42
Vương Nguyên bị đạp hư cả đêm, ngày hôm sau liền sốt cao. Cậu giống con búp bê rách nát nằm ở trên giường, một ngón tay cũng không động được.
Thiên Tỉ tự mình giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, còn kêu bác sĩ tư của gia đình đến khám. Cả quá trình, Vương Nguyên một chút phản ứng cũng không có, giống như thân thể này đã không còn liên quan đến cậu.
Thiên Tỉ ngồi ở bên giường, bưng một chén cháo, nhỏ nhẹ dỗ cậu nửa giờ.
"Nguyên Nhi, ăn một chút gì đi."
"Đến cùng em đang náo cái gì?"
"Quên chuyện hôm qua đi, chúng ta lại vui vẻ ở bên nhau, không được sao?"
Vương Nguyên coi anh như không tồn tại, đến con mắt cũng chưa liếc nhìn Thiên Tỉ một cái.
Thiên Tỉ tâm hung ác, nắm hai má gầy yếu, trực tiếp bóp miệng cậu, đem một thìa cháo đút vào.
"Khụ khụ...... Khụ khụ......" Vương Nguyên sặc đến vẻ mặt đỏ bừng.
Thiên Tỉ tức giận ném bát cháo lên bàn, lạnh lùng nói, "Cháo này anh để đây, em ngoan ngoãn ăn hết, nửa giờ sau anh lại qua nhìn em."
Anh nhìn chằm chằm sườn mặt Vương Nguyên, uy hiếp nói, "Nếu em không ăn, tôi có rất nhiều biện pháp khiến em phải nuốt hết."
Cửa phòng đóng lại, Vương Nguyên một mình nằm trên giường, rốt cục bình tĩnh lại hô hấp.
Cậu cầm bát, từng muỗng ăn hết cháo, lông mi rung động, như có điều đăm chiêu.
Thiên Tỉ trở về nhìn thấy cái bát trên bàn đã trống không, còn sửng sốt một chút. Không nghĩ tới Vương Nguyên thật đúng là ăn xong rồi.
Anh ý thức vừa rồi mình quá hung ác, lại đi qua thân thiết ôm lấy Vương Nguyên, dỗ cậu, "Bảo bối, nguôi giận chưa? Cháo này anh đã kêu người làm riêng cho em, ninh lửa nhỏ nguyên một buổi sáng......"
Vương Nguyên cũng không có né tránh, an tĩnh tựa vào trong lòng anh.
Tâm Thiên Tỉ tựa như được ăn mật ngọt.
"Dịch Dương Thiên Tỉ," Vương Nguyên thong thả nhỏ giọng nói, "Tôi nghĩ kỹ rồi."
"Anh nói rất đúng, là tôi nợ anh, món nợ này, tuyệt đối không ít."
"Nhưng mà anh đáp ứng với tôi, chờ anh chơi chán hãy để tôi đi."
Thiên Tỉ cả người giống như bị sét đánh, hoàn toàn ngây dại.
Mỗi chữ Vương Nguyên nói anh đều nghe rành mạch, nhưng mà, anh chẳng thể hiểu dù chỉ một chữ, "Nguyên Nhi, em hãy nghe anh nói. Ngày hôm qua anh nói đều là nói dỗi, em đừng để trong lòng!"
Đến tột cùng là nói dỗi, hay là lời thật lòng, Vương Nguyên đã không muốn tìm hiểu.
Cậu biết Thiên Tỉ thốt ra câu, "em nợ tôi" kia, trên thực tế đã ở trong lòng Thiên Tỉ ẩn dấu thật lâu. Chẳng qua vì chuyện ngày hôm qua, rốt cục đã nói ra .
Giữa bọn họ, ngay từ đầu chính là không bình đẳng, cũng vĩnh viễn không có khả năng ngang hàng.
"Vương Nguyên Nhi, anh không cho em nghĩ như vậy!" Cảm xúc Thiên Tỉ kích động nắm chặt cánh tay cậu.
"Anh còn muốn thế nào? Tôi đã nói rồi, chờ anh chán tôi rồi tôi sẽ rời đi." Ngữ khí Vương Nguyên bình tĩnh nói.
Thiên Tỉ nghiến răng nghiến lợi nói, "Em coi anh là ai? Em đã như vậy, anh vĩnh viễn đều sẽ không thả em đi, vĩnh viễn không!"
Vương Nguyên cười khổ, "Cho dù là tội phạm ngồi tù, cũng phải có kỳ hạn chứ."
