Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11: Phiên ngoại 1

Tiết Dương ngồi bên dòng suối nhỏ, trong tay ôm Giáng Tai, tóc đen mặc hắc y, nếu xem nhẹ sắc mặt đen trầm kia thì chính là một thiếu niên xuất chúng.

“Thao.” Trong miệng mắng một câu, nghiêng đầu nhìn lại phía đường nhỏ, không có ai. Trong lòng buồn bực không thể phát tiết, Tiết Dương sắc mặt càng đen hơn.

Y biết tính tình của mình lần này có chút vô cớ gây sự, nhưng nhìn đến Tống Lam đạo sĩ thúi kia đối với một tiểu quan của thanh lâu lại cười với vẻ mặt ti tiện đó, y liền tức giận.

“Thật con mẹ nó cho rằng lão tử không dám móc mắt hắn sao? Còn luyến tiếc, lão tử luyến tiếc mới là lạ, ta con mẹ nó hiện tại liền đi...”

“Ngươi hiện tại liền đi làm gì?”

Sau lưng đột nhiên vang lên âm thanh lãnh ngạo cao quý quen thuộc.

Tiết Dương sắc mặt đầu tiên là vui vẻ, tiện đà bĩu môi, không chút để ý mà quay đầu, “Ta làm gì thì có liên quan tới ngươi sao?”

“Trời tối, ta tới đón ngươi về nhà.”

Âm thanh như cũ không chút gợn sóng, cứng nhắc không một tia phập phồng, lại làm cả thể xác và tinh thần Tiết Dương trở nên hưng phấn.

Người này luôn là như vậy, bất quá chỉ là một câu nói vô ý thức liền có thể đánh trúng nội tâm Tiết Dương.

Tiết Dương trước nay đều biết, từ khi bảy tuổi, y đã phong bế tâm mình. Nhưng có người lại có con mẹ nó bản lĩnh, cuối cùng có thể tìm được nơi nội tâm mềm mại nhất của y, từng chút lột ra, sau đó bá đạo chiếm một vị trí quan trọng trong trái tim y, ở nơi đó an cư thường trú.

Rốt cuộc là còn có chút giận dỗi, cho nên dù tâm đã bởi vì một câu “Về nhà” mà mềm mại rối tinh rối mù, sắc mặt lại vẫn không chút nào thay đổi, hừ lạnh một tiếng, “Hừ, ngươi nghĩ lão tử là ai, làm gì muốn cùng ngươi về nhà?”

Tống Lam nghe vậy sắc mặt biến đổi, môi mỏng nhấp nhanh, nửa ngày nói câu, “Hôm nay mua cho ngươi kẹo mạch nha mà ngươi thích nhất.”

Tiết Dương ngẩn người, thiếu chút nữa không nhịn được mà cứ như vậy đem người trước mặt kéo vào lòng ôm chặt lấy.

Cúi đầu, giấu đi ý cười dưới đáy mắt, “Xác định là mua cho ta? Không phải cho người nào đó ở Vạn Hoa Lâu?”

Nghe đến đó còn có cái gì không rõ ràng đâu!

Tống Lam lại là nháy mắt đỏ mặt, khuôn mặt tuấn mỹ trong phút chốc giống như nhiễm một tầng phấn hồng, thanh lãnh nhưng vô cớ mà lộ ra một chút mị hoặc, hắn lắp bắp mở miệng, “Ngươi hiểu lầm, ta là, ừm, tìm y mua đồ.”

Bàn tay trắng ngần vừa lật, một bình ngọc nhỏ tinh xảo an tĩnh nằm trong lòng bàn tay.

Đây là... chất bôi trơn...

Tiết Dương nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tống Lam, “Ngươi rảnh quá ha, đi theo một tên tiểu quan để mua thứ này, còn cười hoa chi loạn chiến?”

Hoa chi loạn chiến*?

(*花枝乱颤 Hoa chi loạn chiến: cười đến run rẩy cả người/cười đầy phóng túng, cười phá lên.

Giải thích: Thành ngữ để hình dung trạng thái khi phụ nữ cười lớn, nhất là phụ nữ có chút phóng túng, phóng đãng.)

