Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13

Vương Tuấn Khải cho rằng Vương Nguyên nhiều lắm chỉ giận dỗi hai ngày, rất nhanh sẽ lại tìm đến mình làm hòa. Bởi vì anh ta biết Vương Nguyên là thật tâm thích mình.

Không nghĩ tới, anh ta ở nhà đợi một tuần, đến cái bóng Vương Nguyên cũng không thấy đâu.

Không có Vương Nguyên ở bên cạnh, khó khăn hơn so với tưởng tượng.

Không nghe được tiếng Vương Nguyên líu ríu nói chuyện, bên tai đột nhiên an tĩnh hơn rất nhiều.

Buổi tối đi ngủ, cũng cảm thấy trong lòng trống trơn.

Vương Tuấn Khải biết như vậy là không tốt, rất nguy hiểm.

Thói quen thực không phải thứ gì tốt lành. Anh ta do dự thật lâu, vẫn là chủ động đi tìm Vương Nguyên.

Ban ngày ba mẹ Vương Nguyên đều đi làm, chỉ có một mình Vương Nguyên giữ nhà.

Cậu cũng không giống trước kia đi ra ngoài chơi, mấy ngày nay luôn ở nhà, giờ phút này chính là ngồi xổm trên bậc thềm.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Vương Nguyên chỉ mặc cái áo ba lỗ mỏng manh, cầm trái lê trong tay gặm cắn, ăn đến miệng đầy nước. Trên mặt đất xuất hiện một bóng người, Vương Nguyên ngửa đầu nhìn, một thân ảnh quen thuộc đang nhìn cậu.

Vương Nguyên đứng lên, xoa xoa hai bàn tay vào ống quần.

"Anh tới làm gì?"

Cậu lau miệng, một bộ kỳ quái hỏi.

Vương Tuấn Khải nhìn tay chân cậu trắng bóng tinh tế, có chút miệng khô lưỡi khô, "Còn giận sao?" 

Anh ta chỉ nghĩ là Vương Nguyên cáu kỉnh, nào biết cậu là thật sự bị tổn thương.

"Em không tức giận, em dựa vào cái gì mà tức giận?" 

Hai mắt Vương Nguyên có chút hồng, dùng chân đá đâ bậc thềm.

Vương Tuấn Khải vươn tay sờ sờ tóc của cậu, Vương Nguyên lấy tay vung ra, giống con nhím con xù gai.

"Anh đừng chạm vào em!" Vương Nguyên nhìn thấu bộ dáng dối trá này của Vương Tuấn Khải, "Tổn thương em xong lại cho một cục kẹo sao? Trêu đùa em như vậy vui lắm sao? Vương Tuấn Khải, em không có ngu ngốc!"

Vương Tuấn Khải bị cậu rống có chút sững sờ, anh ta không nghĩ tới Vương Nguyên có thể quật cường như vậy.

Trong ấn tượng của anh ta, Vương Nguyên luôn luôn thật nhu thuận, cái gì cũng đều nghe lời anh ta .

"Xin lỗi, lần này là anh sai." Vương Tuấn Khải lần đầu tiên mềm nhẹ nói với cậu.

Vương Nguyên lạnh lùng thốt, "Anh không cần phải xin lỗi, anh đi học trường trung học trên tỉnh của anh đi, hai ta vỗ hai cái, coi như chưa từng quen biết!"

Vương Tuấn Khải cảm thấy phát hỏa, "Em đủ chưa! Vì cái này thôi mà nháo cả một tuần......"

Anh ta trừng mắt nhìn Vương Nguyên, đột nhiên nói không nổi nữa.

Vương Nguyên khóc, cắn môi rơi nước mắt, ánh mắt hồng hồng giống con thỏ nhỏ.

Vương Tuấn Khải chịu không nổi nhất là cậu khóc, đi qua ôm lấy.

Vương Nguyên rầu rĩ giãy dụa, "Vương Tuấn Khải anh là tên vương bát đản!"

Cậu khóc nước mắt nước mũi tùm lum, "Anh không cần em có đúng hay không?"

Vương Tuấn Khải cảm thấy thật đau lòng, anh ta có thể cảm nhận được Vương Nguyên là thật sự để ý tới mình.

"Không có không cần em." Anh ta buộc chặt cánh tay, đem Vương Nguyên cả người gắt gao khóa lại trong lòng, "Cho dù anh lên tỉnh học, chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà."

"Nhưng em muốn ngày ngày nhìn thấy anh."

Vương Nguyên cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt đen tuyền chứa đựng ủy khuất.

Vương Tuấn Khải trên mặt không hiện ra biểu tình gì, trong lòng đã có chút khó chịu. Anh ta cảm thấy Vương Nguyên đối với mình quá mức ỷ lại, nhưng đồng thời lại đau lòng Vương Nguyên. Loại cảm giác này thật mâu thuẫn.

"Chúng ta vào trong đi." Vương Tuấn Khải buông cậu ra. Hiện tại là ban ngày,anh ta sợ người đi ngang qua sẽ nhìn thấy bọn họ.

Vương Nguyên đưa anh ta vào nhà, thấy anh ta đầu đầy mồ hôi , lại đem quạt điện xoay qua hướng anh ta.

