C75 - TG10: Ma cà rồng (12)
Edit: Linhha
Nói là địa lao, kỳ thật chỉ là một cái hầm rượu ẩn, bày kết giới, tạm thời giam người bên trong. Văn Anh vừa bước vào, không khí âm u lập tức bao trùm, cố gắng xâm nhập vào chiếc váy dài lộng lẫy trên người cô.
Freneau vẫn ăn mặc như kẻ lang thang, hắn ngồi yên bên cạnh một thùng gỗ lớn, tay tùy tiện gác lên chân đang chống, tóc xõa xuống, trông vô cùng nghèo túng bất cần.
Nhận ra có người đến, hắn ngước mắt lên, đôi mắt xanh thẳm khiến người ta không thấy đáy, dường như chẳng có gì có thể lọt vào mắt hắn.
"Anh có đau không?" Giọng thiếu nữ dịu dàng cẩn thận vang lên trong hầm ngầm.
Cô đi đến trước mặt hắn khom người xuống, định chạm vào những lỗ rách trên quần áo hắn. Sau đó cô phát hiện phần lớn vết thương đã đóng vảy, không khỏi một lần nữa kinh ngạc trước khả năng chữa trị của ma cà rồng. Xem ra dù là ma cà rồng cấp thấp, tốc độ tự chữa lành cũng không phải người thường có thể so sánh.
Cô ngượng ngùng rụt tay lại.
Hắn không mấy để ý hỏi: "Có thuốc lá không?"
"Tôi không cố ý muốn nói như vậy... Không, tôi cố ý." Cô ngồi xuống bên cạnh hắn, mặc cho chiếc váy lộng lẫy tiếp xúc thân mật với mặt đất dơ bẩn, dùng giọng nhỏ nhẹ giải thích với hắn: "Nếu không làm vậy, anh sẽ đi mất. Các anh không thể... Không thể tùy tiện ai cũng có thể bắt nạt tôi, nếu tôi đã định bị giam ở đây, vậy anh cũng đừng hòng đi."
"Lúc đầu anh trộm đồ là anh sai rồi, coi như anh đối với tôi không tệ, tôi cũng không thể coi như lấy oán trả ơn, đúng không?"
Freneau: "... Thuốc, có không?"
Đối mặt với câu hỏi cố chấp của hắn, cô chỉ có thể lắc đầu hỏi: "Ma cà rồng cũng hút thuốc sao?"
"Chúng tôi cùng loài người trà trộn với nhau một thời gian khá dài."
"À." Cô ôm lấy chân mình, cằm đặt trên đầu gối, sau một hồi im lặng dài, cô đột nhiên dùng đôi mắt ngấn nước nhìn hắn nói: "... Anh chắc chắn không vui, cảm thấy từ trước đến nay chưa từng gặp một con người đáng ghét như tôi, đúng không?"
Freneau: "... Không có thuốc thì thôi."
Cô nhìn hắn, lại sắp khóc.
Thật khiến người ta không thể lý giải, trong cơ thể con người sao lại có nhiều hơi nước như vậy, hay là cô tương đối đặc biệt?
Hắn không thể quên được cảm giác quần áo bị khóc ướt, lưng ướt sũng đến giờ vẫn chưa tan, lúc đó nước mắt cô từng giọt từng giọt lớn rơi xuống, mang theo hơi nóng hổi, khiến lưng lạnh lẽo của hắn cũng đột nhiên sinh ra nhiệt độ.
Một cảm giác vô cùng kỳ diệu.
Kỳ thật giống như cô nói, hắn chỉ là một tên trộm, nhưng dù vậy, cô vẫn vì tâm trạng của một tên đạo tặc mà cảm thấy thấp thỏm, chỉ vì hắn đối xử với cô không tệ trên đường bắt cóc. Thật là một yêu cầu thấp đến đáng thương.
"Tôi nghe nói công tước William đối đãi phụ nữ cũng không tệ."
"... Hả?"
Quả thật không tệ, hắn cho phòng cô trang trí xa hoa, tùy ý lấy ra một món đồ nhỏ cũng là đồ cổ niên đại xa xưa, giá trị liên thành, còn có một tủ quần áo đầy ắp phục sức, chỉ có tổng thể căn phòng hiện lên màu xanh sẫm gần đen, phảng phất đè nén tinh thần mọi người.
"Chắc là sẽ tốt hơn hai anh em Setites." Freneau nói.
