life (3)
Song recommended by editor: Well (우물) - sonakbyul (소낙별)
.
.
"Seungyoon, đến sân bay rồi." Song Minho đợi bên ngoài, một tay chống lên thành trên của cửa xe, phòng khi Seungyoon đi ra sẽ bị cụng đầu.
Song Minho vẫn luôn rất dịu dàng, bất kể là trước đây hay hiện giờ.
Bên ngoài trời vẫn mưa, bầu trời vẫn bị một tầng âm u phủ kín, che đi sắc xanh trong thăm thẳm. Kang Seungyoon kéo mình khỏi kí ức ẩm ướt, bắt đầu chờ mong vào chuyến du lịch lần này.
Song Minho trông cũng rất vui vẻ, lúc đợi check-in còn ngâm nga hát. Kang Seungyoon nghe nói hai người sẽ đi đảo, quả thực rất hợp với mùa hè, rất hợp để đi du lịch, cũng là nơi thích hợp để cả hai cần tới.
Song Minho ngâm nga nửa bài thì không nhịn được cười, Kang Seungyoon ngờ vực giây lát, đối diện với ánh mắt của hắn, cũng chợt bừng tỉnh rồi bật cười theo. Cái quảng cáo ô tô giả kia, nhưng đồng thời cũng là chuyến đi đẹp đẽ. Kang Seungyoon đôi lúc cảm thấy NaPD giống một người viết truyện cổ tích, một người viết truyện cổ tích nhưng thích đánh cược và toàn thua – tất nhiên, nếu lúc đó bọn họ không phải đi du lịch trong nghèo khó chi li thì sẽ tốt hơn.
"Bây giờ xem lại đoạn bị lừa chụp ảnh quảng cáo ô tô vẫn cảm thấy mất mặt cực kì." Song Minho cảm thán.
"Ai bảo không đâu, 'yêu là hai phía' mà nhỉ"
"Đừng có nhắc mấy từ đấy nữa" Song Minho giả bộ đau khổ bịt tai.
Hai người giống như đã đến tuổi già, mấy chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi trước kia thuộc như lòng bàn tay, lâu lâu lại lôi ra tán gẫu. Kang Seungyoon rất thích như thế, thích đến mắt cong lên vui vẻ, cười trêu Song Minho. Tuy nhiên, đối với thần sắc lạnh nhạt nói câu "Tớ muốn chết" của Song Minho, Kang Seungyoon cũng thích. Dù là khiến cậu vui vẻ hay khổ sở, chỉ cần đó là Song Minho, Kang Seungyoon không có cách nào chán ghét.
Lấy chuyện hay ho xảy ra suốt mười mấy năm nay để lấp đầy khoảng thời gian chờ check-in thật quá dễ dàng. Vừa mới nói đến đoạn mới debut, đã tới thời gian lên máy bay. Kang Seungyoon cố ý để Song Minho chỗ cạnh cửa sổ, để hắn có thể ngắm mây bên ngoài – việc mà hắn thích nhất.
Máy bay cất cánh, Song Minho quả nhiên đặt toàn bộ ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Kang Seungyoon không nói gì, cậu biết cả hai đều cần những khoảng thời gian yên tĩnh. Đây là thói quen của cả hai khi đi công tác trong nhiều năm, tuy là ở chung không gian, lại không quấy rầy nhau.
Có điều ngày hôm nay cảm hứng nói chuyện của Song Minho đột nhiên tăng cao, nhìn mây ngoài cửa sổ nói: "Cậu có xem Doraemon tập cả nhóm lên trên mây chơi chưa?"
Kang Seungyoon đáp chưa xem, nhưng cũng không làm tắt nhiệt tình của Song Minho.
"Hồi nhỏ xem tớ hâm mộ cực kì luôn, nghĩ đám mây mềm mại như giường, rồi vị sẽ ngọt như kẹo bông gòn, còn có thể bơi trong biển mây nữa. Đấy là lần đầu tiên tớ ngưỡng mộ Nobita vì có Doraemon bên cạnh."
"Một ngày nào đó cậu cũng sẽ chạm tới mây thôi."
"Trên mặt đất đã chạm đến rồi, bầu trời cũng nhanh thôi."
Kang Seungyoon không theo được suy nghĩ của Song Minho, nhưng thấy hắn không nói nữa, cũng từ bỏ truy hỏi. Nhưng dù cậu có hỏi, tên Song Minho kia đại khái cũng chỉ nói một ngày nào đó cậu sẽ hiểu.
Có lẽ do bị ảnh hưởng bởi Song Minho, Kang Seungyoon cũng có chút thích ngắm mây. Bằng chứng là trong máy ảnh ngày càng nhiều ảnh chụp mây, còn có ảnh Song Minho đang chăm chú đặt tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Mây quả thực rất đẹp, dù là loang loãng hiện những đường tơ nhỏ như kẹo bông gòn, hay là dày nặng như đám bông mềm mại, vẫn đều đẹp cả. Tầm mắt Kang Seungyoon lệch về một bên, dừng trên gáy người bên cạnh.
