3. Địa giới lưu ly [5]
Truyện có chứa những chi tiết không phù hợp với chuẩn mực đạo đức, vui lòng cân nhắc trước khi đọc!
Hắn dùng dầu gội và sữa tắm của Lý Đông Hách, là một nhãn hiệu nào đó của Mỹ. Mùi chẳng ra làm sao. Nhưng trên người Lý Đông Hách thì lại rất thơm. Bây giờ hắn còn có mùi giống với Lý Đông Hách. Khi hắn ra khỏi phòng tắm, Lý Đông Hách đang giặt đồ lót. Của hắn. Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc quần lót ngâm trong chậu nước, mặt nóng bừng lên. Lý Đông Hách bật cười. Hắn nói, "Không cần". Lý Đông Hách vẫn không nhịn nổi cười, cậu ồ một tiếng, vứt đồ lót đã ướt đẫm nước vào thùng rác. Bộp, nước bắn tung tóe. Lý Đông Hách lấy xà phòng để rửa tay. Hắn ôm Lý Đông Hách trong lòng, không biết nên nói gì cho phải, dụi đôi tai đỏ hoe lên vai Lý Đông Hách.
"Em tiễn anh nhé." Lý Đông Hách nói.
Hắn không từ chối. Bọn họ đi xuống dưới. Ngay khi bước vào màn đêm bên ngoài Hồng Kông, bọn họ đã rời xa đối phương, ngay từ đầu vốn đã chưa từng nắm tay nhau bước đi. Giống như một nếp nhăn được là phẳng, bọn họ hòa vào đám đông ở Vượng Giác lúc nửa đêm, gần như không thể dẫm lên bóng của nhau. Hắn cho phép bản thân không suy nghĩ về những chuyện đã qua—điều mà hắn làm mỗi giờ mỗi phút—về những chuyện vừa nãy hắn và Lý Đông Hách làm. Tối nay hắn đã từ bỏ những chuẩn mức và quy tắc đó. Đáng lẽ sau khi lên giường xong họ phải rất thân mật, nhưng hai người bọn họ giống như hai con cá di trú, giận dữ tranh nhau xem ai nhanh hơn. Lẽ nào hắn vẫn lưu luyến sự thân mật? Hắn sẽ cố gắng không như thế. Hắn nói với Lý Đông Hách: "Cảm ơn em đã đón tiếp anh."
Lý Đông Hách ghét bỏ lườm hắn, sau đó rất nhanh nắm lấy tay hắn, giống như một cách tán tỉnh ngang ngược nào đó, đặt tay mình vào trong lòng bàn tay hắn. Hắn cũng nắm lấy. Giấu dưới ống tay áo. Hắn lại muốn hôn cậu, ngay cả trên đường phố Vượng Giác. Hắn và Lý Đông Hách đi đến cửa rạp chiếu phim, bị một nhóm nam nữ đang kéo bím tóc và cặp sách của nhau chặn lại, sau đó nhìn thấy bọn họ hét lên Merry Christmas. Hắn nói thầm trong lòng, Merry Christmas. Sau đó hắn phát hiện Lý Đông Hách đang chăm chú nhìn vào thứ gì đó. Ánh nhìn đó rất quen thuộc, hắn cũng nhìn theo ánh mắt của cậu.
Lý Đông Hách đang nhìn theo xe bán kem.
Tim hắn đập mạnh hơn, dường như lồng ngực cũng đau nhói. Hắn nhớ ra một vài thứ, hoặc là rất nhiều thứ mà hắn đã lựa chọn vứt bỏ. Ăn đá bào vị cam... những ngày cuối cùng ở cùng Lý Đông Hách ở Vượng Giác... của hồi môn của bà nội, giường gỗ to, vỏ chăn ren... nhà kho... bọn họ cãi nhau rồi làm tình... [đi mua thuốc lá]... Hắn đã quên. Hoặc cố tình không nhớ lại. Một cảnh thế này: Lý Đông Hách ngồi bắt chéo chân trên giường, nửa thân dưới trần trụi, ngơ ngác nhìn chiếc giường gỗ dán chữ song hỷ. Vẻ mặt ngơ ngác giống y hệt như hiện tại, hoàn toàn trống rỗng, như muốn tan chảy.
