Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Thợ săn trên núi 5

"Đúng vậy! Ninh Uyển, không cho phép ngươi nói ca ca ta như thế!" Một nữ tử có khuôn mặt tròn trịa mạnh mẽ bước tới, mà ca ca nàng ta, xấu hổ đến mức mặt đỏ bất thường.

Ninh Uyển mặt đẹp không đổi sắc, này đúng là tai bay vạ gió mà, nàng xoa xoa đôi chân bị trẹo của mình, khinh miệt cười: "Đúng đúng đúng, Vương Xuân Ny, ca ca nhà ngươi đội trời đạp đất, biết chữ biết điều, hay là ngươi gả cho ca ca ngươi đi. Này cũng coi như là tự sinh tự tiêu, không lãng phí tài nguyên cũng coi như tránh gây tai họa cho người khác, đỡ cho lão yêu bà kia cả ngày lo lắng con trai mình yêu đương với quả phụ, tìm xúi quẩy đến cho người ta."

Lần này ngay cả Vương Trúc Tân cũng niết chặt ngón tay phát ra tiếng "cót két" vang dội, Vương đại nương vén tay áo lên, miệng rống hét: "A a a! Ngươi cái loại giày rách này, hôm nay xem ta có xé nát cái miệng tiện của ngươi hay không!"

Nàng lặng lẽ nắm chặt hòn đá trong tay, lão phụ kia mà dám nhào tới, hòn đá liền sẽ theo kẽ tay nàng chào hỏi với mặt bà ta. Ninh Uyển biết, đối phó với loại người không nói lý này, chính là một phần khí thế nào cũng không được thua, nếu không sẽ lại vướng vào một loạt khúc mắc vô cùng vô tận, dù sao cũng không trông cậy được vào mấy người nhà này giúp nàng truyền ra thanh danh tốt, khóe môi khẽ câu lên: "Tới đi, đám người các ngươi một nhà đều lên hết đi, đừng có truyền ra bên ngoài là ta, lấy ít, bắt nạt, nhiều nha~"

"Tiện nhân!" Vương đại nương lúc này hai mắt đỏ bừng, như diều hâu chụp mồi lao tới.

Vừa lúc cách đó không xa truyền tới một đạo thanh âm tức giận: "Dừng tay."

Hoắc Vân Sơn sắc mặt trầm xuống, rõ ràng hắn bước đi như thường lệ, nhưng lại cho người ta cảm giác như long hành hổ bộ, chớp mắt đã như cây cột sắt sừng sững đứng trước mặt mấy người. Thân hình cường tráng rắn chắc khiến Vương đại nương vốn hung hãn chết lặng, bà ta chỉ nghĩ rằng tiểu quả phụ này vẫn giống như trước đây thiếu mắng thì mắng thôi, nhưng lại nhất thời quên mất nàng mới gả cho Hoắc Vân Sơn - nam nhân có thể nâng cối xay đá chỉ bằng một tay.

"Vương đại nương, bà là đang khi dễ Hoắc gia ta không có người sao?" Đôi mắt Hoắc Vân Sơn trầm uy hung dữ, hắn là do thấy nữ nhân kia chậm chạp mãi không về nhà, còn cho rằng nàng lạc đường, không nghĩ tới lại bị người bắt nạt, hơn nữa còn là Vương đại nương, người trước đây từng tươi cười đổi gạo lấy thịt với hắn.

Vương đại nương không tự chủ lui về phía sau, nuốt nước miếng: "Vân Sơn, chuyện này... đều là hiểu lầm."

"Hoắc đại ca, là tức phụ nhà huynh đức hạnh bất chính, câu... câu dẫn ca ca ta, nương ta giận quá mới nói nàng vài câu." Khi Vương Xuân Ny nhìn thấy Hoắc Vân Sơn, tay chân liền xuất mồ hôi, tim đập rộn lên, thấy hắn nói hai ba câu không chỉ che chở cho Ninh Uyển mà còn hung dữ với người nhà mình, nhịn không được mở miệng.

Ánh mắt ác liệt của Hoắc Vân Sơn quét qua người nàng ta, không hề tiếp lời, ngồi xổm xuống, đối với nàng dâu nhỏ nhà mình đang hất cằm, ôn nhu nói: "Đau không?" Hắn đưa tay ra, cẩn thận ôm ngang nàng lên, Ninh Uyển giật mình vội vàng ôm lấy cổ hắn, rốt cục cũng đang có người ngoài ở đây, khuôn mặt trắng nõn nhiễm lên một mảnh hồng rực.

"Hoắc đại ca..." Vương Xuân Ny còn chưa từ bỏ ý định.

"Vương đại nương, nếu về sau trong thôn có lời đồn đãi gì không tốt về thê tử của ta, ta không ngại quăng con trai nhà bà vào trong núi cho hổ gặm đâu. Hắn trêu ghẹo người, nhưng rõ ràng là thê tử ta chê."

Hoắc Vân Sơn ném xuống những lời này, hù Vương Trúc Tân hai chân run rẩy, Vương đại nương cũng run cả người, Vương Xuân Ny sắc mặt tái nhợt.

Trên đường trở về, Ninh Uyển tựa đầu vào trong ngực hắn, nghe rõ nhịp tim hắn đập trầm ổn mà có lực, lúc này nàng mới cảm thấy nơi bị trẹo kia âm ỉ đau nhức, giống như bị kim châm vậy...

"Nhịn một chút, trở về thoa rượu thuốc cho ngươi." Hoắc Vân Sơn cau mày.

"Ừm..." Ninh Uyển hiếm khi biết điều, một lúc sau lại "khanh khách" cười rộ lên, cảm giác run rẩy lay động từ nơi da thịt tiếp xúc truyền đến làm hắn hít sâu một hơi trong lòng, khiến chân mày hắn nhíu chặt hơn.

"Ngươi cười ngây ngô cái gì?"

"Ài, nhớ tới bộ dáng hai huynh muội ngu xuẩn phát xuân kia, làm ta cười chết mất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com