Thiên Tỉ bị cái so sánh của cậu triệt để chọc giận, "Ở cùng anh khó chịu đến vậy sao? Anh đối với em tốt như vậy, em đều nhìn không ra sao!"
"Đến cùng anh phải làm như thế nào, em mới có thể một lần nữa yêu anh?"
Vương Nguyên nhàn nhạt nhìn anh một cái, cặp mắt xinh đẹp phản chiếu bộ dáng chật vật của Thiên Tỉ, nhưng không có dấu hiệu gợn sóng.
"Hay là......" Thiên Tỉ như là rốt cục ý thức được cái gì đó, như phát điên mà rít gào, "Căn bản là em chưa từng yêu anh!"
Thiên Tỉ như là bị tạt một chậu nước lạnh, cảm thấy chính mình vô cùng buồn cười.
Anh cùng Vương Nguyên, nhìn qua là anh ở chủ đạo, trên thực tế, anh mới là người bị Vương Nguyên dắt mũi đi.
Tựa như hiện tại, anh thống khổ cùng lo lắng như vậy, mà Vương Nguyên lại thật bình tĩnh, từ đầu đến cuối đều thờ ơ.
"Anh thật muốn mổ ngực em ra, xem em đến cùng có trái tim hay không?" Thiên Tỉ cắn răng, hung hăng túm tóc Vương Nguyên, khiến cậu ngẩng đầu nhìn mình. Khuôn mặt Vương Nguyên, bởi vì đau đớn, mà nhăn thành một đoàn.
"Không đúng......" Thiên Tỉ đột nhiên cảm thấy cả người rét run, chậm rãi buông lỏng tay ra.
Vương Nguyên có trái tim , chẳng qua toàn bộ trái tim kia, đã lấp đầy hình bóng của một người khác.
Tình yêu của cậu, đều dành cho tên khốn nạn đã sớm bỏ cậu mà đi.
"Anh đây tính là cái gì? Ba năm này của chúng ta, tính là cái gì?" Thiên Tỉ suy sụp chất vấn, đến hô hấp đều cảm thấy đau đớn.
Anh tựa như một tên cường đạo, kích động xông vào một căn nhà hoa lệ, lại phát hiện bên trong sớm trống không, cái gì cũng không có.
Vương Nguyên một mặt mờ mịt nhìn Thiên Tỉ, cậu nghe không hiểu Thiên Tỉ đang nói cái gì, cũng không hiểu được cậu đây là như thế nào. Cậu chưa từng có phủ định tình cảm suốt ba năm qua của bọn họ, chỉ là chuyện ngày hôm qua khiến cậu không thể lại lừa gạt chính mình.
Cố Hạo Lâm nói rất đúng, cậu cùng Thiên Tỉ không thể có kết quả, so với đau dài không bằng đau ngắn.
Cậu chính là muốn bức mình thanh tỉnh một chút, cậu sợ hãi mình lại chìm sâu xuống, vạn kiếp bất phục.
"Thiên Tỉ, tôi......" Vương Nguyên mở miệng muốn nói gì đó.
"Em câm miệng!" Thiên Tỉ quát, nắm chặt cằm cậu. Cảm kích cũng tốt, áy náy cũng thế, chỉ cần có thể đạt được mục đích không phải là tốt rồi sao?
Ngay từ đầu anh chính là muốn chơi đùa mà thôi, tình yêu gì đó, lừa mấy bé gái thì được, còn anh căn bản là không cần.
Thiên Tỉ bộc phát ra thói xấu, ở bên tai Vương Nguyên lạnh lùng nói, "Vương Nguyên Nhi, anh không cần biết em nghĩ cái gì."
"Mặc kệ trong lòng em chứa ai, cũng không liên quan đến anh."
"Không phải là chơi đùa sao? Anh cùng em chơi cả đời."
Anh kéo chăn mỏng ở trên người Vương Nguyên xuống, lộ ra thân thể bị anh đùa bỡn một đêm đã trải rộng dấu vết xanh tím. Vương Nguyên phản xạ có điều kiện lui về phía sau, sợ hãi nhìn Thiên Tỉ.
"Em trốn cái gì." Thiên Tỉ giương mắt, giống con rắn độc xà nhìn cậu, "Biết cái gì là chơi đùa không?"
Anh vuốt ve miệng vết thương trên người Vương Nguyên, cố ý ở trên đó nhu lộng.
