21
Vương Nguyên thừa dịp ăn cơm, liền đem chuyện vay tiền nói với ba mẹ.
"Không được." Ba Vương Nguyên nghe xong, nhíu mày nói, "Nhà chúng ta có nhiều tiền dư như vậy sao?"
Vương Nguyên nắm chặt đũa, ngữ khí cầu xin, "Ba......"
Mẹ vỗ vỗ đầu của cậu, "Nguyên Nhi a, một ngàn NDT không phải số tiền nhỏ...... Hơn nữa chúng ta cũng không quá thân quen ."
Vương Nguyên kỳ thật cũng hiểu tình hình kinh tế trong nhà, cậu cũng không muốn ba mẹ khó xử như vậy. Nhưng vẫn là khó nén khỏi thất vọng, cũng không còn tâm tình ăn cơm, rầu rĩ trở về phòng.
Buổi tối lại là một đêm mất ngủ, nỗi lòng một mảnh lo lắng.
Vừa nghĩ đến Vương Tuấn Khải còn ngủ ở gầm cầu, cậu liền lăn qua lộn lại ngủ không được.
Ngày thứ hai, thời tiết rốt cục cũng tốt lên. Vương Nguyên cưỡi xe đạp đi tìm Vương Tuấn Khải.
Từ rất xa liền nhìn thấy gầm cầu kia, xung quanh có vài thân ảnh, hình như đang la hét ầm ĩ cái gì đó. Cậu khóa xong xe đạp, đến gần liền nhìn thấy, cả người tức phát điên! Không biết từ đâu chui ra bốn năm tên nhóc con, lấy đất đá ném vào bên trong, vừa ném còn vừa kêu, "Ăn mày thối! Ăn mày không cha không mẹ!"
Vương Nguyên tiện tay nhặt một cành củi xông qua, đánh loạn xạ, "Tất cả đều cút cho tao, còn ồn ào tao đánh chết tụi bay!"
Mấy đứa nhóc kia hướng cậu làm cái mặt quỷ, liền lập tức giải tán .
Vương Nguyên ném cây củi gỗ xuống, vẫn là tức giận đến không chịu được, ngực vừa đau lại buồn.
"Em đã đến rồi." Giọng nói của Vương Tuấn Khải vẫn là bình thản không sợ hãi. Bọng mắt anh ta có chút thâm, hiển nhiên cũng không ngủ ngon.
"Ừm." Vương Nguyên cố nén chua xót trong mắt, lấy tay vỗ vỗ bụi bẩn trên người Vương Tuấn Khải, "Em đến xem anh thế nào."
Vương Tuấn Khải nắm lấy tay cậu, "Anh rất ổn ."
Vương Nguyên cúi đầu khóc, "Bọn nó dựa vào cái gì mà nói anh như vậy......"
"Kỳ thật bọn nó nói cũng không sai, anh thật sự là không cha không mẹ." Vương Tuấn Khải sắc mặt vẫn là bình tĩnh như vậy.
Anh ta như vậy, Vương Nguyên lại càng đau lòng.
Có đôi khi cậu cảm thấy trái tim Vương Tuấn Khải giống như là sắt đá, lạnh băng cứng rắn, là do chịu quá nhiều đau thương mà trở nên như vậy.
Mọi lời an ủi đều có vẻ như vô nghĩa, Vương Nguyên chỉ có thể gắt gao ôm lấy Vương Tuấn Khải.
Ít nhất anh còn có em, em sẽ vĩnh viễn ở cạnh anh.
Cậu ở trong lòng nghĩ như vậy , nhưng không có nói ra.
Vương Tuấn Khải cúi người, hôn hôn khóe mắt Vương Nguyên, "Đừng khóc ."
Hai người cứ ngồi như vậy nhìn nước chảy, đều không có nói chuyện.
"Ngày hôm qua anh có nói muốn vay tiền em." Vương Tuấn Khải mở miệng đánh vỡ trầm mặc, "Em coi như anh chưa nói gì đi, đừng để ở trong lòng."
Vương Nguyên kinh ngạc quay đầu nhìn anh ta.