Ừm, mây đen thì cũng đẹp. Dù cho Kang Seungyoon không thích những ngày trời đầy mây hay đổ mưa.
Tuy Kang Seungyoon cũng thích ngắm mây, nhưng cũng không thể tập trung không nhúc nhích như Song Minho được. Cậu không nhìn nữa, mở khóa iPad, mở bộ phim "Hachiko chú chó trung thành" đã được tải về từ trước lên xem.
Đó là một bộ phim điện ảnh rất buồn, đặc biệt với người nuôi chó như Kang Seungyoon mà nói thì buồn thảm càng thêm buồn thảm. Cậu lấy đốt ngón tay xoa xoa khóe mắt, bắt được tiếng sụt sịt mũi của người ngồi bên. Quay đầu sang Song Minho, chỉ thấy hắn từ khi nào cũng cùng xem bộ phim, lúc này vành mắt đỏ hồng, hốc mắt lấp lánh nước mắt.
Kang Seungyoon đã sớm quen với khía cạnh nhạy cảm khác thường của Song Minho, rất tự nhiên đưa giấy ăn cho hắn. Song Minho không cầm giấy, mà nắm lấy tay cậu.
"Seungyoon, không phải chờ tớ."
Một câu của Song Minho khiến những bi ai mờ ảo của bộ phim như có điểm dừng chân, buồn bã thương tâm trong lòng Kang Seungyoon như tràn ra. Thời thời khắc khắc Kang Seungyoon đều nhắc nhở chính mình rằng Song Minho một ngày sẽ rời đi xa, thời thời khắc khắc nhắc nhở chính mình không phải sa vào trong sự vui sướng nhất thời này, nhưng cậu vẫn cứ ngây ngốc đứng yên tại chỗ, chờ đợi bóng lưng kia quay đầu, chạy về phía cậu.
Nhưng không về được nữa, một vầng mây đi xa thì không thể cách nào cứu vãn.
Cậu khó khăn gật đầu, nắm chặt tay Song Minho.
.
.
"Seungyoon, cậu cảm thấy cuộc đời là gì?"
Đây là lần thứ ba Song Minho hỏi Kang Seungyoon vấn đề này.
"Đại khái là cực khổ." Kang Seungyoon nhặt một khối đá dẹp, hơi mỏng, ném về phía biển.
Đây là vào hôm sau, khi hai người đi Đài Loan. Ngày đầu tiên vì khúc dạo đầu trên máy bay kia, Kang Seungyoon không còn tâm trạng đi chơi, vùi ở khách sạn cùng Song Minho xem TV cả ngày.
Cả hai đều rất thích Đài Loan, một phần vì hồi trước đi tour concert fans ở đây đều rất nhiệt tình, phần còn lại vì đồ ăn ở đây ngon. Rời ra phía sau showbiz, bọn họ không còn vì quản lý vóc dáng mà khống chế lượng calorie nạp vào người nữa, tự nhiên muốn ăn uống tùy thích cho căng bụng. Cơ mà, sở dĩ cả hai thích nơi này nguyên nhân chính đại khái là do ở đây có cảm giác thân thiện bình yên. Đi lạc giữa khói lửa nhân gian, Kang Seungyoon cảm thấy Song Minho ít nhiều cũng nên hưởng chút vui vẻ, dù là ngắn ngủi cũng được.
"Tiêu cực thế? Không giống cậu tí nào."
Song Minho học Kang Seungyoon ném đá trên nước, đá chỉ nhảy ba lần, liền vô thanh vô thức chìm vào trong biển. Hắn hơi ảo não nhìn sang Kang Seungyoon ném nhảy tận tám lần.
"Bảo là tiêu cực, không bằng nói trước đây tớ quá lạc quan." Kang Seungyoon chơi đã hơi mệt, ngồi thẳng xuống cát, nhắm mắt phơi nắng.
Song Minho cũng từ bỏ trò chơi hắn không am hiểu, dựa vào chỗ Kang Seungyoon ngồi, cười cười: "Cuộc đời cũng không chỉ có đau khổ mà."
Sóng biển cuồn cuộn, dưới mặt trời chói chang lóe lên ánh sáng vỡ vụn. Giọng Song Minho theo tiếng sóng, tiếng gió, thổi vào trong tai Kang Seungyoon.
"Sao cảm giác lời này do cậu nói ra cứ không đáng tin ấy nhỉ?"
"Bây giờ tớ cũng đang rất hạnh phúc mà, bởi được cùng cậu ngắm biển nè."
