41
Vương Nguyên lại đem đồ đạc chuyển về nhà Thiên Tỉ, nhưng mà phần lớn thời gian cậu vẫn ở trong ký túc xá, cuối tuần mới trở về.
Từ khi có đàn dương cầm riêng, cơ hội để Vương Nguyên luyện đàn nhiều hơn.
Trình độ cũng càng ngày càng tốt.
Thiên Tỉ bình thường nếu công việc không gấp, liền thích ngồi ở trong nhà phòng nhìn cậu chơi đàn.
Vương Nguyên đàn xong một khúc nhạc cũng rất khẩn trương hỏi anh cảm thấy thế nào.
Thiên Tỉ nào biết đàn thế nào, a chỉ chăm chú thưởng thức người chơi đàn, thuận miệng nói, "Rất hay."
Vương Nguyên nghe ra là anh chỉ khen cho có lệ, cũng không nói cái gì, tiếp tục đàn.
"Bảo bối......" Thiên Tỉ từ phía sau ôm lấy Vương Nguyên, cúi đầu hôn liếm cần cổ của cậu, tay cũng không ngoan bắt đầu sờ loạn.
Vương Nguyên giữ tay anh lại, "Đừng làm ở chỗ này."
Ở trong lòng cậu, căn phòng này là nơi thật trang trọng, không thể ở đây làm cái chuyện kia.
Còn nữa, nếu ở đây làm, về sau cậu làm sao có thể tự nhiên ngồi luyện đàn được nữa?
Thiên Tỉ lập tức có điểm mất hứng , nơi này là nhà anh, người cũng là của anh, làm chuyện này còn nhiều quy củ phiền toái như vậy.
Vương Nguyên dỗ Thiên Tỉ về phòng ngủ, vừa vào phòng đã bị Thiên Tỉ bế lên trên giường .
Thiên Tỉ giống như con sói bị đói bụng lâu ngày, sốt ruột khó nhịn cởi quần Vương Nguyên ra liền đi vào, ở trong cơ thể Vương Nguyên thẳng về phía trước phát tiết một trận.
Xong việc, Vương Nguyên mệt đến không thắt lưng đứng dậy nổi.
Thiên Tỉ liền ôm cậu đi vào phòng tắm tẩy rửa sạch sẽ.
Vương Nguyên lúc này đặc biệt dịu ngoan, Thiên Tỉ thích nhất bộ dáng này của cậu, tắm một hồi lại nhịn không được mà đánh thêm trận nữa.
Cố Hạo Lâm vẫn là thường xuyên tìm đến Vương Nguyên.
Tuy rằng Thiên Tỉ lén gọi điện thoại cảnh cáo anh ta, bất quá anh ta không để ở trong lòng.
Anh ta chính là như vậy, không có người quản được anh ta.
Vương Nguyên biết Thiên Tỉ không thích cậu cùng Cố Hạo Lâm lui tới, liền bắt đầu cố ý vô tình tránh mặt Cố Hạo Lâm.
Vài lần Cố Hạo Lâm mời cậu ăn cơm, cậu đều viện các loại lý do từ chối.
Cố Hạo Lâu không để ý tới thái độ của Vương Nguyên, vẫn là làm theo ý mình, ba ngày hai lần tìm đến Vương Nguyên.
Lâu dần, Vương Nguyên cũng thấy có chút phiền, cảm thấy Cố Hạo Lâm thật giống thuốc cao bôi trên da chó vậy.
Cố Hạo Lâm còn đặc biệt thích ở trước mặt Vương Nguyên nói xấu Thiên Tỉ, đem những chuyện thiếu đạo đức xấu xa của Thiên Tỉ từ nhỏ đến lớn đều kể hết với Vương Nguyên.
Ở trong miệng của anh ta, Thiên Tỉ chính là một tên phá gia chi tử chuyên ăn chơi, trở mặt vô tình các thứ, tình nhân bên người anh, không ai có kết cục tốt.
Vương Nguyên căn bản không muốn nghe anh ta nói, hận không thể che lỗ tai lại. Những lời Cố Hạo Lâm nói, cậu một chữ cũng không nguyện tin tưởng.
Bất quá, trong lòng đến cùng vẫn là có chút để ý.
Cố Hạo Lâm nhưng là có một chút điểm tốt, anh ta biết chơi đàn dương cầm, có đôi khi còn chỉ dạy cho Vương Nguyên một chút.
Anh ta thấy Vương Nguyên đàn khá tốt, liền đề ra một chủ ý, kêu câu ra bên ngoài biểu diễn.
Những người chơi đàn đều hi vọng có nhiều người nghe mình đàn hơn.
Vương Nguyên lo lắng đề nghị này, nhưng cũng có chút hưng phấn không yên.