Lý Đông Hách quay lại bên cạnh hắn. Nhưng họ không nắm tay nhau nữa. Lý Đông Hách nói: "Anh mời em ăn cái kia đi. Kem tươi."
Hắn không mang tiền. Lý Đông Hách cũng không mang. Thậm chí hắn còn cảm thấy biết ơn vì tình tiết đáng xấu hổ này, khiến hai người có thể bật cười như bị ma ám, tạm thời không tự chìm đắm với kí ức của riêng mình. Hắn vẫn siết chặt tay của Lý Đông Hách, bảo cậu đợi một chút, sau đó nói với chú bán kem có thể—Ông ấy vẫn nhận ra bọn họ, nên đã mời bọn họ hai cái kem. Hắn không muốn ăn nên dựa vào bên cạnh xe nhìn Lý Đông Hách ăn. Có bị người ta nhìn thấy không?—Đêm tối nên không thành vấn đề. Có bị hiểu nhầm không?—Mối quan hệ của bọn họ còn đáng sợ hơn cả hiểu lầm. Lý Đông Hách liếm từng miếng nhỏ. Lợn con. Hắn nói thầm. Hắn nghĩ thành phố đêm đầy màu sắc này chính là cây thánh giá của hắn, không ngừng đè hắn xuống, đè lời nói của hắn vào sâu trong lòng. Hắn chỉ muốn hôn cậu, muốn nắm tay cậu, như bao đôi tình nhân trên đời. Ngoài chuyện đó ra, hắn lại nghĩ Lý Đông Hách đang ở rất xa, xa như trên đỉnh giáo đường.
Kem của Lý Đông Hách tan ra, chảy xuống tay cậu, hắn nhanh chóng tìm giấy cho Lý Đông Hách, hai người đều cười thầm, sau đó đợi đối phương lên tiếng. Hắn đã nghĩ rất lâu, lúc đang muốn nói, Lý Đông Hách đã gọi hắn trước: "Anh ơi. Em có lời muốn nói với anh."
Miệng hắn nói đồng ý, nhưng lá chắn hắn dựng lên trong lòng đã vỡ thành từng mảnh.
"Anh, có đôi khi em nghĩ, nếu khi đó anh đưa em đi cùng thì sẽ như thế nào." Lý Đông Hách mệt nhọc nuốt xuống lớp kem trắng trên đầu lưỡi, giả vờ làm một tên xấu xa.
Nhất thời hắn không trả lời được, trong tim đã ẩn ẩn nỗi đau mơ hồ.
Ngày mà hắn rời đi... Lý Đông Hách cầm hai tờ giấy hình chữ nhật trên tay. ... [Có muốn đi xem concert Leslie cùng em không.]
Lý Đông Hách nói xong, cậu khụt khịt mũi rất mạnh sau đó cúi đầu, dường như đang khóc. Bộ dạng lúc khóc rất giống lúc nhỏ, giống baby.
Hắn nhìn chằm chằm Lý Đông Hách, mặc kệ suy nghĩ của mình trôi theo ánh đèn neon rực rỡ, để bảo vệ chính mình, thậm chí hắn còn không dám nghe những gì Lý Đông Hách nói, hắn bị đánh đến choáng váng: Phải, tại sao không đưa em đi cùng?
"Có lúc em nghĩ, nếu em sớm nói ra thì thật tốt. Nhưng bây giờ em đã biết, anh sẽ không đưa em đi. Em cũng sẽ không đi cùng anh." Nhưng giọng nói vẫn lọt vào tai anh. Lý Đông Hách ngẩng đầu lên, híp mắt cười.
Hắn nghe thấy bản thân đáp: "Phải."
"Nên anh đừng buồn quá. Anh ơi, tất cả mọi thứ của anh đều rất tốt, nhưng đây chính là những thứ anh ghét nhất: anh luôn cho rằng mình là đấng cứu thế."
Nhưng anh không có cách nào cứu được em. Lý Đông Hách không nói nửa câu sau, nhưng hắn nghĩ hắn nghe hiểu.
