Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

✨Thế giới 1✨ Chương 1. Bức hôn, cứng rắn (H)

[ Thế giới đầu:Chính muội & Đại thúc (NP) ]
Chương 1: Bức hôn, cứng rắn (H)

Edit + Beta: rich_3009

✨✨✨
.


.
.
.
.

Hàn Phương Ngân cô nghĩ mình yêu ai đều không có kết quả, yêu da diết một người không yêu mình chẳng nhận lại kết cục tốt đẹp, nhưng đến khi cô không yêu lại có người day dưa đến cùng quấn lấy mình, cắt không đứt lý còn loạn tình cảm, thật quá thống khổ, cô muốn được giải thoát, nhưng lại không dũng khí chết…

Mờ mịt đi trên đường, chẳng có mục tiêu…

Trong đầu hiện quá nhiều hình ảnh, cô bi thương cười lạnh, cuộc đời ngắn ngủi hai mươi năm, cô nếm đến vị thế gian vô thường, mọi chuyện mà mình nhìn thấy trước mắt đều không phải thật.

Cuộc đời của cô, quả thực là một chuyện khôi hài, gọi cả đời một tiếng mẹ, đến thời điểm cuối cùng mới biết không phải là mẹ ruột.

Ba ba qua đời được một năm, Hàn Phương Ngân đi chỉnh sửa lại di vật của ông ấy, mới phát hiện ra bí mật khủng khiếp này, cô kinh ngạc và thống khổ vạn phần, nhận giặc làm mẹ, thật đúng là bi thảm, càng khổ sở hơn chính là cô bị chính cái người nhiều năm tự xưng là mẹ - Trương Văn Văn cho ra bán.

Khó trách, cô một mực cùng mẹ không thân thiết cho lắm, nguyên lai là bởi vì Trương Văn Văn chẳng những không phải mẹ thân sinh của mình, mà là một tiểu yêu tam đoạt lấy baba, mẹ ruột của cô cũng là bởi vì Trương Văn Văn, mà phí hoài bản thân mình đi dẫn đến tự sát.

Hàn Phương Ngân xốc lên quyển nhật ký cổ xưa, đem những ký ức xưa từng li từng tí tất cả đều tìm về.

Quyển nhật ký xưa viết rằng baba trong nhiều năm qua rất hối hận và thống khổ. Từng cái, từng chút, tất cả đều viết xuống dưới, mang lại rung động thật sâu sắc cho thể xác và tinh thần của cô.

"Tại sao có thể ra dạng này! Tại sao có thể!!" Gọi người đàn bà đó cả đời là mẹ, lại chính là hung thủ tiểu tam hại chết mẹ ruột của mình, chuyện này bảo cô làm sao có thể chịu nổi.

Chuyện này, quả thực đối với cô như sấm sét giữa trời quang, ông trời đối với cô thật biết cách trêu đùa.

Cô suy tàn ngồi sập xuống đất, khóc rống nghẹn ngào, "Ô ô ô!" Nghĩ đến truyện xưa, cô càng không cách nào để tha thứ.

Trương Văn Văn trăm phương ngàn kế muốn dựa vào cô để hưởng thụ vinh hoa phú quý, buộc cô gả cho một người đại thúc.

"Tôi không gả!" Hàn Phương Ngân mặt đối mặt với người mẹ cùng bà ngoại liên thủ bức hôn, cô kích động kiên trì không gả.

Trương Văn Văn nhíu mày nói: "Con gái a! Người ta coi trọng con, là phúc khí của con! Hắn chính là tổng tài của tập đoàn Đông Phương khét tiếng."

"Tôi chẳng cần biết hắn là ai! Tôi dù gì mới 19 tuổi..." 19 tuổi gả cho ông chú 38 tuổi, cái này ra cái gì sao?

Coi như hắn dáng dấp không tệ có tiền rồi thì sao, cô có thể bằng tuổi con gái của hắn , trâu già gặm cỏ non, cô còn có một cuộc đời xán lạng muốn nếm chảy, cô không muốn như vậy liền kết hôn sinh con.

