38
Thời gian thật sự là thứ gì đó rất thần kỳ. Tình cảm dù khắc cốt ghi tâm, cũng sẽ theo thời gian trôi qua chậm rãi biến mất, cho đến lúc vô tung vô ảnh.
Miệng vết thương đã từng tê tâm liệt phế, cuối cùng cũng có thể khép lại thành một vết sẹo nhợt nhạt.
Trải qua hơn nửa năm trị liệu, bệnh của mẹ Vương Nguyên cơ bản là đã khỏi hẳn, ngày xuất viện, Thiên Tỉ chạy tới hỗ trợ, còn đặc biệt đưa bọn họ về, ân cần chu đáo đem mẹ Vương Nguyên về nhà.
Một hồi bệnh nặng, hao hết gia tài, ngay cả chút tiền đền bù của ba Vương Nguyên cũng không còn mấy.
Mẹ cậu không đồng ý an tâm tĩnh dưỡng, ở nhà làm chút hàng thủ công, bán kiếm chút tiền vụn vặt.
Vương Nguyên biết chính mình hiện tại là trụ cột duy nhất của nhà này, chỉ có thể liều mạng học hành.
Cậu vốn thông minh, lại cố gắng hơn người khác vài lần, thành tích rất nhanh liền tiến bộ rồi nhận được học bổng. Vừa đến lúc được nghỉ, cậu cũng không nghỉ ngơi, nơi nơi tìm kiếm việc làm thêm.
Đối với điểm ấy, Thiên Tỉ luôn oán thán. Vương Nguyên thật sự là quá bận.
Mỗi lần anh đi đến tìm cậu, Vương Nguyên luôn đang làm việc, còn khiến cho mặt xám mày tro.
Sau này, Thiên Tỉ trực tiếp đưa cho Vương Nguyên một tấm thẻ tín dụng, kêu cậu tùy tiện xài tiền trong đó.
Không nghĩ tới, Vương Nguyên cúi đầu, sống chết không chịu nhận.
Vương Nguyên này, thật giống cây cỏ nhỏ, mềm mại yếu ớt. Kỳ thật lại rất quật cường.
Thiên Tỉ rất tức giận, lại không lay chuyển được cậu, chỉ có thể ở trên người cậu phát tiết.
Buổi tối, Thiên Tỉ ở trên giường lớn sử dụng đủ loại thủ đoạn kích thích cậu.
Ngày hôm sau, Vương Nguyên bị anh làm cả người vừa mệt lại đau, mặc quần áo đều run run.
"Làm gì phải khổ như vậy, anh nuôi em a?" Thiên Tỉ không rõ cậu đến cùng kiên trì vì cái gì.
Vương Nguyên không có trả lời anh, yên lặng mặc quần, đi xuống bếp làm bữa sáng, sau đó khập khiễng ra khỏi cửa.
Cậu đã nợ Thiên Tỉ quá nhiều, tựa như một ngọn núi đè ở trong lòng cậu.
Cậu thà rằng chịu bẩn thỉu đi đến nhà hàng rửa chén đĩa, kiếm chút tiền lương, cũng không muốn lại lấy tiền của Thiên Tỉ.
Vương Nguyên phát dục chậm, đến sáu tháng cuối năm lớp 11 mới bắt đầu cao lên.
Trên mặt dần dần rút đi vẻ trẻ con, ngũ quan cũng càng thêm tinh xảo. Chỉ có cặp mắt hạnh đen nhánh kia, vẫn như trước, hồn nhiên trong sáng.
Dạ dày cậu không tốt, cả người vẫn là gầy đến đáng thương, Thiên Tỉ dùng một bàn tay có thể vòng trụ cổ tay cậu.
Có đôi khi, Thiên Tỉ còn ngại ôm cậu cả người toàn xương.
Chỉ chớp mắt liền sắp hết lớp 12.
Học tập trở nên thật khẩn trương, bài tập xếp thành núi, luôn thi cử.