"Song đa tình ơi là Song đa tình."
"Tớ còn cảm thấy cuộc đời là theo đuổi." Công lực bẻ lái câu chuyện của Song Minho thật sự là bậc thầy, nhưng Kang Seungyoon đã quen với việc hắn nghĩ gì nói nấy như này rồi. Cả hai đã ở chung lâu lắm rồi, lâu đến mức khuyết điểm hay thói xấu nhỏ của nhau cũng tỏ tường. Kang Seungyoon thậm chí cảm thấy, chẳng may một ngày Song Minho không còn nữa, cậu cũng có thể tự tưởng tượng ra một phiên bản vô hình của hắn.
Biến thái —— Kang Seungyoon tự giễu nghĩ. Cậu nhanh chóng thu hồi lại những suy nghĩ kia, hỏi tiếp: "Vậy cậu theo đuổi cái gì? Cái chết à?"
Song Minho nghe vậy giật mình một chút, đại khái không nghĩ Kang Seungyoon lại thẳng thắn cùng hắn thảo luận vấn đề này. Tuy nhiên thần sắc cũng rất nhanh lấy lại vẻ bình thường.
"Tất nhiên không phải. Tớ không có gì theo đuổi, cho nên mới muốn chết. Chết là kết quả, không phải nguyên nhân."
Trước kia, Kang Seungyoon chắc chắn sẽ không thể nghĩ được Song Minho với biệt danh "đồ ngốc" đến một ngày lại nói câu như vậy. Nhưng cậu biết hắn không ngốc chút nào, nội tâm tinh tế lại nhạy cảm —— điển hình của những người làm nghệ thuật. Cậu cũng không quá bất ngờ trước câu nói của Song Minho, bởi cậu luôn mơ hồ cảm nhận được khoảng trống bên trong hắn.
"Tớ từng có thứ theo đuổi." Song Minho trầm giọng xuống "Nhưng sau đó dần phát hiện, cái kia không tính là theo đuổi, nói là chấp niệm đúng hơn. Hiện tại chấp niệm kia tớ cũng đã buông xuống rồi, càng không biết lý do tồn tại là gì. Trên thế gian còn rất nhiều thứ tốt đẹp thú vị, nhưng đều không liên quan đến tớ, cũng không trở thành lý do để tớ muốn sống."
"Thật sự là cậu chưa từng có mong muốn theo đuổi thứ gì à?"
Song Minho ngừng một chút, tựa như đang suy nghĩ cách sắp xếp lại ngôn từ, rất nhanh đáp lại.
"Ví dụ như tí nữa muốn đi ăn gà rán, ngày mai muốn đi chợ đêm? Có điều cậu biết đấy, những điều này không thể chống đỡ nổi từng giây hô hấp của tớ. Một đám lửa nhỏ có thể đem lại ấm áp, nhưng có thể giúp cậu vượt qua đêm đông giá rét không?"
Kang Seungyoon im lặng không lên tiếng.
Kang Seungyoon thông minh như thế, Song Minho biết cậu chắc chắn hiểu mình đang nghĩ cái gì, cũng biết im lặng của cậu tức là đồng ý với những điều mình nói, nên mới nói tiếp:
"Mỗi đêm mỗi ngày tớ đều hỏi chính mình theo đuổi cái gì, tớ tồn tại vì cái gì. Vì người thân? Vì bạn bè? Vì fans? Vì nghệ thuật? Ngàn vạn lý do, nhưng không có lý do nào vì chính bản thân tớ cả. Cuộc đời hư vô, tất cả đều không chân thật. Sau khoảng thời gian vui sướng kia là trống rỗng dằng dặc vô tận, tựa như hạnh phúc chỉ là một góc nhỏ nằm trong đám mây cô độc."
Hắn dừng lại một lát, giống như biết rõ câu tiếp theo nói ra sẽ là hiện thực tàn khốc, lại chẳng thể giữ lại mà tiếp lời.
"Seungyoon, không phải tất cả ai cũng đều thích hợp để tồn tại."
"Luôn có cơ hội gặp lại mà."
Cậu còn có thể nói gì đây? Còn có thể làm gì đây?
Kang Seungyoon nhìn bàn tay mình, tưởng như có một sợi dây thừng vô hình trói chặt. Nhẹ nhàng cởi ra, để đám mây bị trói lâu ngày bồng bềnh trôi đi xa, rời xa nhân gian đầy tro bụi.
"Nhớ đừng đổi tên."
"Tất nhiên."
Gió biển ngày hạ thật dịu dàng, để làm khô hốc mắt vừa ươn ướt, mang hơi nước mờ mịt hợp lại, rồi ngưng tụ rơi xuống thành biển. Nước biển nhấp nhô lay động, theo khóe mắt, theo sống mũi, theo khuôn mặt, chìm xuống đại dương sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com