Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12

Những ngày điên cuồng như vậy đại khái qua một tháng, hai người rốt cục thanh tỉnh một chút.

Bởi vì đã gần đến trung khảo, các bài thi thử liên tục, làm cho không khí cả trường đều có chút khẩn trương.

Vương Nguyên nắm chặt phiếu điểm, hết sức chuyên chú nghiên cứu. Cậu đang cân nhắc khoảng cách điểm của mình với điểm đầu vào của Nhất Trung. Vương Tuấn Khải khẳng định là thi vào Nhất Trung, hai người muốn ở cùng nhau, cậu phải nỗ lực.

Liều mạng nỗ lực.

Vương Nguyên ôm tập cơ hồ ôn đến điên dại, mất ăn mất ngủ, cả đầu đều là abc toán lý hoá. Học thật nhiều, còn phải ứng phó với nhu cầu sinh lý của Vương Tuấn Khải.

Đợi đến khi trung khảo, cả người đều gầy hẳn đi, gió thổi là có thể đổ.

Vương Tuấn Khải ôm cậu, không chút để ý hỏi, "Em liều mạng như vậy làm gì?"

Vương Nguyên nhìn anh ta, nghiêm túc trả lời, "Em muốn cùng anh học một trường, em không muốn hai mình tách ra."

Vương Tuấn Khải không nói nữa, chính là nhẹ nhàng mà hôn mí mắt cậu.

Vương Nguyên hạ quyết tâm, khi điền vào phiếu nguyện vọng, cũng được ăn cả ngã về không chỉ điền Nhất Trung.

Nếu không phải muốn cùng Vương Tuấn Khải ở cùng nhau, cậu cũng không nghĩ sẽ học lên cấp ba.

Chủ nhiệm lớp khuyên cậu, cậu vô luận như thế nào cũng không chịu sửa, quật cường cúi đầu.

Vương Nguyên đi ra khỏi văn phòng, vừa vặn đụng phải Vương Tuấn Khải đi tới, "Anh cũng đến nộp phiếu nguyện vọng sao?"

Vương Tuấn Khải gật gật đầu, theo bản năng đem tờ giấy áp trước ngực.

Vương Nguyên cười nói, "Em điền Nhất Trung! Cùng trường với anh."

Tươi cười kia dưới ánh mặt trời đặc biệt sáng lạn tốt đẹp, Vương Tuấn Khải đột nhiên có chút chột dạ, "Ừ."

Trung khảo rốt cục đã đến, trường học bọn họ nhỏ, không sắp xếp được phòng thi, phải tới trấn trên thi. Vương Nguyên trong lòng không yên, một đường khẩn trương, sắc mặt cũng không tốt, Vương Tuấn Khải liền vụng trộm cầm tay cậu.

Đối lập với ba năm khổ học, ba ngày trung khảo có vẻ đặc biệt ngắn ngủi.

Cuối cùng thi xong, nghênh đón thí sinh chính là kỳ nghỉ hè thật dài.

Ai cũng đều kích động đến điên rồi, có vài người bắt đầu đem sách vở xé ra, vừa hoan hô vừa từ trên lầu thả xuống dưới.

Vương Nguyên thi xong, ra khỏi phòng thi liền đi tìm Vương Tuấn Khải, cùng nhau về nhà.

Bọn họ đi ở trên đường nhỏ, Vương Nguyên tự thấy phát huy cũng không tệ, tâm tình rất tốt, một đường vừa đi vừa khẽ hát, còn thừa dịp bốn bề vắng lặng, phốc đi lên hôn Vương Tuấn Khải hai cái.

"Em nói nghe nè, hôm nay mấy câu hỏi khó em đều giải ra được,, anh nói em có lợi hại hay không?" Một mặt cầu khen ngợi.

Vương Tuấn Khải cảm thấy nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia thật đáng yêu, nhịn không được sờ sờ đầu của cậu, "Lợi hại."

Vương Nguyên híp mắt, vẻ mặt hạnh phúc, giống như một con mèo nhỏ.

Cậu hưng phấn mà nghĩ về tương lai của bọn họ, "Anh nói xem chúng ta đậu Nhất Trung, có thể học chung một lớp không?"