Bọn họ ngồi một hồi, ai cũng không biết nói cái gì. Không khí có chút xấu hổ.

"Ăn lê không?" Vương Nguyên mở miệng đánh vỡ trầm mặc. Lê này là nhà cậu trồng, một cây rất lớn, có thể cho ra vài rổ quả.

"Ừ." Vương Tuấn Khải gật gật đầu.

Vương Nguyên chọn quả lớn nhất , chạy đến bồn nước, cúi đầu cẩn thận rửa.

Vương Tuấn Khải ngồi ở trên ghế, quay đầu thấy cần cổ trắng nõn của Vương Nguyên. Đột nhiên không ngồi yên được .

Anh ta từ phía sau ôm lấy Vương Nguyên, môi hôn hôn lỗ tai cậu. Vương Nguyên mặt bỗng chốc liền đỏ, cậu có thể cảm nhận được đũng quần Vương Tuấn Khải đã ngạnh lên, cứng rắn chọc vào mông mình.

Cậu xoay người, ngẩng đầu nhìn Vương Tuấn Khải, hai mắt bởi vì vừa khóc, còn ướt sũng.

Vương Tuấn Khải hôn hôn hai mắt cậu, lại hôn lên cánh môi mềm mại. Vương Nguyên phối hợp hé miệng, hai đầu lưỡi ở trong khoang miệng ẩm nóng dây dưa.

Vương Nguyên bị anh ta hôn đến thở dồn dập, trong phòng vốn có độ ấm cao, lúc này toàn thân càng thêm nóng lên. Vương Tuấn Khải một tay ấn cái ót của cậu, một bàn tay khác kéo quần Vương Nguyên, bờ mông trắng bóng lõa lồ xuất ra.

Đây là ban ngày ban mặt, còn là ở phòng khách.

Vương Nguyên cảm thấy đặc biệt khẩn trương.

"Đi vào trong phòng đi" Vương Nguyên nhỏ giọng nói.

Nhưng Vương Tuấn Khải chờ không kịp, anh ta đã đem khóa quần kéo xuống, lấy ra vật cứng nóng rực kia, chen vào giữa hai chân Vương Nguyên.

Bọn họ thật lâu không có làm, phía sau Vương Nguyên chặt cứng đến muốn đòi mạng.

Vương Tuấn Khải vào không được, ở ngoài mép cọ loạn.

"Anh đừng xằng bậy!" Vương Nguyên che mông, bị "quái vật" lớn kia chọc đến sợ nổi cả da gà, giống như tùy thời đều sẽ vọt vào.

Mà huyệt khẩu mẫn cảm cũng bị cọ đến nóng rực, không ngừng co rút lại.

Vương Tuấn Khải tách cánh mông cậu ra, cắn cắn cổ cậu, tiến vào giữa hai đùi, lâu lắm không làm, lần này dị thường hưng phấn, rất nhanh liền đạt cao trào. Chất lỏng niêm ngấy bắn ở giữa hai chân Vương Nguyên, đem huyệt khẩu biến thành ẩm ướt dính nhớp.

Vương Tuấn Khải dùng ngón tay cắm vào, nội bích ẩm nhuyễn gắt gao cắn ngón tay anh ta không tha, khiến anh ta nhớ tới tư vị mất hồn lúc trước, tính khí lại bắt đầu bành trướng.

Anh ta nâng mông Vương Nguyên lên, ôm cậu lên bồn rửa.

"Ưm......" Hạ thể Vương Nguyên không hề che đậy mở rộng về phía Vương Tuấn Khải, bắp đùi trắng nõn bởi vì Vương Tuấn Khải niết làm nổi lên phấn hồng.

Vương Tuấn Khải hôn lên miệng của cậu, bàn tay sờ soạng điểm nhỏ trước ngực cậu.

Làn da trên người Vương Nguyên vừa trắng vừa nộn, giống khối đậu hủ. Hơn nữa vừa sờ còn có dấu hồng, làm cho người ta càng muốn thô bạo chà đạp.

Vương Tuấn Khải sờ soạng một hồi, hạ thể một lần nữa cứng rắn lên, liền dùng tư thế đối diện, bắt đầu tiến vào Vương Nguyên.

Anh ta đem hai chân Vương Nguyên gác lên cánh tay, dùng côn thịt hung hăng công kích huyệt khẩu ẩm nóng, mỗi lần đều sáp đến chỗ sâu nhất, lại rút ra, làm đến thịt huyệt đỏ tươi cũng bị kéo ra.

Vương Nguyên bị làm đến phát hoảng, vừa cúi đầu, liền thấy thứ thô to kia của Vương Tuấn Khải vào vào ra ra giữa hai mông mình, cậu hổ thẹn nhắm hai mắt lại, "Chậm một chút...... A......"

Hai người thống khoái làm tình, từ khi giận dỗi tới nay đây là lần đầu tiên thân mật, hai người đều thật kích động.

Khi kết thúc, Vương Tuấn Khải đem mặt chôn ở cổ Vương Nguyên, giống một lão hổ được thỏa mãn.



________
Cảm giác như ông K gặp N chỉ để ch*ch >.>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com