Cố Hạo Lâm liền khuyên cậu, "Coi như luyện tập, còn nữa, nếu em đàn tốt, không chừng còn có thể theo nghề này."
Vương Nguyên nghe xong cũng rất động tâm, nóng lòng muốn thử. Cố Hạo Lâm còn rất để bụng, qua vài ngày, liền nói với Vương Nguyên, đã giúp cậu liên hệ với một nhà hàng cao cấp, kêu cậu tối thứ bảy thử đi qua một lần.
Vương Nguyên vì muốn đến lúc đó biểu hiện tốt một chút, liền liều mạng luyện tập.
Vừa có thời gian rảnh liền chui vào phòng luyện đàn, cả một ngày cũng không chịu đi ra.
Làm Thiên Tỉ tương đối buồn bực, anh phát hiện chính mình thật giống phi tần bị tống vào lãnh cung, bị Vương Nguyên vắng vẻ. Anh đối với cậu tốt như vậy, lại còn không bằng một cây đàn dương cầm.
Đến thứ bảy, sáng sớm Vương Nguyên liền nói với Thiên Tỉ, tối hôm nay cậu có việc muốn ra ngoài.
Trước kia, bọn họ cuối tuần đều là dính ở cùng nhau.
Thiên Tỉ hỏi cậu đi đâu, Vương Nguyên không nghĩ nói là Cố Hạo Lâm, đành phải nói dối, nói CLB âm nhạc trong trường học có hoạt động.
Thiên Tỉ đối với cuộc sống đại học một xu hứng thú cũng không có, để cậu đi một mình.
Vương Nguyên mặc áo sơ mi trắng mới tinh, quần đen dài.
Thân thể cậu cao ngất, từ xa xa nhìn tựa như một cây tiểu bạch dương.
Cố Hạo Lâm đã sớm đứng ở cửa nhà hàng chờ cậu, lúc này nhìn thấy cậu xuyên qua đám người đi tới, đột nhiên tâm động.
Kia một khắc, Cố Hạo Hâm liền cảm thấy Vương Nguyên cùng tất cả mọi người không giống nhau.
Ánh mắt cậu đặc biệt sạch sẽ, giống hồ nước sâu bên trong hang núi, giống như chung quanh hết thảy ồn ào náo động đều không ảnh hưởng đến cậu.
Một người như vậy, sao lại nguyện ý theo Thiên Tỉ?
Cố Hạo Lâm trong lòng có vài phần ghen tị cùng không cam lòng.
Hai người sóng vai đi vào nhà hàng. Nhà hàng này bố trí rất phong cách, vừa thấy chính là nơi xa hoa.
Cố Hạo Lâm cùng ông chủ nhà hàng này giao tình rất sâu, tùy tiện hàn huyên vài câu liền tiếp đón Vương Nguyên đi qua.
Vương Nguyên hiển nhiên khẩn trương, còn đặc biệt nghiêm túc cúi đầu nói lời cảm ơn với ông chủ, làm Cố Hạo Hâm thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Anh ta vỗ vỗ vai Vương Nguyên, kêu cậu cứ việc thả lỏng một chút.
Khu biểu diễn ở một góc tương đối thiếu sáng, không khiến người ta chú ý, Vương Nguyên ngồi xuống. Cậu đã chuẩn bị một khúc nhạc êm dịu, rất thích hợp với bầu không khí nơi đây.
Tiếng nhạc vang lên, Vương Nguyên mềm mại đánh đàn, đầu ngón tay ở phím đàn lướt qua.
Cậu đàn không chuyên nghiệp, nhưng là tương đối êm tai.
Một khúc nhạc kết thúc, còn có vài người khách vỗ tay.
Cố Hạo Lâm ở bên ngoài tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, ngón tay một chút một chút gõ lên mặt bàn, ánh mắt đang tìm kiếm cái gì. Đột nhiên mắt anh ta sáng lên, khóe miệng gợi lên một nụ cười đã đạt được mục đích.
Từ cửa đi vào một đám người trẻ tuổi cả trai lẫn gái, nhà hàng vốn an tĩnh, bỗng chốc liền náo nhiệt. Cố Hạo Lâm đứng dậy, tiến lên nghênh đón bọn họ.
"Cố Hạo Lâm, sao cậu lại chọn nơi này?" Thiên Tỉ dẫn đầu thần sắc không vui oán giận. Thật vất vả ra ngoài chơi, Thiên Tỉ cũng không thích mấy nơi như thế này.
Hôm nay là Cố Hạo Lâm mời khách, Thiên Tỉ vốn là không tính toán đến .
Nhưng mà Vương Nguyên không ở nhà, một mình cũng thật nhàm chán, liền đồng ý.