Hàng mi tuấn tú của Tống Lam nhíu lại, “Ta không phải nữ nhân.”

“Ngươi con mẹ nó câm miệng lại cho lão tử!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Tiết Dương liền thấy Tống Lam trừng mắt liếc nhìn y một cái rồi xoay người rời đi, y tức giận một phen túm chặt cánh tay hắn lại mắng, “Lão tử bảo ngươi đi sao? A, còn dám làm cái vẻ mặt cau có đó với ta?”

Tống Lam tuy rằng dừng bước chân, nhưng lại không quay đầu, càng không để ý tới Tiết Dương.

Tiết Dương giận đến nỗi thật muốn tát cho hắn một cái, rốt cuộc ai mới là người nên sinh khí a! Nhưng nói thì nói vậy, y mặc kệ mắng như thế nào, vẫn là luyến tiếc không nỡ đánh người nọ một chút.

Y cắn chặt răng buông một câu tàn nhẫn, “Ngươi nếu còn dám cùng tiểu quan kia câu kết làm bậy, có tin ta đem ngươi trói lại không?”

“Ta lần này đi còn không phải là vì ngươi? Vài loại bôi trơn kia ngươi đều không thích, thật vất vả mới nghe ngóng được loại này, ta liền đi mua, thế nhưng ngươi, thế nhưng ngươi... giận ta, hừ.”

Nhìn cái người kiêu căng ngạo mạn kia bày ra bộ dạng ủy khuất, Tiết Dương đầu tiên là ngẩn người, sau đó hiểu được ý tứ của lời nói này, gương mặt liền đỏ hồng.

“Khụ khụ khụ, cái kia, ngươi nói là... vì ta?”

Tống Lam quay đầu đi, cắn cắn môi, nhỏ giọng hừ hừ nói một câu, “Không phải ngươi thì còn ai.”

Vốn dĩ thời điểm nhìn thấy người này đến đón mình về nhà y liền gần như hết giận, lúc này giận dữ đã hoàn toàn tan thành mây khói.

Tiết Dương chủ động vươn tay, giữ chặt người trước mặt vẫn còn đang khó chịu kia, nhẹ nhàng nói câu, “Lam Lam a, nương tử ngốc của ta. Ngươi không nhìn ra là ta đang ghen sao? Ta như thế nào lại sinh khí với ngươi? Từ thật lâu trước kia, Tiết Dương ta nhất định sẽ không lần nữa sinh khí với Tống Lam.”

“Ghen?”

Tống Lam nhíu mày nghi hoặc nhìn Tiết Dương, bộ dáng thực không thể lý giải, “Lòng ta tâm nhãn chỉ có một mình ngươi, ngươi ghen cái gì?”

Tiết Dương: “...” Ha ha, thật là, đã nói thật lại còn nói to. Thế nhưng, tại sao khi nghe được vẫn cảm thấy sung sướng như vậy chứ?

Tươi cười chậm rãi hiện lên trên khuôn mặt cực kỳ vui vẻ kia của Tiết Dương, khóe miệng cong đến nỗi không kéo xuống được.

Tiết Dương dứt khoát tùy ý nở nụ cười, cười vẻ mặt mộng bức* của nương tử ngốc nhà y.

(*Mộng bức: choáng váng, chết lặng, bị sốc bởi những gì đã xảy ra hoặc những gì đã xảy ra)

“Tốt, về nhà.”

Tống Lam mặt vô biểu tình gật gật đầu, ngay sau đó lại bổ sung thêm, “Nhà của chúng ta.”

Tiết Dương cũng gật đầu theo, “Nhà của chúng ta.”

Hai nam nhân, hắc y đen như mực, giống như một đôi tình nhân yêu nhau mặc kệ thời gian và không gian. Mười ngón tay đan vào nhau, chân hạ những bước đồng đều cùng đi dưới ánh vàng rực rỡ của hoàng hôn, ân, về nhà, về nhà của chúng ta.

Tác giả có lời muốn nói: Hello, đại gia hảo a!! Khai giảng lạc ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com