". . ." Hàn Phương Ngân quả thực không có cách nào tưởng tượng, sự tình tại sao có thể xảy ra như vậy…

Hết thảy tất cả đều là Trương Văn Văn thiết kế cạm bẫy, cô tỉ mỉ về muốn. . .

Ngày đó. . .

Đó là lúc tan học về nhà, trong nhà không có một ai, chuông điện vang lên, cô nhìn qua mắt trên ván cửa điện gặp được người đàn ông, cô không tình nguyện nhất chính nhìn thấy vị đại thúc kia.

"Phương Ngân tôi biết em ở nhà. . . Mở cửa. . .Nếu không. . . Tôi ở chỗ này cũng có chìa khoá dự bị. . ."

"Ông. . ." Đáng chết, mẹ cứ như vậy chờ đợi không kịp muốn đem con gái mình gả đi?

Lúc này Đông Phương Ưng quả thật cầm chìa khoá dự bị mở ra cánh cổng nhà cô, thật đáng chết! Cô ngay cả cơ hội bỏ trốn đều không có.

"Đi. . . Tôi dẫn em đi ăn bữa tối. . ." Đông Phương Ưng bắt lấy cổ tay của cô.

"Không cần!" Phương Ngân hất tay của đối phương ra, lui mấy bước, phi thường không thích hắn bá đạo.

Đối mặt với khí thế bức người bá khí nam nhân, cô có chút sợ hãi, kiên trì ứng đối.

"Phương Ngân. . . Chúng ta liền sắp thành vợ chồng . . . Em còn bộ dạng này tránh xa người ngàn dặm. . . Thật rất không nên." Đông Phương Ưng nhíu mày có chút không cao hứng, hắn rất thích nha đầu này, từ lần đầu tiên gặp liền thích, không những thích, thậm chí không tiếc lấy hôn nhân vây khốn cô, hắn vốn là người mang chủ nghĩa không bao giờ cưới, vì muốn lấy được cô, không tiếc từ bỏ cuộc sống độc thân.

Nếu là cô vẫn cứ ngoan cố không chịu đồng ý cưới, hắn tự có phương pháp làm cô không thể cự tuyệt, không thể dứt được, hắn muốn mang theo cô chạy trốn, muốn chạy trốn tới tận kiếp sau.

Nam nhân tiến sát từng bước, đem cô vây đến góc tường, để cô lui mà không có đường lui, bàn tay thô to của hắn lại lần nữa giữ chặt cách tay nhỏ mềm mại.

"Phương Ngân. . . Tôi thích em là thật . . . Sau khi kết hôn. . . Em muốn đi học tiếp tục, tôi đều sẽ ủng hộ vô điều kiện. . . Tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng cuộc sống trước mắt của em!" Hắn ôn nhu gọi cô, hi vọng thái độ của cô mềm mỏng một chút, chí ít cho hắn có cơ hội tiếp cận được cô.

"Không! Tôi không có khả năng gả cho ông . . . Buông tay ra. . ." Phương Ngân nghe không vào, ương ngạnh chống cự thân cận của đối phương ,ý đồ muốn hất tay ra, lại bị áp chế ngược lại vào góc tường không thể động đậy, giờ phút này nam nhân có chút tức giận. Vầng trán hắn nổi gân xanh hiển hiện co rúm, cưỡng chế một cổ lực đạo để kiềm chế sự giãy dụa kháng cự của thân thể trước mặt.

"Buông tay. . ."

Một tay hắn bóp chặt cằm của cô, cắn răng nghiến lợi gầm nhẹ, "Phương Ngân. . . Cam chịu số phận đi! Mẹ của em bán em cho tôi với một số tiền không nhỏ. . . Giờ em là của tôi. . ."

“Ông nói cái gì?" Phương Ngân kinh ngạc ngẩng đầu, đồng tử co lại không cách nào tin, mẹ tại sao có thể làm như vậy.