Hắn nhớ lại tình cảnh hắn bước vào lâu đài cổ Setites, cô ngồi yên trên mặt đất lạnh lẽo, nửa thân trên dựa vào cột giường, đầu nghiêng tựa vào cánh tay, ánh mắt vô hồn. Ngay khi hắn đột ngột xuất hiện bên cửa sổ, cô cũng không hề tỏ ra kinh ngạc. Toàn thân cô hoàn hảo không chút tổn hại, nhưng trông như đã bị người ta tổn thương một cách tàn bạo, phảng phất không có linh hồn.
"Có lẽ vậy."
Cô hoảng hốt đáp lại, đột nhiên hỏi hắn: "Đây là anh an ủi tôi sao?"
Vừa ra khỏi địa lao, Văn Anh liền bị đám oanh oanh yến yến của công tước William bao vây lại, cô nhìn kỹ mới phát hiện, những người này đều là phụ nữ loài người, đủ màu da các quốc gia. Họ ăn mặc giống như quý bà châu Âu thời Trung cổ, tô son điểm phấn, dùng quạt che mặt, vây quanh cô cười duyên dáng.
"Đây chẳng phải là cô gái mới được công tước đại nhân thu nhận sao, tuổi còn trẻ nhỉ, liệu có thể làm hài lòng đại nhân không?"
Một người trong số họ nói ra, những người còn lại đều che miệng cười khúc khích, thấy Văn Anh không phản ứng cũng chỉ cho là cô sợ người lạ. Tiếp đó liền có người dạy cô quy tắc, còn nhận cô làm chị em, gọi tên nhau, sau khi quá mức nhiệt tình, cũng xen lẫn vài lời tranh giành tình nhân và cãi vã. Họ hiếm khi thấy công tước tỏ ra hứng thú với ai như vậy.
Công tước William có sở thích sưu tầm, hắn cho rằng huyết dịch của phụ nữ các quốc gia có sự khác biệt nhỏ, cho nên luôn sinh ra hứng thú lớn với người mới khi sưu tập được người thuộc quốc tịch mới. Nhưng trong số họ đã có người thuộc quốc tịch Z, điều này khiến những người phụ nữ bề ngoài đoàn kết này có sự cảnh giác mơ hồ đối với Văn Anh.
Cuối cùng Văn Anh cảm thấy kỳ lạ từ những lời nói của họ, hỏi: "Các cô tự nguyện sao?"
"Chẳng lẽ cô không phải?" Họ ngược lại còn kinh ngạc hơn cô, rồi lại cười nói: "Coi như ban đầu không phải, về sau cũng sẽ, đàn ông bên ngoài hoặc là dựa vào phụ nữ nuôi, còn vượt quá giới hạn, hoặc là chính là không có nhiều bản lĩnh còn dám đối với phụ nữ hô hô quát quát, so với những kẻ đó, công tước đại nhân anh tuấn lại giàu có, tiêu sái lại bác học, thực sự là hiếm có, cho dù phải chia sẻ chúng ta cũng nguyện ý."
Những lời này vừa nói ra, nghe vào tai người khác đều cho rằng họ là tình nhân của công tước William, có lẽ hắn sẽ quan hệ với họ, nhưng tự định nghĩa mình ở vị trí này thật sự rất kỳ quái.
Văn Anh bình tĩnh nói: "Chúng ta đều chỉ là đồ ăn mà thôi."
Lời này khiến mọi người nổi giận: "Nói bậy bạ gì đó! Mặc dù công tước đại nhân sẽ hút máu của chúng ta, nhưng chúng ta cũng có thể cảm thấy vui vẻ từ đó không phải sao? Đại nhân cần huyết dịch để sống, mà điều này đối với chúng ta không có bất kỳ bất lợi nào, đây là sự giúp đỡ lẫn nhau bình đẳng!"
"Vậy, nơi này chưa từng có ai chết sao?"
Câu nói này tựa như nhấn xuống một cái chốt mở nào đó, không khí trong nháy mắt trở nên ngưng trệ, trong đám người không biết ai khẽ thở hắt ra.
Mấy người phụ nữ thoáng chốc câm như hến.
Đúng lúc này, người hầu trong lâu đài đi đến trước mặt Văn Anh, nói: "Công tước đại nhân mời ngài qua." Hắn không cho phép từ chối, ra dấu tay mời, Văn Anh khẽ nhấc váy, không biết ai ở sau lưng cô dùng giọng cực nhỏ nhắc nhở một câu.