"Nơi này rất tốt, có không khí, còn có biểu diễn nhạc nữa." Cố Hạo Lâm híp mắt, cười giống con hồ ly.
"Dịch thiếu gia, nghe nói nhà ăn này món ăn rất ngon, người ta đói bụng a." Trong lòng Thiên Tỉ truyền đến một giọng nữ nũng nịu.
Cô gái kia trang điểm xinh đẹp, tóc nhuộm màu hồng nhạt, giờ phút này tựa như không có xương tựa vào ngực Thiên Tỉ, bĩu môi làm nũng.
"Đi, nghe lời bảo bối, ở đây ăn, ăn xong rồi chúng ta lại đi quán bar chơi." Thiên Tỉ túm cằm cô ta, ngả ngớn hôn cô ta một ngụm.
Tiếng đàn dương cầm vốn êm tai đột nhiên liền ngừng lại, toàn bộ nhà hàng nháy mắt liền an tĩnh.
Không biết vì sao, Thiên Tỉ cảm thấy có chút không thích hợp.
Anh nhìn chằm chằm Cố Hạo Lâm, càng ngày càng có một loại dự cảm thật không tốt.
Anh quay đầu lại, Vương Nguyên đứng ở góc kia, kinh ngạc nhìn về phía mình.
Thiên Tỉ chỉ cảm thấy trong đầu oanh một tiếng nổ mạnh .
Chờ phản ứng lại, anh giống như tránh né ôn dịch, vội vàng đẩy cô gái đang dán trên người mình ra.
"Cố Hạo Lâm, con mẹ nó dám gài bẫy tôi!" Thiên Tỉ giống phát điên, nắm tay cứng rắn đánh về phía Cói Hạo Lâm.
Cố Hạo Lâm cũng không đánh lại, dứt khoát nằm trên mặt đất, mặc Thiên Tỉ mắng, mặc Thiên Tỉ đánh.
Mắt thấy Cố Hạo Lâm đều bị đánh đến chảy máu mũi, bạn bè cũng không một ai dám khuyên .
Cuối cùng vẫn là Vương Nguyên đi lại, trực tiếp tát Thiên Tỉ một cái, "Dịch Dương Thiên Tỉ, anh đã đủ chưa?"
"Nguyên Nhi," Thiên Tỉ ôm bên má, trái tim đều nhảy đến cổ họng, nói năng lộn xộn giải thích, "Em thấy đó, là cậu ta hãm hại anh...... Tên khốn âm hiểm này, cậu ta đã sớm không có ý tốt, vừa có cơ hội sẽ châm ngòi chúng ta, em đừng trúng kế của cậu ta!"
Vương Nguyên nỗ lực đè nén cảm xúc, nói, "Tôi không mù."
Cậu cũng hi vọng tất cả đều là giả, chỉ là một âm mưu, một hiểu lầm. Nhưng mà, hình ảnh Thiên Tỉ cùng cô gái kia thân thiết còn ở ngay trước mắt, bảo cậu làm sao lại lừa gạt chính mình?!
Thiên Tỉ kích động ôm Vương Nguyên, "Nguyên Nguyên, anh sai rồi! Anh không bao giờ như vậy nữa, anh thật sự chỉ yêu một mình em, em tin tưởng anh, cho anh một cơ hội nữa, được không?"
Vương Nguyên vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng mà chết lặng, "Anh yêu ai, không liên quan đến tôi. Chúng ta kết thúc rồi."
Sắc mặt Thiên Tỉ trắng lại xanh, cầm lấy cánh tay Vương Nguyên cầu xin, "Đừng như vậy, Nguyên Nhi, xem như anh cầu xin em, em tha thứ cho anh lần này, muốn anh làm cái gì cũng được, anh không thể mất em!"
Đám bạn bè xung quanh đều bị dọa cho choáng váng, bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, Dịch gia đại thiếu gia, cư nhiên có thể ở trước mặt bọn họ, cầu xin cầu một tiểu tình nhân tha thứ như vậy.
Thiên Tỉ đã không còn quan tâm mặt mũi là cái gì, cũng không màng chính mình có bao nhiêu mất mặt cùng xấu hổ, nếu không phải ở đây quá nhiều người, anh liền có thể quỳ gối trước Vương Nguyên!
Trong lòng Vương Nguyên một chút dao động đều không có, cậu nhìn bộ dáng Thiên Tỉ đau khổ cầu xin, chỉ cảm thấy như nhai phải ruồi bọ, rất ghê tởm.
"Cứ như vậy đi, tôi không nghĩ lại nhìn thấy anh." Vương Nguyên một câu liền phán tử hình cho anh, một chút đường sống đều không có.
