sẽ có người đến ký hợp đồng thay tôi. Tiền nuôi dưỡng cậu bé này, không ít đâu_ Anh nói chậm rãi nhấn mạnh chữ tiền nuôi dưỡng rồi cúi người xuống chỗ cậu.

Anh vòng tay, một tay để giữa đùi, một tay bế cậu lên khéo léo tránh làm đau.

_ Ơ! Phác thiếu g...

_ Đã là Người của tôi tôi quản, lần này là cho qua.

Bà Tú Loan nuốt nước bọt khi nghe anh nói thế, lần sau nếu cậu ta mà mất một sợi tóc vì bà thì.....bà chết chắc.

_ Đi_ anh quay lưng nhẹ nhàng bế cậu đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: