Chap 6: Em có yêu tôi không
~ Giờ đây em đang có anh
~ Nhưng em đã hiểu nỗi sợ trong tương lai là gì
~ Em không muốn làm tan vỡ trái tim anh
~ Chỉ là muốn làm nó dịu lại thôi
_______________________________________________________________
Vương Nguyên đặt hai tay lên ban công, cậu nhắm mắt ngửa mặt lên trời, khẽ thở dài, đầu thả trôi theo những suy nghĩ mông lung.
"Hắn ta tốt với mình như vậy... mình làm thế liệu có quá đáng lắm không?".
Chợt có ai từ đằng sau ôm lấy vòng eo của Vương Nguyên, cậu quay lại, là Vương Tuấn Khải. Hắn nhẹ hít hà mùi hương nơi cổ cậu, bàn tay trượt dần xuống đan vào ngón tay mảnh khảnh của Vương Nguyên:
-Nấu cơm cho tôi ăn đi.
Vương Nguyên nhăn mặt, cậu thò tay vào túi quần lôi ra điện thoại, bấm gọi cho cửa hàng:
-Để tôi gọi người mang pizza tới cho anh ăn.
-Tôi muốn ăn đồ ăn do chính em nấu. - Vương Tuấn Khải vừa nói vừa giật lấy cái điện thoại từ tay Vương Nguyên và cho vào túi quần của mình.
Vương Nguyên khẽ chun mũi, cậu nheo mắt nhìn Tuấn Khải. Nấu cơm cho hắn ư?!? Cậu không hề biết. Từ nhỏ đến giờ cậu chưa bao giờ vào bếp cả, bây giờ hắn bảo thế khác nào làm khó cậu.
-Tôi không biết nấu. - Cậu khoanh hai tay trước ngực, mặt đối mặt với Vương Tuấn Khải.
-Cứ nấu đi, món gì cũng được..
-...
*
Tuấn Khải liếm môi nhìn các món ăn đang bày biện trên bàn. Thức ăn nhiều vô số kể, món nào cũng thơm phức nhưng... còn không biết có ăn được không?.
Tuấn Khải kéo ghế ra, khóe mắt vẽ lên một nụ cười, hắn thật sự rất hài lòng.
-Những món này chính tay em nấu đấy à?.
Vương Nguyên bê nốt ra đĩa mực xào, nghe Vương Tuấn Khải hỏi nhảm, vội đặt mạnh đĩa mực xào xuống, rồi đập tay lên bàn, chống nạnh nạt nộ Vương Tuấn Khải:
-Công sức tôi nấu nãy giờ đó, anh nghĩ ma nấu à?.
Vương Tuấn Khải thấy mĩ nhân nổi giận, vội vàng kéo người mĩ nhân ngồi lên đùi mình mà vỗ về.
-Xin lỗi xin lỗi. Nhưng mà... anh ăn được chứ?.
Vương Nguyên bĩu môi nhìn đi chỗ khác tỏ vẻ hờn dỗi, Vương Tuấn Khải nhìn tiểu mĩ nhân trong lòng mình mà thấy ấm áp vô cùng, hôm nay tiểu mĩ nhân đã nấu ăn cho hắn cơ đấy
Một tay xiết chặt vòng eo của mĩ nhân, tay còn lại cầm lấy đôi đũa, hắn nhìn quanh bàn ăn, biết ăn món nào trước đây?.
-Ăn mực trước đi. - Vương Nguyên lên tiếng, cậu khó chịu vì sự chậm chạp của hắn, cậu muốn nghe lời khen từ hắn.
Vương Tuấn Khải cười mỉm, rồi di đôi đũa đến đĩa mực xào, thận trọng gắp lên một miếng nhỏ đưa vào miệng.
Vương Nguyên nhìn cái con người đang nhai kia. Trông mồm hắn ta kìa, cứ nhai nhuồm nhoàm làm cậu muốn... hôn. Cậu lắc mạnh đầu, cậu đang nghĩ gì vậy?. Trấn tĩnh lại tinh thần, cậu lại chăm chú nhìn hắn, công sức của cậu nấu nãy giờ đấy, chẳng lẽ hắn lại chê?.
Quả nhiên đúng như ý muốn của cậu, hắn nhẹ đặt đôi đũa xuống, đưa ngón tay cái lên, mỉm cười ôn nhu nhìn cậu:
-Tuyệt lắm!.
Vương Nguyên sung sướng cười híp mắt, cậu vội vớ ngay lấy đôi đũa, vừa gắp mực vừa cười đắc chí:
-Tôi biết mà, tôi nấu là phải ngon thôi.
Nụ cười đắc chí chưa được bao lâu, sau khi mới vừa cho miếng mực vào miệng, Vương Nguyên liền ọe ra, nhanh tay chộp ngay lấy li nước trên bàn mà uống lấy uống để.
Cậu nhìn Vương Tuấn Khải kì thị, thật kinh khủng khi anh ta lại nuốt nổi món này.
-Anh điên à? Món này tôi sợ đến cả chó còn phải bỏ chạy, sao anh nuốt được hay thế?.
-Ngon mà. - Tuấn Khải vẫn bình thản gắp miếng tiếp theo cho vào miệng nhai ngon lành, rồi cũng gắp một miếng đưa tới trước miệng Vương Nguyên - Em ăn đi này, em gầy, ôm không đã.