Vương Nguyên đau đến cả người đều run run, đè nén nức nở.
"Xem cho kỹ, thế này mới là chơi đùa."
Trong căn phòng tối đen, truyền đến từng đợt tiếng thân thể va chạm, cùng khàn khàn mà thống khổ rên rỉ......
Thời gian qua một ngày, hai người cứ như vậy tra tấn lẫn nhau.
Vương Nguyên chuyển khỏi phòng ngủ chính, một mình ngủ ở phòng khách.
Trừ bỏ những lúc làm tình, hai người cơ hồ như người xa lạ.
Cho dù là ở trong cùng một không gian, cũng có thể cả một ngày không nói một lời.
Thiên Tỉ chịu không nổi loại cuộc sống nặng nề đè nén này, cũng không muốn nhìn khuôn mặt hờ hững của Vương Nguyên, liền thường xuyên đi ra ngoài lêu lổng.
Nhưng mà, anh cho tới bây giờ đều không đem người khác về nhà, có lẽ ở trong tiềm thức, anh vẫn là không muốn làm dơ bẩn nơi tràn ngập kỷ niệm của hai người.
Vương Nguyên đem tâm tư dồn vào việc khác, cậu nỗ lực học tập, luyện đàn, còn ở bên ngoài làm thêm.
Nhìn thấy trên áo sơmi của Thiên Tỉ dính tóc cùng dấu môi son, cậu cũng có thể rất bình tĩnh đem quần áo nhét vào trong máy giặt.
Cậu đang chờ Thiên Tỉ mở miệng nói với mình, em đi đi, tôi đã chán rồi.
Có đôi khi Thiên Tỉ ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, uống say không còn biết gì, nửa đêm liền đá cửa, xông vào phòng Vương Nguyên.
Anh cũng không làm cái gì, chỉ là ôm Vương Nguyên, không ngừng gọi tên cậu, khóc giống như một đứa trẻ.
Vương Nguyên đưa lưng về phía anh, ánh mắt ở trong bóng đêm thật hư không, trong lòng thờ ơ.
....
Hai năm sau, mùa hè.
"Cậu tốt nghiệp ở Bắc Đại sao, ừm...... Thành tích rất khá."
Vương Nguyên cung kính đứng ở trước mặt quản lý nhân sự, hai tay đặt ở bên sườn, biểu cảm có chút cứng ngắc.
Thời tiết nóng bức như vậy, cậu lại từ đầu đến chân mặc một thân chỉnh trang, còn thắt caravat. Công ty này cậu hướng tới đã lâu, nửa tháng trước, cậu liền nộp đơn xin vào thực tập.
Liên tục hỏi hơn mười câu hỏi, quản lý nhân sự cuối cùng bị thuyết phục, "Cậu trúng tuyển. Đi đến phòng nhân sự làm một chút thủ tục đi."
Vương Nguyên thở ra một hơi, trong lòng vô cùng nhảy nhót.
Trong lúc nhất thời hưng phấn không biết như thế nào cho phải, Vương Nguyên kích động ở trên hành lang nhảy nhảy vài cái.
Quá cao hứng, giấy tờ trong tay đều bị cậu làm rớt, Vương Nguyên cuống quít ngồi xổm xuống nhặt.
"Đinh --" Cửa thang máy vừa khéo mở ra.
Dưới mắt Vương Nguyên là một ống quần tây, còn có một đôi giày da bóng loáng.
"Tổng giám đốc, tư liệu cho hội nghĩ buổi chiều nay đã được đưa đến phòng làm việc của anh ......"
"Tôi biết rồi." Thanh âm vị tổng giám đốc kia nghe qua thật trẻ tuổi, còn có chút quen thuộc.
Không biết vì sao, Vương Nguyên đột nhiên tim đập lợi hại, giống như sắp theo nhảy lên trên cổ họng.
Cậu nhặt giấy tờ xong, chần chờ đứng lên.
"Vương...... Nguyên?" Cặp mắt hoa đào kia nhìn chằm chằm Vương Nguyên, thử gọi tên của cậu.
Vương Nguyên ngây ngốc nhìn người đàn ông trẻ tuổi đứng ở trước mặt, đầu óc trống rỗng, thiên toàn địa chuyển.
Tình cảm đã từng cho rằng sẽ vĩnh viễn vùi lấp ở chỗ sâu nhất trong tim, tại đây trong nháy mắt, toàn bộ dũng mãnh tràn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com