Vương Tuấn Khải cười một chút, "Em thật khó xử đúng không, ngày hôm qua là anh quá sốt ruột mới nói như vậy."
Anh ta tiếp tục nói, "Tiền bạc, anh sẽ tự mình nghĩ biện pháp."
"Anh có thể có biện pháp gì?!" Vương Nguyên gấp đến độ đề cao thanh âm.
Cậu thở sâu, áp chế cảm xúc, "Em nói với ba mẹ rồi, bọn họ đồng ý."
"Thật sao?" Vương Tuấn Khải có chút không tin.
Vương Nguyên ánh mắt dao động, sợ Vương Tuấn Khải nhìn ra cái gì đó, "Đương nhiên là thật, nhưng mà phải đi ngân hàng trên trấn để lấy tiền, ngày mai mới có."
Vương Nguyên một mình đi ở trên đường về nhag, sầu đến sắp đem tóc bứt ra hết.
Lúc sắp đến nhà, cậu dừng bước chân, nhìn tòa biệt thự xa hoa cách đó không xa.
Này có lẽ, là biện pháp cuối cùng.
Không nghĩ tới, có một ngày, cậu lại chủ động đến bấm chuông căn nhà này.
Vương Nguyên thần sắc khẩn trương chờ ở cửa, không biết cậu sẽ gặp phải cái gì.
Cửa mở, trào ra một trận nồng liệt mùi cồn.
Dịch Dương Thiên Tỉ cầm lon bia trong tay, dựa ở khung cửa từ trên xuống dưới đánh giá Vương Nguyên, trong ánh mắt mang theo một chút men say.
"Em muốn gì?" Thiên Tỉ khẽ nấc lên. Có chút không thể tin được cảnh tượng trước mắt.
Vương Nguyên cư nhiên chủ động tìm đến anh? Không phải đang nằm mơ chứ!
Vương Nguyên do dự hồi lâu, cuối cùng mở miệng, "Tôi có việc muốn anh giúp đỡ."
Thiên Tỉ túm lấy cánh tay gầy yếu của cậu, kéo vào trong nhà.
Rèm cửa sổ che khuất ánh sáng bên ngoài, trong nhà là tiếng nhạc đinh tai nhức óc, còn có một cỗ mùi rượu khó ngửi.
Vương Nguyên câu nệ đứng thẳng, chịu đựng ánh mắt của Thiên Tỉ.
Thiên Tỉ lười nhác tựa vào trên sofa, lúc này đã thanh tỉnh rất nhiều, "Nói đi, chuyện gì?"
Vương Nguyên nhấp hé miệng môi, nhỏ giọng nói,"Tôi muốn...... Vay tiền."
Thiên Tỉ kinh ngạc nhíu mày, đồng thời trong mắt lướt qua một tia hèn mọn, "Bao nhiêu tiền?"
Vương Nguyên thật cẩn thận vươn một ngón tay,"Một...... Một ngàn NDT......"
Một ngàn? Cũng không đủ anh mua đôi giày .
Thiên Tỉ khinh miệt cười một chút, chút tiền ấy với anh mà nói, không đáng kể chút nào.
"Anh có thể cho em." Thiên Tỉ không chút để ý nói.
Vương Nguyên vừa nghe, ánh mắt đều sáng lên, "Thật sao? Cám ơn anh! Cám ơn!"
Thiên Tỉ nhìn bộ dáng hai mắt cậu sáng lên, trong lòng còn có chút khinh thường cậu .
Đồng thời cũng cảm thấy mình thật buồn cười, buồn cười mấy ngày hôm trước mình còn vì người này mà rối rắm đến uống rượu giải sầu. Kết quả còn không phải là vì tiền mà tới cửa cầu anh sao, cùng mấy tên thấy tiền sáng mắt ở thành phố có khác gì nhau đâu.
"Vậy, em biết mình phải làm gì đúng không?" Thiên Tỉ túm cằm cậu.
Vương Nguyên mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt đen thùi còn lưu lại hồn nhiên cùng nghi hoặc.
"Cởi áo." Thiên Tỉ vẻ mặt lạnh lùng mà tàn khốc.
