8
Khi Vương Tuấn Khải về đến nhà, đã là hơn bảy giờ tối.
Cả người vừa mệt vừa đau, đồng thời việc tiền bạc như tảng đá lớn ép cậu ta đến thở không nổi.
Mười lăm tuổi, cũng đã hiểu rõ thế giới này rất tàn khốc và không công bằng.
Cậu ta phải nghĩ nhiều hơn các bạn cùng lứa tuổi hằng thanh thản ổn định ngồi ở trong phòng học, mỗi ngày mặc quần áo sạch sẽ, không cần lo lắng tiếp theo sẽ ăn cái gì, không cần mỗi lần nộp tiền đều nơm nớp lo sợ.
Này đó đối với người khác mà nói, dễ dàng liền có được, còn với cậu ta, là ảo tưởng xa xỉ.
Cậu ta mở cửa, trong căn phòng bé nhỏ mở một bóng đèn mờ mịt.
Trên bàn là một mảnh hỗn độn, đồ ăn thừa cùng vài chai rượu ngã ngổn ngang.
Ba cậu ta nằm trên ghế, híp mắt, đầu nghiêng về một bên.
Vương Tuấn Khải nhẹ nhàng đi vào phòng mình, lấy bao gạo giấu ở dưới sàn ra múc một chén gạo nhỏ, đến phòng bếp nấu.
Đây là gạo mà cậu ta nghĩ hết cách mới có được, tổng cộng cũng chỉ non nửa túi, bình thường cũng không dám ăn.
Hôm nay đi đào phế liệu, tốn quá nhiều sức lực, hiện tại thật sự là đói chịu không nổi, chân đều run lên.
Hương thơm dần dần tràn ra, làm Vương Tuấn Khải nuốt nước miếng.
Cậu ta quay lại phòng khách, quan sát đồ ăn thừa trên bàn.
Một con cá chiên bé bé chỉ còn lại cái đầu , nhưng là đối với Vương Tuấn Khải mà nói, quả thực như lấy được trân bảo.
Cậu ta vừa bưng mâm lên, vừa cẩn thận chú ý phản ứng của ba cậu ta.
Người đàn ông ngủ say như chết.
Áo khoác mở rộng, trong túi lộ ra một góc màu đỏ.
Là một tờ tiền mặt 100đồng.
Vương Tuấn Khải giống như bị sấm đánh, sững sờ đứng ở nơi đó.
Là tiền, cậu ta hao hết tâm tư muốn kiếm tiền, ngày mai phải nộp tiền phí tài liệu......
Có một ý niệm lóe lên trong đầu.
Ma xui quỷ khiến cậu ta chậm rãi tới gần, ngừng thở, ngón tay một chút một chút đem tờ tiền rút ra.
Toàn bộ quá trình, Vương Tuấn Khải đều phi thường khẩn trương, sợ ba cậu ta đột nhiên tỉnh lại.
Hoàn hảo người đàn ông vẫn đang ngủ, từ đầu tới đuôi không có một chút phản ứng.
Vương Tuấn Khải trên trán đổ mồ hôi, đem tiền giấu ở dưới giày, khát vọng kiếm tiền đã chiến thắng nỗi sợ hãi.
Cất tiền xong, tăm tư ăn cơm cũng không có .
Đi xuống bếp tùy tiện ăn mấy miếng cơm, liền tâm thần không yên trốn trở về phòng.
Cậu ta nằm ở trên tấm ván gỗ, cũng không dám cởi giày, luôn luôn mở to hai mắt nghe động tĩnh bên ngoài.
Nửa đêm, bầu trời nổi sấm sét, mưa to.
"Ầm!" Vương Tuấn Khải đột nhiên nghe được một tiếng nổ, lúc này kinh hãi ngồi dậy, mở cửa chạy đi.
Bình rượu đánh vào khung cửa, vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Ba cậu ta ngồi ở trong bóng tối, ánh mắt đục ngầu nhìn thẳng cậu ta, "Tiền trên người tao, có phải mày lấy hay không?"
Vương Tuấn Khải trái tim đều sắp nhảy ra khỏi cổ họng, đối với tên đàn ông này, cậu ta bản năng mà sợ hãi.
Cậu ta níu chặt góc áo, cố gắng trấn định đáp, "Con không thấy tiền nào cả."
Ba cậu ta đột nhiên đứng lên, bỗng chốc lật đổ cái bàn, mọi thứ nát bét. Đe dọa nói, "Cất ở đâu? Đem tiền lấy ra!"