"Nhất định phải nghe lời, chớ phản kháng."
Công tước William tương đối ôn nhu dễ gần, nhưng vẻ ngoài âm nhu của hắn lại khiến sự thân thiện này thêm vào một chút cảm giác không hài hòa khó tả.
"Đồ chơi phương Đông của ta đến rồi." Hắn ôm Văn Anh một cái thật chặt: "Ở đã quen chưa? Nhớ kỹ coi nơi này như nhà mình."
Hắn dẫn cô đi tham quan tranh trong lâu đài cổ. Tước hiệu công tước của hắn khác biệt với hai anh em kia, tước hiệu của hai anh em là do xã hội loài người ban tặng, họ được kính sợ trong xã hội ma cà rồng là vì huyết thống và năng lực của mình. Còn công tước William thì thực sự có tước vị công tước trong xã hội ma cà rồng, điều này cho thấy hắn đã sống rất lâu. Bởi vậy những bức họa trong hành lang của hắn đều mang dấu vết lịch sử cổ xưa, khiến người ta lưu luyến.
Cho đến khi hắn đưa Văn Anh đến trước một bức tranh, vẽ một bé gái châu Âu vô cùng đáng yêu, có vẻ bụ bẫm. Cô bé dùng tay tạo dáng như đóa hoa nở, cong môi, trên đầu và hai bên cánh tay nở đầy những đóa hoa diễm lệ, hoa hồng trắng hồng xen lẫn, vẻ tiên diễm xa hoa không phù hợp với tuổi của cô bé, tạo cho bức họa cảm giác mất cân đối. Đôi mắt cô bé đỏ quạch kỳ lạ, nhìn thẳng về phía trước, nhìn người xem tranh. Văn Anh dường như cảm thấy một tia ảo giác, ánh đèn trong mắt cô bé lưu chuyển, như thể đang sống.
Là thực hiện pháp thuật sao?
Công tước William ngưỡng mộ vuốt ve bức họa: "Cô thấy thế nào? Đây là tác phẩm nghệ thuật do chính tay ta tạo ra, ta thích nhất bức này, có lẽ gu thẩm mỹ của cô giống ta?"
Đối diện với ánh mắt mong chờ của hắn, Văn Anh nhỏ giọng nói: "Đôi mắt của cô bé..."
"Ừm?"
"Giống như đang động đậy."
"Đương nhiên." Hắn thần bí nháy mắt với cô, nụ cười trên môi lộ ra vẻ quỷ dị: "Đây chính là lý do ta gọi chúng là tác phẩm nghệ thuật, ý tưởng độc đáo nhất của ta. Tất cả màu đỏ đều là ta dùng huyết dịch người chế tác thành."
Hắn chỉ tay về phía cuối hành lang không thấy điểm dừng: "Không chỉ có bức này..." Những chiếc đèn tường lần lượt sáng lên, càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của hành lang, còn những người được vẽ trên đó, hoặc ngồi hoặc đứng, lúc khóc lúc cười, đều có một đôi mắt đỏ ngầu phát ra ánh sáng yếu ớt ngầm.
Như hàng trăm hàng ngàn người bị hắn tước đoạt sinh mạng, đang dùng cách này nhìn chằm chằm vào hắn.
Mà làn da trên những bức họa kia, càng nhìn càng giống da người thật...
Văn Anh chỉ cảm thấy lông tay dựng đứng, cô hít một hơi lạnh lùi về sau, lại vừa lúc đụng vào ngực công tước William.
"Đừng sợ."
Bàn tay hắn nắm chặt vai cô, lạnh lẽo, ẩm ướt dính, xúc cảm như rắn bò lên người.
...
Sau một ngày bình an vô sự ngắm tranh, nhưng đến đêm khuya, Văn Anh trong giấc ngủ mơ màng, đột nhiên cảm thấy trên người bị vật nặng đè ép, khó thở, sau đó có hơi thở lạnh lẽo ướt át phả vào da, khiến làn da cô khẽ run rẩy.
Cô run rẩy tỉnh lại, đối diện là một đôi mắt lục u ám.
Tiếng thét đã nghẹn ở cổ họng, lại bị một bàn tay to vội vàng bịt lại, khiến tiếng kêu của cô biến thành tiếng rên trầm đục trong cổ.