Vương Nguyên trong nháy mắt thoáng kinh ngạc, cậu nắm chặt tay, sắc mặt đều trắng bệch .
Thiên Tỉ lẳng lặng chờ đợi, ở sâu trong nội tâm anh thậm chí hi vọng Vương Nguyên có thể cự tuyệt, có thể giống lúc trước hung hăng đánh mình một quyền.
Vương Nguyên nhắm chặt hai mắt, trong đầu hiện ra khuôn mặt Vương Tuấn Khải, trong lòng đau xót.
Cậu mở mắt ra, chậm rãi bỏ áo, lõa lồ ra thân thể trắng nõn đơn bạc.
Thiên Tỉ vươn tay, dùng đầu ngón tay ngả ngớn từ cổ vuốt đến bả vai Vương Nguyên, giống như đang đánh giá một món hàng.
Vương Nguyên chịu đựng loại cảm giác bị sỉ nhục này, cả người đều run rẩy.
"Đang nghĩ cái gì?" Thiên Tỉ vuốt ve ngực cậu, cách làn da cảm thụ trái tim đang nhảy lên.
Vương Nguyên cắn răng, nói, "Này quan trọng sao?"
Thiên Tỉ cười lạnh, đúng, cái này không quan trọng.
Anh muốn thân thể Vương Nguyên, về phần trong lòng Vương Nguyên có ai, thì có gì quan trọng?
Thiên Tỉ đột nhiên tăng thêm lực đạo trong tay, mạnh mẽ kéo ngã Vương Nguyên lên sofa, giống sói đói vồ lấy cậu.
Thiên Tỉ tiến vào, Vương Nguyên ngửa cổ bám vào sofa, cả người bị anh va chạm đến không ngừng nhấp nhô.
"Không thoải mái sao?" Thiên Tỉ cố ý ghé vào lỗ tai cậu hỏi.
Anh đem tóc mái ẩm ướt của Vương Nguyên hất lên, lộ ra khuôn mặt Vương Nguyên bởi vì đau đớn mà nhăn lại.
Thiên Tỉ miệng thì nhẹ nhàng ôn nhu hỏi như vậy, hạ thân lại chuyển động hung ác, mỗi lần đều không kiêng nể gì mà cắm xuống đến tận cùng.
Vương Nguyên theo động tác của anh, trầm trọng rên rỉ, ngón tay gắt gao túm lấy sofa.
"Nhìn anh," Ánh mắt Thiên Tỉ phát ra ác độc, "Xem anh làm em như thế nào!"
Anh ra lệnh cho Vương Nguyên đem hai chân tách ra, bám vào thắt lưng mình, còn anh nắm giữ bả vai Vương Nguyên ở trong cơ thể cậu tàn sát bừa bãi.
Vương Nguyên kịch liệt thở hổn hển, môi đều đã cắn chảy máu.
Cậu nghĩ thầm, mình cũng là con trai, này cũng không có hậu quả gì, chỉ là có chút đau mà thôi, nhẫn nại một chút thì tốt rồi. Nhưng mà tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, hạ thể đã đau đến run lên, giống như lục phủ ngũ tạng đều bị xé rách .
Thiên Tỉ vọt vào chỗ sâu nhất trong cơ thể cậu, phóng ra dục vọng nóng rực của mình.
Vương Nguyên cả người vô lực nằm ở đó, giống như mất đi tri giác một dạng, khóe mắt không tiếng động chảy xuống một giọt nước mắt.
"Đừng làm như là anh cưỡng hiếp em." Thiên Tỉ phát tiết xong, tức giận nói.
Từ trong ngăn kéo anh cầm ra một xấp tiền, ném lên thân thể trần trụi của Vương Nguyên, "Cầm tiền, cút đi."
Vương Nguyên ngửa đầu nhìn Thiên Tỉ, rất muốn đem tiền xé nát sau đó đánh anh một trận, rồi lại tiêu sái rời đi.
Nhưng chỉ là nghĩ vậy mà thôi.
Cậu run run rẩy rẩy mặc lại quần áo, nhặt tiền lên, khập khiễng đẩy cửa đi ra ngoài
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com