Vương Nguyên áp lực rất lớn, vào tháng cuối cùng, cậu ngay cả ngủ cũng không ngủ ngon.
Bài thi thử cuối cùng đã xong, dựa theo thành tích hiện tại của Vương Nguyên, thi vào một trường đại học trọng điểm là không thành vấn đề.
Vương Nguyên đã sớm tính toán xong, trường đại học kia, cách nhà cũng gần, thuận tiện cậu về chăm sóc mẹ. Nghe nói sinh viên có cơ hội làm thêm cũng nhiều hơn, vừa học vừa làm hẳn là có thể sống qua vài năm tới.
Không nghĩ tới, một ngày trước khi nộp phiếu nguyện vọng, liền nhận được điện thoại của Thiên Tỉ.
Trong điện thoại, ngữ khí Thiên Tỉ thật lãnb đạm, cũng không cho phép cự tuyệt.
Anh kêu Vương Nguyên nộp vào đại học Bắc Kinh, vô luận thế nào cũng phải ở Bắc Kinh.
"Vì sao?" Vương Nguyên có chút khó hiểu.
Bắc Kinh, với cậu mà nói là nơi hoàn toàn xa lạ.
Đi tới đó học, cậu chưa từng nghĩ đến.
"Em không cần lo lắng gì cả. Anh đã an bày xong, em tới Bắc Kinh rồi, sẽ ở với anh......"
"Thiên Tỉ," Vương Nguyên đánh gãy quyết định của anh, "Em không muốn."
Cậu hít sâu, lại nghiêm túc lập lại một lần nữa, "Em không muốn đi Bắc Kinh."
"Vương Nguyên, em có thể thông cảm một chút cho người khác hay không?"
Vương Nguyên trong lòng cả kinh, "Em......"
Thiên Tỉ hiển nhiên tức giận, anh rất ít khi gọi thẳng tên của cậu như vậy.
"Mấy năm nay, anh chạy tới chạy lui hai nơi, là muốn có thể gặp em nhiều một chút. Thật vất vả chờ em tốt nghiệp, chúng ta rốt cục có cơ hội ở cùng nhau. Em nói không muốn liền không muốn. Em chỉ lo cho mình, có từng lo lắng cảm thụ của anh hay không?"
Cách điện thoại, từng câu của Thiên Tỉ làm trong lòng Vương Nguyên tràn ngập dày vò.
"Xin lỗi," Vương Nguyên nói, "Nhưng mà...... Em thật sự không thể rời khỏi nơi này, em còn phải chăm sóc cho mẹ."
Cậu vội vội vàng vàng dỗ dành Thiên Tỉ, "Cho dù em học ở đây, chúng ta vẫn có thể gặp mặt. Nếu anh không đến, em sẽ đi tìm anh, được không?"
"Tìm anh?" Thiên Tỉ hừ lạnh một tiếng, trong thanh âm là nhàn nhạt trào phúng, "Em có dư nhiều tiền để mua vé máy bay sao?"
Vương Nguyên bị anh làm cho nghẹn một câu cũng nói không ra, sắc mặt bởi vì quẫn bách mà đỏ lên.
"Được rồi, quyết định như vậy đi." Thiên Tỉ ngữ khí đương nhiên.
"Em sẽ không sửa." Vương Nguyên nhịn không được đề cao thanh âm, cố lấy dũng khí cự tuyệt, "Học đại học ở đâu, là tự do của em. Em tự mình có thể quyết định."
Đầu điện thoại bên kia đột nhiên trầm mặc. Vương Nguyên ngừng thở chờ đợi.
Qua hồi lâu, một thanh âm lạnh như băng truyền đến, "Là do anh đã quá cưng chiều em đúng không!"
"Nếu không có anh, em còn có thể ở đây cùng anh thảo luận học đại học ở đâu sao? Đừng quên, những gì hiện tại em có được, đều là anh cho em."
Những lời này của Thiên Tỉ tựa như là lưỡi kiếm đâm vào tim Vương Nguyên, khiến cậu cơ hồ đứng không vững. Cậu gắt gao nắm di động, đầu ngón tay đều trắng bệch .