Giữa cơn choáng váng, hắn theo bản năng hít một hơi thật sâu, tất cả đều là mùi của Lý Đông Hách. Sau khi tắm xong, hắn cũng thay quần áo của Lý Đông Hách. Chỉ có khẩu súng là của hắn. Thực ra hắn cũng có lời muốn nói với Lý Đông Hách. Nhưng hắn đã hoàn toàn quên mất mình định nói gì. Hắn muốn phản bác lời buộc tội của Lý Đông Hách, rằng đến bản thân mình hắn còn không cứu nổi. Hắn trống rỗng. Hóa ra nó vẫn luôn trống rỗng. Nên khi bị câu nói ấy đánh nhẹ một cái, bên trong hắn đã vỡ tan nát. Hóa ra cái hố mở ra vì Lý Đông Hách rộng lớn đến thế, dường như chiếm hết cả hắn, trái tim của hắn. Quá nhiều "hóa ra". Hồi trước hắn không biết sao.
Lý Đông Hách cười khẽ, sau đó vỗ mạnh lên vai hắn, giống như hội anh em hồi cấp ba, "Anh đừng làm việc quá sức."
Lý Đông Hách đang trách móc hắn, thương hại hắn. Thậm chí là thương hại hắn. Bởi vì Lý Đông Hách biết rõ hơn cả hắn, tất cả những lý tưởng của hắn dường như ích kỷ, nhưng cũng như đang chuộc tội. Hắn vì gia đình của hắn, quá khứ của hắn, những thứ hắn không cần phải chuộc tội.
Hắn cảm thấy mất hết sức lực, bây giờ hắn đang dựa vào cây, giữa lúc cấp bách, hắn bỗng dưng trở lại tuổi mười tám, muốn mổ bụng để chứng minh tình yêu của mình, hắn buột miệng: "Nhưng anh thật sự—"
"Ừm, em cũng thật sự rất thích anh." Lý Đông Hách tiếp lời. Cậu đã dùng giọng điệu như thế nói với hắn: Tiếng nước biển chảy trên bãi cát vàng, khiến người ta nhìn thấy bãi cát vàng như được nước biển bao phủ, đầu sóng còn nổi lên một chút bọt trắng.
Nên câu nói này cũng giống như cát và bọt trắng trong không khí, hắn không thể giữ được.
Hắn nhìn thấy nước mắt của Lý Đông Hách, cảm giác như đang mơ. Hắn muốn đưa tay ra lau giúp cậu, nhưng phát hiện trên tay mình dính đầy kem, bàn tay giơ ra nửa chừng lại rụt về. Kem chảy ra khiến tay hắn rất lạnh.
"Em còn tưởng anh sẽ nói, có muốn bỏ trốn không." Giọng điệu thay đổi, trở về bình thường. Lý Đông Hách bắt đầu nói đùa một cách trắng trợn.
Hắn nói: "Vậy giờ đi không?" Hắn nhìn mắt của Lý Đông Hách, cảm nhận được ý niệm duy nhất trong đầu lúc này: cố gắng hết sức giữ chặt Lý Đông Hách.
Rõ ràng Lý Đông Hách cũng cảm nhận được, sự tuyệt vọng và ấm áp trong mắt hắn. Nhưng Lý Đông Hách nói: "Bỏ đi." Sau đó dường như lại mềm lòng, đưa tay ra sờ tai hắn, bàn tay cũng lành lạnh, "Vậy thì hôm nay."
Ngay bây giờ.
Thực ra bọn họ rất nhỏ bé. Nhưng thế giới này như giấc mơ làm bằng thủy tinh. Cuối cùng hắn cũng hiểu, giữa giấc mơ rộng lớn như vậy, chỉ có tình yêu và nỗi đau mới khiến người ta cảm thấy chân thực, giống như hiện tại, thật đến mức không thể thật hơn, tay chân và xương cốt của hắn đều đau nhức, chỉ vì Lý Đông Hách cầm kem trên tay cười với hắn, cậu tự giễu mình, chế giễu hắn:
"Đừng trẻ con nữa—Anh trai."
Tình yêu không phải lừa mình dối người, không yêu mới phải.