Thiên Tỉ mặt run rẩy một chút, anh thẹn quá hóa thành tức giận mắng, "Vậy còn em? Em cũng không lừa tôi sao? Em nói đi cùng bạn học, kết quả ở sau lưng tôi gặp gỡ Cố Hạo Lâm!"
Vương Nguyên không nghĩ tới, đến lúc này, Thiên Tỉ còn có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy, cậu nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Thiên Tỉ, đột nhiên cảm thấy xa lạ lại chán ghét.
"Anh khiến tôi thật ghê tởm." Ánh mắt Vương Nguyên nhìn Thiên Tỉ so với nhìn đống phân chó cũng không khác nhau là mấy.
Thiên Tỉ biết Vương Nguyên không có khả năng tha thứ cho mình, mặc kệ hôm nay anh cầu xin cỡ nào.
Đáy mắt anh xẹt qua một tia ngoan lệ, đột nhiên dùng sức lôi kéo Vương Nguyên ra khỏi nhà hàng.
Vương Nguyên la hét, giãy dụa, nhưng xung quanh không có người tới cứu cậu, Cố Hạo Lâm còn nằm trên mặt đất, đứng dậy đều đứng không được.
"Phanh!" Thiên Tỉ đóng sầm cửa nhà, rốt cục buông Vương Nguyên ra.
Vương Nguyên một đường bị anh kéo đi, làm bị thương. Lúc này cả người đều đau đớn, trên cánh tay đều là máu bầm, cậu muốn chạy trốn. Thiên Tỉ đứng ở cửa, lẳng lặng nhìn bóng lưng gầy yếu của Vương Nguyên.
Chờ Vương Nguyên sắp đứng lên, Thiên Tỉ đột nhiên bổ nhào qua, đè ở trên người Vương Nguyên, hoàn toàn ngăn chặn cậu.
"Anh buông tôi ra, tên thần kinh, biến thái!" Vương Nguyên ở dưới thân anh phẫn nộ mà tuyệt vọng chửi ầm lên.
Thiên Tỉ che lại cái miệng đang loạn mắng của cậu, thô bạo kéo quần Vương Nguyên xuống, hung hăng tiến vào.
Vương Nguyên chỉ cảm thấy hạ thân đau đớn giống như bị xé rách, khoái cảm khi dị vật xâm nhập khiến cậu cảm thấy khó xử lại khuất nhục.
Hai người đều làm rất thống khổ, bên trong Vương Nguyên phi thường khô ráp, Thiên Tỉ bị cọ phát đau. Nhưng anh hoàn toàn không có ý ngừng lại, anh muốn ở trên người Vương Nguyên lưu lại ấn ký của mình, để cậu không dám chạy trốn nữa.
Trên người Thiên Tỉ còn dính một cỗ nồng liệt mùi nước hoa của con gái, Vương Nguyên ngửi thấy liền vô cùng ghê tởm. Dạ dày co rút, cậu thống khổ nôn khan, như là một con cá sắp chết.
Thiên Tỉ túm bả vai Vương Nguyên, khiến cậu hướng về phía mình. Vương Nguyên đã bị anh tra tấn đến hấp hối, tóc tai ẩm ướt, dính vào trên trán.
Anh sợ hãi nhìn thấy Vương Nguyên như vậy.
"Em ghê tởm tôi tới như vậy?"
Vương Nguyên mặt không biểu cảm nhìn lên trần nhà, trong ánh mắt đen nhánh tất cả đều là thống khổ cùng tuyệt vọng.
"Anh để tôi đi đi......" Cậu thì thào nói, trong hốc mắt dần dần chứa đầy nước mắt.
Thiên Tỉ đột nhiên lạnh lùng cười, "Vương Nguyên Nhi, em không thể rời khỏi tôi."
"Tôi cứu em, còn cứu mẹ em, cuộc sống của em là thuộc về tôi."
Anh cắn lỗ tai Vương Nguyên, giống ác ma nói, "Em nợ tôi."
Vương Nguyên trừng lớn mắt, nước mắt còn ở trong hốc mắt run run, muốn khóc mà không khóc được.
Cậu giống như con vật nhỏ bị dòn vào chân tường, hơi thở dồn dập mà mỏng manh, rốt cuộc cũng không thể trốn thoát.
Thiên Tỉ che hai mắt cậu lại, hung ác đâm vào thân thể Vương Nguyên.
Anh từng chút từng chút làm Vương Nguyên, như là muốn đem cả thân thể đều đóng đinh vào trong người cậu.
Cao trào đến làm người ta hít thở không thông lại khủng hoảng, Thiên Tỉ đắm chìm ở trong khoái cảm sinh lý, một trận choáng váng.
Trong hỗn loạn, anh giống như nghe được thanh âm triệt để vỡ vụn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com