Suy nghĩ một hồi, lại nói, "Cho dù không không học chung lớp cũng không sao, tan học em có thể tìm anh chơi."

Vương Nguyên vừa nói liền không ngừng lại được, "Nếu có thể được phân đến cùng một ký túc xá là tốt nhất ! Anh ngủ bên dưới, em ngủ bên trên được không?"

Vương Tuấn Khải đột nhiên liền dừng bước, bộ dáng mang tâm sự trùng trùng.

"Anh làm sao vậy?" Vương Nguyên rốt cục nhận thấy anh ta không thích hợp.

Vương Tuấn Khải nghĩ một hồi, mới nói, "Vương Nguyên, nếu anh không thể cùng em học một trường, em sẽ thế nào?"

Biểu cảm của Vương Nguyên trở nên kinh ngạc, "Có ý gì.... Em không rõ......"

Cậu tiến lên nắm lấy tay Vương Tuấn Khải, sốt ruột hỏi, "Anh thi không tốt sao? Không thể nào, anh hẳn là không thành vấn đề!"

Vương Tuấn Khải trầm mặc một hồi, nói, "Anh chọn trường cấp ba trên tỉnh."

Vương Nguyên im lặng vài giây mới hiểu được ý của anh ta, trong nháy mắt, cậu cơ hồ đứng không vững.

Mặt trời buổi trưa, cao cao treo ở giữa không trung, không khí khô nóng vô cùng.

"Vì sao anh không nói sớm?" Vương Nguyên nắm chặt bàn tay, cắn răng chất vấn.

"Sớm nói cho em, em còn có thể nghiêm túc ôn tập như vậy sao? Anh là...... Vì tốt cho em." Vương Tuấn Khải nói đến đây, chính mình cũng cảm thấy chột dạ.

Lúc trước mục tiêu của anh ta đúng là Nhất Trung, nhưng mấy ngày trước lúc nộp phiếu nguyện vọng, chủ nhiệm lớp đột nhiên nói với anh ta.

Năm nay trường cấp ba trên tỉnh muốn tuyển thí sinh chất lượng tốt, đặc biệt cấp học bổng cho thí sinh xuất sắc, không chỉ miễn hoàn toàn học phí, còn trợ cấp tiền ăn, mỗi trường chọn một thí sinh.

Lúc đó, trong đầu anh ta lướt qua bộ dáng khổ học của Vương Nguyên, nhưng cuối cùng vẫn do dự một chút.

Anh ta thích Vương Nguyên, nhưng là so với tiền đồ, chút tình cảm ấy chẳng đáng là gì.

"Em vì muốn ở cùng anh, liều mạng học đến như vậy!"

Vương Nguyên phẫn nộ nhìn Vương Tuấn Khải, trong hốc mắt chứa đầy nước mắt.

Cậu cảm thấy toàn thân như là bị ngâm trong thùng nước đá, lạnh lẽo từ ngón chân cho đến tận đỉnh đầu.

Cậu đột nhiên cảm thấy người trước mắt thật xa lạ, có lẽ cậu chưa bao giờ chân chính hiểu Vương Tuấn Khải.

Trong khoảng thời gian này hai người thân mật giống như là một giấc mộng.

Dùng hết toàn lực đi làm một việc, chỉ là vì muốn ở cùng anh ta, hiện tại xem ra hoàn toàn là do một mình cậu tình nguyện, mà Vương Tuấn Khải căn bản không để cậu trong lòng! Chính mình từ đầu tới cuối đều như một thằng ngu!

"Vương Tuấn Khải anh là Vương bát đản, anh căn bản không để ý tới em!"

Vương Nguyên đứng ở nơi đó, nước mắt lạch cạch lạch cạch rơi xuống.

Vương Tuấn Khải trong lòng đau xót, ôm chặt thân thể gầy nhỏ của cậu, "Em đừng tức giận, anh không có không cần em."

Vương Nguyên hổn hển tránh khỏi ôm ấp, hung hăng đẩy anh ta một cái, cũng không quay đầu lại chạy đi.

Vương Tuấn Khải tâm phiền ý loạn, nhìn bóng lưng cậu, nhưng không có đuổi theo.







________
Trong tình yêu, ai yêu nhiều hơn thì sẽ khổ sở hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com