Khi điện thoại reo lên, hắn đã không còn nhìn thấy bóng dáng của Lý Đông Hách nữa. Vượng Giác ban đêm quá náo nhiệt. Hắn nhận điện thoại, giọng nói của Alex truyền đến từ phía bên kia: "Sếp, đang ở đâu?"
Hắn đột nhiên thấy day dứt, lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn đã không có gì có thể bảo vệ mình nữa. Hắn bình tĩnh lại, đáp "Vượng Giác."
Bên đó có rất nhiều tiếng ồn. Máu dồn thẳng lên não. Dường như hắn đang quay lại vụ nổ ở Tiêm Sa Chủy, vào cái ngày trời toàn gió nóng, hắn đang chạy vội vã bên đường, gió cười nhạo bên tai hắn. Mà bây giờ cũng giống khi đó, gió đang cười với hắn, phản ứng đầu tiên của hắn là, Lý Đông Hách có xảy ra chuyện không.
"Nhân chứng trúng độc chết rồi."
"Lý Ký ra tay?"
"Phải. Thuộc hạ của Lý Đông Hách đã chọn ra một người, dùng cái chết ép đưa ra lựa chọn. Có lẽ đã lên kế hoạch từ lâu, vừa xong."
Vừa xong. Khi Lý Đông Hách rơi nước mắt, khi Lý Đông Hách đặt cược "Em cũng thật sự rất thích anh", khi Lý Đông Hách dùng giọng điệu đó gọi hắn là anh trai. Hắn nhớ đến những vết xước ở đầu xe và sau xe vào buổi chiều. Nhà thờ yên tĩnh đến bất ngờ. Đã lên kế hoạch từ lâu. Hắn không cảm nhận được nỗi đau bị bán đứng. Hắn đáng phải nhận những điều này. Hắn nhớ khi Lý Đông Hách rời đi, cậu đã tiêu sái vẫy tay chào hắn, nói "Bye bye anh trai, đừng tiếp tục làm đấng cứu thế nữa." Hắn cố gắng phóng to khuôn mặt tiêu sái trong trí nhớ, và nhìn thấy một khuôn mặt giống như hắn, khuôn mặt vô cùng mệt mỏi. Bọn họ bị một thế lực lớn hơn thúc đẩy, đi đến bước đường này, không ai có thể cứu ai. [Nhưng anh không có cách nào cứu được em.] Bọn họ là những người hoàn toàn khác biệt. Tất cả những gì họ có thể dành cho nhau, chỉ là chút thời gian lén trộm đi và chút tình yêu đáng thương này.
Hắn mệt, quá mệt. "Đã biết." Giọng hắn hơi khàn, "Có chứng cứ không?"
Bỗng dưng một phần trong hắn hy vọng không có chứng cứ nào cả. Lý Đông Hách, em sẽ không ngốc đến thế chứ, sẽ không tự tìm chết đúng không. Còn một phần trong hắn đang hét ầm lên, nhìn vào khuôn mặt mệt mỏi của Lý Đông Hách:
Tại sao không cố gắng hơn một chút, diễn cho ra cái vẻ không yêu anh? Tại sao vẫn còn yêu anh?
Hóa ra tôi thật sự có thể yêu một người đến thế.
"Không có—"
Hắn làm như bất lực thở dài.
"—Nhưng khi bị bỏ độc nhân chứng vẫn chưa chết hẳn. Hắn nói—Có lẽ hắn đã lạnh lòng với Lý Ký—Chủ động khai báo thông tin để thứ sáu tuần sau chúng ta đến The Peninsula Hotel. Ôi, đen đủi, thứ sáu tuần sao là đêm bình an, nếu là tình báo sai—"
Hắn nhanh chóng cúp máy. Bắt đầu thở không ra hơi, hoảng sợ đến phát điên. Hắn chạy về phía trước vài bước, nhưng sớm đã mất dấu Lý Đông Hách. Số mệnh do máu thịt ban tặng khiến hắn cũng cảm nhận được cơn ác mộng của Lý Đông Hách. Em đang ở đâu. Van xin em. Đừng rời xa anh.
The Peninsula Hotel. Đừng đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com