Khuôn mặt cô biểu lộ kinh ngạc xen lẫn ngu ngơ, môi đỏ run nhè nhẹ kích thích làm hắn muốn âu yếm dục vọng, trực tiếp cúi đầu hôn, cắn nuốt môi cô dồn dập làm cô phát ra âm thanh kháng nghị, "Ô ô ô. . ." Cô bừng tỉnh kịch liệt giãy dụa, lại chống cự không được sức lực của nam nhân kiềm chế cường hãn, càng hôn càng sâu, làm cô thở hồng hộc, nam nhân mới chấp nhận buông ra.

"Ông nói cái gì?"

"Chữ trên mặt lời nói. . . Hôm nay tôi liền đến đi đến đón em."

Lúc này một trận trời đất chuyển động, "A ~~" cô bị nam nhân treo ngược gánh trên vai,
"Thả tôi xuống. . ."

Đông Phương Ưng trực tiếp tùy tiện chọn đại một phòng tương đối gần nhất, đẩy cửa tiến vào, đem mỹ nhân trên vai ném trên giường, "Ông. . ." Cô chưa kịp giãy dụa để thoát thân, nam nhân đã bay nhào trên người cô, "Thả tôi ra. . . . . . Thật nặng. . . Người ta không thở nổi. . ."

Nam nhân ghê tởm dùng thể trọng của chính mình cố ý ngăn chặn cô, để cô không thể động đậy.

"Ngân, đừng lãng phí sức lực, ngoan ngoãn, tôi sẽ thương yêu em thật tốt, sẽ làm em sung sướng." Hắn muốn cô sắp điên rồi, phần thân dưới thẳng tắp xông lên, đối phương càng chống cự càng tiếp thêm sức mạnh để hắn đi chinh phục dục vọng.

Đông Phương Ưng ngày thường đều ở phòng tập thể thao, trên người cơ bắp phi thường phát đạt trông hơi đáng sợ, đừng nói đối với một nữ nhân, kể cả nam nhân cũng rất khó là đối thủ của hắn.

"Ô ô ô. . ."

Ngọn lửa xâm nhập vào miệng nhỏ nó làm cô thở gấp, từng bước xâm chiếm tham lam lấy hết tư vị trong miệng cô, làm một cuộc quy mô lớn xâm lấn lĩnh vực tư nhân, quần áo từng kiện bị cởi bỏ vứt trên mặt đất, sức lực nam nữ quá mức khác nhau, nữ nhân hoàn toàn kháng cự không được.

"Không. . ." Hai vú bị hắn hút hung hăng chà đạp mang lại cảm giác xa lạ làm cô tê dại đến tiêu hồn, để lại cô toàn bộ rung động, "A ~~" nữ nhân sức lực yếu kém rất nhanh mất đi năng lực chống cự, nam nhân thừa thắng truy kích, kéo ra một chân, lộ ra tiểu huyệt xử nữ mẫn cảm nhất, bàn tay lớn nhào nặn cách hoa, kích thích lửa tình, trêu chọc tình dục.

"A ~~" Thân thể cô run rẩy khoái cảm tê dại ba ba phá hủy ý chí của cô, tiểu huyệt ướt át tê dại run rẩy, hư mềm bất lực rên rỉ, "Tiểu huyệt em đẹp như vậy, ẩn ướt tốt như vậy! Thật là một vật nhỏ nhiệt tình ."

Ngón tay nhanh chóng làm ra động tác thao huyệt, phốc tư ba ba ba! Mở rộng động tác! Hắn cúi đầu cuồng nhiệt hút lấy đầu nhũ run rẩy, lôi kéo gặm cắn lại âu yếm, ngón tay không ngừng đi vào từ hai ngón biến thành ba ngón rút ra đút vào kịch liệt, "A ~~ Không!". Ngón cái to lớn tấn công xoa nắn ngăn chặn cánh hoa, để lại cảm giác tê dại bay thẳng lên trán, để cô mất hồn lý trí tán loạn, mặc cho hắn thao làm, hi vọng chờ một chút lúc tiến vào, có thể giảm nhẹ đau đớn một chút khi bị phá thân.

Tình trạng này vô lực khống chế, mười con ngựa cũng kéo không được, tên đã trên dây không phát không được
.
.
.
.
.
.
.
.
Chương mới có rùi đâyyyyy 😝✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com