"Đừng kêu, giữ lại sức." Hắn thấy cô tỉnh lại ngược lại vui vẻ hơn, khẽ cười nói: "Ta không giống hai anh em kia, bọn họ còn trẻ quá, không biết làm thế nào để phụ nữ vui vẻ. Tin ta đi, cô sẽ có được trải nghiệm chưa từng có."
Hắn quả thực không giống. Vô luận là Oswald hay Osment, đều thích hút máu trực tiếp, không hề báo trước.
Nhưng hai tay hắn tựa như đã vuốt ve hàng trăm hàng ngàn phụ nữ, quen thuộc từng bộ phận trên cơ thể họ, nhào nặn, vuốt ve, trêu chọc, hơi thở hắn, môi lưỡi hắn lướt khắp làn da cô, khi cảm nhận được sự run rẩy của cô, hắn cho rằng đó là biểu hiện cô động tình. Hắn khàn khàn khẽ cười: "Thả lỏng..." Chóp mũi hắn nhẹ nhàng chạm vào da cô, mê mẩn ngửi mùi hương huyết dịch dưới mạch máu.
Ngay khi hắn đang say mê, vai trái hắn đột nhiên bị một vật sắc nhọn đâm vào!
Con ngươi hắn đột ngột co rút lại, lúc này mới phát hiện người phụ nữ dưới thân đang đâm một cây thập tự giá vào ngực trái hắn, vừa lúc hắn đang di chuyển, khiến cô vô tình đâm lệch vị trí.
Cây thập tự giá là một sợi dây chuyền, lại bị cô quấn vài vòng quanh cổ tay như vòng tay, vừa vặn tiện cho cô nắm chặt trong lòng bàn tay.
Công tước William cười: "Thập tự giá? Chẳng lẽ cô không biết, ma cà rồng đã sớm miễn nhiễm với nó rồi sao? Coi như cô đâm trúng tim ta, cũng sẽ không..."
Văn Anh biết.
Đây là cây thập tự giá Os đưa cho cô, khi anh biết cô thiếu cảm giác an toàn khi đối mặt với họ, theo yêu cầu của cô đã mua sợi dây chuyền có mặt thập tự giá này. Đương nhiên anh cũng nói với cô, ma cà rồng hiện đại đã dần dần có khả năng kháng cự thập tự giá, hiệu quả không lớn.
Không lớn, nhưng không phải là không có.
Ít nhất vai hắn bị đâm tổn thương, vết thương không có bất kỳ dấu hiệu khép lại nào, đây là điều mà những vật phẩm khác khó có thể làm được.
Lời công tước William còn chưa dứt, cô liền đột ngột rút thập tự giá ra, lại một lần nữa đâm mạnh mũi nhọn vào ngực hắn!
Máu tươi từ miệng vết thương tuôn ra.
Cơn đau dữ dội khiến cơ thể hắn co rút, ánh mắt hắn trong khoảnh khắc trở nên gần gũi với Văn Anh, như rắn độc nhắm vào con mồi. Tay phải hắn xé rách y phục cô, trong sự giãy dụa kháng cự của cô, hắn siết chặt cổ cô!
Mà Văn Anh trong quá trình đó, lại một lần nữa rút thập tự giá ra, máu văng tung tóe, bắn lên mặt cô, cô chậm rãi mà kiên trì muốn đâm nó vào cơ thể hắn lần thứ ba.
Hành động phản kháng liều chết của cô gái cuối cùng cũng chọc giận hắn, ánh mắt công tước William u ám mà giận dữ: "Vì sao? Đã đều là ma cà rồng, sao cô không quay về với hai kẻ kia đòi sống đòi chết, không chịu để ta gần gũi, chẳng lẽ là vì cái sự trong trắng buồn cười đó?!"
Lượng dưỡng khí ít ỏi khiến mặt cô đỏ bừng, nhưng cô không chịu trả lời câu hỏi của hắn.
Hắn cười lạnh một tiếng, lực tay đột nhiên tăng thêm, giọng nói như tiếng rắn rít gần bên tai cô: "Đừng tưởng ta không dám ra tay, máu cô rất quý giá không sai, chỉ thế thôi. Ta ghét nhất kẻ khác phản kháng ta, nếu cô không ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ biến cô thành một trong những bức họa trên tường kia."
Nhắc đến tác phẩm nghệ thuật của mình, sắc thái trong mắt công tước William trở nên kỳ dị.