Vương Tuấn Khải một mực chắc chắn, "Con không có tiền."
Cậu t sợ hãi đến toàn thân đều phát run, nhưng tiền này, có chết cậu ta cũng sẽ không lấy ra, đó là tiền để cậu ta đi học.
Người đàn ông đi qua, trực tiếp một cước đem Vương Tuấn Khải đá ngã trên mặt đất.
Vương Tuấn Khải trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, ôm bụng cuộn mình thành một đoàn.
Tên đàn ông túm cổ áo Vương Tuấn Khải lên, tay siết thành nắm đấm, đánh tới tấp xuống người Vương Tuấn Khải.
"Hôm nay tao liền đánh chết tên súc sinh như mày!" Người đàn ông phẫn nộ rít gào.
Vương Tuấn Khải bị đánh cho cả mặt đều là máu, lại một giọt nước mắt cũng không có rơi xuống, không một câu cầu xin tha thứ.
Chính là gắt gao cắn răng, nhẫn nại .
Đã lâu cậu ta không khóc, cũng không cầu xin tha thứ, bởi vì cậu ta biết kia căn bản là vô dụng.
Lúc cậu ta còn rất nhỏ, trong lòng còn chút hi vọng, còn biết la lên cùng cầu cứu.
Nhưng mà chưa từng được đáp lại.
Vô luận cậu ta thống khổ cỡ nào, đều sẽ không có người tới cứu.
"Loại tạp chủng như màu, cho dù chết cũng không có ai để ý!"
Người đàn ông giống như phát điên, trong ánh mắt màu đỏ tràn ngập ác độc.
Tạp chủng...... Vì sao người khác đều có ba mẹ yêu thương, cậu ta lại là tên tạp chủng không biết cha là ai? Ai cũng đều có thể giẫm lên, không có bất luận kẻ nào để ý, tạp chủng.
Không, không phải, còn có một người, ít nhất còn có cậu ấy......
Vương Tuấn Khải cả người xé rách đau đớn, đau đến đầu óc mê mê trầm trầm, không nghĩ tới lúc này, người cậu ta nhớ tới cư nhiên là Vương Nguyên.
Rõ ràng chỉ là bạn học vừa quen không bao lâu mà thôi.
Lúc này Vương Nguyên đang đứng ở cửa sổ nhà mình, nhìn mưa to, chau mày.
Không biết vì sao, từ khi về nhà, thế nào cũng ngủ không được.
Vương Tuấn Khải xin tiền ba, có thể thuận lợi không? Cậu lại nghĩ tới Vương Tuấn Khải trên người đều là vết thương, càng thêm bất an.
Tiếng sấm nổ vang, tia chớp từng trận.
"Đi chết đi!" Người đàn ông đã không còn lý trí, cầm lấy mảnh vỡ bình rượu, hướng mặt Vương Tuấn Khải, đâm xuống.
Khuôn mặt kia, ở trong đêm đen, có vẻ càng thêm dữ tợn, giống như là quỷ trong địa ngục!
Vương Tuấn Khải không biết từ đâu lấy ra khí lực, đột nhiên bùng nổ, hung hăng túm lấy cánh tay của tên đàn ông kia.
"Dám đánh lại, làm phản a!" Hai người đánh nhau, liều mạng xé rách đối phương.
Vương Tuấn Khải như là thay đổi thành một người khác, ác khí trong lồng ngực đã nghẹn rất nhiều năm, tất cả đều không khống chế được vọt ra.
Cậu ta giống con thú bị chọc mù mắt, mù quáng mà hung ác phản kích .
Mình không thể chết ở trong này! Tuyệt đối không thể cứ như vậy chết đi!
Một ngày nào đó, mình sẽ chạy ra khỏi địa ngục này, mình sẽ trở nên nổi bật, không lại bị người ta tùy ý giẫm lên!
Vương Tuấn Khải nghiêng ngả lảo đảo phá cửa mà chạy ra, ngoài cửa mưa to ướt cả người cậu ta.
Nước mưa cùng máu làm tầm mắt mơ hồ, cậu ta ở trong mưa, không biết đi bao lâu, không có phương hướng đi tới .
Trong một mảnh mơ hồ, cậu ta dường như thấy phía trước có một chút ánh sáng, nhưng cậu ta còn chưa có thấy rõ, liền mất ý thức ngất đi......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com