Điều mà trong lòng cậu luôn luôn nỗ lực đè nén, rốt cục bị Thiên Tỉ nói ra.
Tựa như một tòa núi đá chen ở giữa bọn họ, ngăn cách hai người.
Một khắc này, Vương Nguyên ý thức được, quan hệ giữa mình và Thiên Tỉ, cho tới bây giờ chính là không bình đẳng .
Vương Nguyên cười khổ một chút, nỗ lực xem nhẹ hốc mắt dần dần ướt át, "Em hiểu rồi, em sẽ sửa."
Thiên Tỉ đại khái cũng đã nhận ra cái gì đó, rốt cục hòa dịu ngữ khí.
"Nguyên Nhi", Thiên Tỉ ôn nhu gọi tên của cậu, "Thật xin lỗi, anh là hi vọng em có thể ở bên cạnh anh".
Vương Nguyên rũ mắt xuống, "Ừm, em biết."
....
Đầu tháng chín ở Bắc Kinh, nóng giống như lò lửa.
Trên bầu trời không có một đám mây, mặt đất đều bị phơi đến bốc hơi nước .
Vương Nguyên hơn bốn giờ chiều mới đến sân bay thủ đô.
Hôm nay, trời còn chưa sáng, cậu liền xuất phát.
Trên vai khiêng rất nhiều hành lý, đổi vài chuyến xe, mới lên được máy bay, cuối cùng đáp xuống Bắc Kinh.
Cậu ngồi ở đại sảnh sân bay, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ trên điện thoại.
Lúc lên máy bay đã nhắn tin cho Thiên Tỉ, Thiên Tỉ nói sẽ đến sân bay đón cậu.
Người đi ngang qua thường liếc mắt nhìn. Chủ yếu là do dưới chân Vương Nguyên đặt một cái túi vải hồng hồng xanh xanh, rất gây chú ý . Trên người là áo sơmi trắng cũ kỹ cùng quần dài màu nâu nhạt, cũng có vẻ không hợp nhau cho lắm.
Vương Nguyên cúi đầu, đem hành lý dịch sát vào bên người. Cạu khẩn trương đến nỗi trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lần đầu tiên ngồi máy bay, một mình đi đến thành phố lớn, cậu dọc theo đường đi đều lo sợ bất an.
"Đô...... Đô......" Màn hình di động sáng lên.
Vương Nguyên như là đột nhiên bắt được cứu tinh, luống cuống tay chân tiếp điện thoại, "Alo, em đến rồi."
Cậu y theo lời Thiên Tỉ ở trong điện thoại miêu tả, rốt cục ở trong đại sảnh phức tạp của sân bay tìm được cửa ra mà Thiên Tỉ nói.
Bên ngoài không có điều hòa, mặt trời thật chói chang.
Vương Nguyên mang theo túi hành lý đi một đoạn đường, rất nhanh liền miệng khô lưỡi khô, mồ hôi đầy đầu.
Cậu hơi híp mắt, dưới ánh mặt trời mãnh liệt, một chiếc xe thể thao đứng ở ven đường, phi thường dễ nhận ra.
Thiên Tỉ đeo kính đen cùng mũ, tựa ở bên cửa xe nghịch di động.
Không biết vì sao, Vương Nguyên đột nhiên có chút muốn lùi bước, do dự một hồi lâu mới mở miệng gọi anh.
Thiên Tỉ nghe thấy tiếng gọi, nhanh chóng quay đầu, một mặt vui vẻ, "Nguyên Nhi."
Giữa bọn họ còn cách một khoảng ngắn, Thiên Tỉ khẩn cấp chạy về phía cậu.
Vương Nguyên lăng lăng đứng ở tại chỗ, cho đến Thiên Tỉ đem cả người cậu ôm vào trong ngực, cảm nhận được hơi thở quen thuộc của đối phương, trái tim luôn bất an không yên kia rốt cuộc bình tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com