-Ôm ôm cái đầu anh ấy, đừng ăn nữa. - Cậu vội cầm lấy ngay đĩa mực xào, chạy qua phía đối diện Vương Tuấn Khải kéo ghế ra ngồi, tay giữ khư khư đĩa mực. Như nhận thấy ánh mắt của Vương Tuấn Khải đnag nhìn chằm chằm vào các món khác trên bàn, cậu một tay ôm lấy đĩa mực, một tay huơ huơ trước mặt Vương Tuấn Khải - Mấy món này cũng đừng ăn luôn.
Tuấn Khải bất lực thở dài, hắn vươn tay ra lấy lại đĩa mực.
-Đưa đây cho anh.
Vương Nguyên chun mũi, thật không ngờ anh ta lại cố chấp đến như thế.
-Anh là động vật ăn tạp à?
-Ừ.
-Nó khó ăn lắm, mặn thế mà.
-Không sao.
-Khó nuốt lắm, anh có thể bị ngộ độc đấy.
-Không sao.
-Anh đúng là đồ ngốc mà.
-Ừ, anh thật ngốc vì đã yêu em.
*
Vương Tuấn Khải thắng xe, ôn nhu nhìn người đang ngủ bên chiếc ghế bên kia, mĩ nhân của hắn thật đẹp mà. Đôi mắt nhắm nghiềm kia, hàng mi dài khẽ rung kia, cái mũi xinh xinh kia, đôi môi mọng nước kia... tất cả đều rất đẹp. Lúc tối sau khi ăn xong mĩ nhân bảo muốn đi ra ngoài chơi nên hắn liền lấy xe chở cậu ra công viên, trên đường đi cậu đã ngủ gật. Đưa tay lên chạm nhẹ vào má làm Vương Nguyên thức giấc, hắn cười:
-Đến nơi rồi.
Cậu dụi dụi mắt nhìn hắn, rồi theo hắn bước ra ngoài, khẽ ngáp dài, cậu vươn vai đầy sảng khoái:
-Ahhh, thiệt đã mà.
Tuấn Khải bật cười, rồi ghé sát tai mĩ nhân thì thầm:
-Đừng câu dẫn tôi ngay chỗ này.
Vương Nguyên đánh thụp vào bụng hắn làm hắn nhăn mặt, rồi bỏ đi thẳng.
-Đợi tôi với.
Tuấn Khải và cậu ngồi cạnh mép hồ trong công viên, cậu vui vẻ đưa chân quẩy đạp làn nước mát. Tuấn Khải nhìn cậu, trông cậu thật giống trẻ con mà, con người này... thật muốn khiến cho người ta bảo vệ.
Đưa tay xiết lấy vòng eo nhỏ kéo Vương Nguyên lại sát gần mình, hắn nhìn lên trời, nói với âm lượng đủ hai người nghe:
-Em không yêu anh?
-Nếu tôi nói có thì sao?. - Vương Nguyên nghiêng đầu mỉm cười thích thú nhìn hắn.
Tuấn Khải e dè nhìn Vương Nguyên. Yêu ư?!? Hắn không biết, chỉ thấy là giữa cậu và hắn có một khoảng cách nào đó. Dù sao thì... hắn cũng cảm thấy vui đôi chút.
-Anh yêu tôi nhiều đến chường nào?. - Vương Nguyên kéo hắn ra khỏi mớ suy nghĩ.
-Em xem, nhiều sao chưa kìa. - Tuấn Khải chỉ tay lên trời, khóe miệng vẽ một nụ cười.
-Tôi hỏi anh yêu tôi nhiều đến nhường nào?.
-Nếu em đếm được hết số ngôi sao trên trời kia em sẽ biết, anh yêu em nhường đến nhường nào.
-...
Vương Nguyên nhìn bâng quơ xuống mặt hồ, trong đầu cậu hiện đang chất chứa rất nhiều suy nghĩ. Một mặt cậu thấy thương cảm cho hắn, hắn từ nhỏ đã thiếu thốn tình thương của cha mẹ nên mới trở thành người như bây giờ, nhưng mặt khác hắn vẫn có nhiều điểm tốt, hắn luôn yêu thương nuông chiều cậu hết mực, tuy về nhà hắn chưa được bao lâu nhưng cậu biết rõ tình cảm của hắn đối với cậu lớn đến nhường nào. Mặt khác cậu lại đang làm nhiệm vụ thủ lĩnh giao cho, phải ngầm hại hắn ư? Cậu không thể làm điều đó, dù sao thì hắn cũng là một người có tình có nghĩa. Nói như thế nào nhỉ...Ừ, hình như cậu có chút cảm tình với hắn rồi.
Cậu quay sang nhìn hắn, hắn đang nhắm mắt ngửa mặt lên trời, hàng mi dài khẽ rung động:
-Nếu sau này tôi phản bội anh, anh có giết tôi không?.
Tuấn Khải không mở mắt, vẫn giữ nguyên tư thế như vậy, lãm đạm trả lời:
-Tôi thà chết còn hơn phải làm việc ngu xuẩn đó.
...
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Vương Nguyên nhẹ loi chiếc điện thoại ra. Cậu nhìn Vương Tuấn Khải rồi đứng dậy:
-Tôi ra nghe điện thoại một lát.
Đi đến chỗ gốc cây khuất đằng kia, cậu nhấn nút nghe máy:
-Mọi chuyện sao rồi?.
-Vẫn ổn ..........................
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com