Hắn lại như bị chính đề nghị của mình làm cảm động, dùng một tay khác vuốt ve gò má cô, nhẹ nhàng lau đi vết máu phía trên, tán thưởng nói: "Trẻ trung, xinh đẹp, huyết dịch lại ngọt ngào đặc biệt như vậy, nhất định sẽ trở thành một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc..."
Hắn rạch một đường không rõ vị trí trên người cô, máu tươi nồng nặc rỉ ra, tựa như phải dùng để pha màu vẽ tranh.
Mà Văn Anh dưới sự kiềm chế của hắn, phát ra âm thanh khó khăn.
"Os...wald..."
Trong pháo đài cổ Setites, bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, bọn họ ban ngày cũng không thể ngủ ngon giấc. Vì ánh nắng mặt trời nên không thể ra ngoài, họ nghĩ đủ mọi cách thông qua các mối quan hệ để dò la tin tức của Văn Anh.
"Nhất định là ai đó trong yến tiệc." Sau khi không nghe được tin tức hữu ích nào, Osment sắc mặt trầm lạnh phân tích: "Ma cà rồng bình thường không có lá gan này, càng không có kỹ năng trộm cắp, kẻ có tước vị quá thấp sẽ không mạo hiểm đắc tội chúng ta, ma cà rồng cấp thấp đều có thể loại trừ, bắt đầu từ Bá tước trở lên, bao gồm cả trưởng lão, có bao nhiêu người có mặt trong bữa tiệc?"
Winston không tham gia cùng họ, nhưng trong tay ông có danh sách khách mời yến tiệc, ông đã loại bỏ phần lớn người theo yêu cầu của chủ nhân, nhưng số lượng tên trong danh sách vẫn còn khá nhiều.
Osment liếc mắt qua, rồi lắc đầu: "Quá chậm."
Sử dụng công cụ truyền tin rõ ràng là vô ích, ma cà rồng từ Bá tước trở lên đều có địa vị nhất định, nơi ở của họ chắc chắn có những bức màn phòng hộ khó xâm nhập, họ nhất định phải đích thân đến từng nhà bái phỏng mới được, mà tốc độ như vậy rõ ràng là quá chậm.
Trong lúc Osment đang trầm ngâm, đột nhiên phát hiện ánh mắt khác thường của anh trai, giống như đã nghĩ ra biện pháp gì, nhưng hắn không chắc liệu đối phương có muốn Văn Anh còn sống trở về hay không, có lẽ sự mất tích của cô đối với anh ta căn bản không quan trọng?
Nhưng hắn vẫn không kìm được tò mò hỏi: "Oswald, anh đang nghĩ gì vậy?"
"... Không có gì."
Oswald nhíu mày trả lời. Hắn lười biếng ngồi trên bệ cửa sổ, từ vị trí này có thể nhìn thấy bồn hoa ở tầng dưới, hắn vẫy tay, một đóa hoa hồng bay tới. Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh, cô vội vã ngã từ trên lầu xuống, và hắn kịp thời xuất hiện đỡ lấy cô.
Từ phía sau truyền đến giọng Winston: "Tôi nhớ đại nhân Oswald đã thực hiện pháp thuật lên người Anh tiểu thư, nếu cô ấy gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên đại nhân, đại nhân sẽ có thể cảm nhận được vị trí của cô ấy. Có lẽ..."
Osment nhanh chóng lắc đầu: "Không, tôi nghĩ, bây giờ dù cô ấy có gặp nguy hiểm, cũng sẽ không gọi cái tên đó."
Hắn kết luận, khiến bàn tay Oswald đang vuốt ve hoa hồng khựng lại, làm gãy cành hoa.
Ngay khi Osment bắt đầu lần nữa sàng lọc danh sách khách mời, trái tim Oswald như bị va chạm, khẽ nhói lên một chút. Hắn nghe thấy từ xa vọng lại một tiếng kêu gọi, vang lên ngay trong đáy lòng hắn, là tiếng cầu cứu yếu ớt và bất lực của cô gái.
Oswald...
Hắn chỉ cảm thấy tim mình lại nảy lên một nhịp.
"Lâu đài cổ William." Hắn nhảy xuống bệ cửa sổ, trước ánh mắt kinh ngạc của em trai và quản gia, với giọng điệu vô cùng khẳng định nói: "Cô ấy ở lâu đài cổ William."
*********
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com