Chương 7
Không chỉ Thẩm Úc mà Mộ Tịch đang đi theo sau lưng y cũng kinh ngạc một chút. Tướng mạo Thẩm Úc là giống mẫu thân. Trong Trấn Bắc Hầu phủ, các con cái cùng cha khác mẹ khác đều không hề có một nữ tử cùng y giống nhau đến vậy.
Thẩm Úc vốn không định quản chuyện ân oán của nhóm người hầu trong cung, nhưng sau khi nhìn rõ tướng mạo của cô gái này, lại thấy không thèm đếm xỉa đến nhìn chung cũng không tốt, là vô tình hay cố ý thì cũng nên có một kết luận.
Sắc trời dần tối, Thẩm Úc dứt khoát để cung nhân giải những người này về Ngọc Chương Cung.
Trên đường, Mộ Tịch đem tin tức mình thăm dò được hồi báo cho Thẩm Úc.
"Nữ tử kia gọi Thẩm Nguyệt, từ nhỏ đã bị bán vào trong cung. Tính cách quái gở không thích cùng người khác giao lưu. Có vài đại cung nữ nhìn thấy nàng dung mạo xuất chúng nên luôn trong tối ngoài sáng lén chenf ép nàng. Đoạn thời gian trước, Thẩm Nguyệt không biết cơ duyên từ đâu mà thay đổi bộ dạng khiêm tốn, không đáng chú ý thường ngày, càng lúc càng làm dáng, bắt đầu ăn mặc váy vóc xinh đẹp đi lại trong cung. Đồ trang sức cũng ngày một tinh mỹ."
Thẩm Úc: "Nàng ta tên thật là Thẩm Nguyệt sao?"
Mộ Tịch: "Nô tỳ đã hỏi qua. Nàng ta kể từ lúc vào cùng đều chỉ dùng cái tên này. Còn có, dường như nàng có liên quan tới một thế lực nào đó bên ngoài cung. Cứ ngày mười lăm hàng tháng đều sẽ lén đến góc cửa Tây Bắc. Chỗ đó rất vắng vẻ, bình thường người đi lại ở đó không nhiều."
Mộ Tịch là do Thẩm Úc một tay bồi dưỡng nên, nàng ở phương diện thu thập tin tức rất có thiên phú. Những người sau khi vào cùng mà y có thể dùng được không nhiều, và Mộ Tịch là một trong số đó.
Thẩm Úc: "Trước hôm nay, loại chuyện này có từng xảy ra chưa?"
Mộ Tịch: "Có, thậm chí có thể nói là chuyện thường ngày. Bệ hạ từ sau đăng cơ, hậu cung vẫn luôn trong tình trạng vô chủ. Cung nhân trừ lúc trước mặt bệ hạ, không dám gây chuyện ra, những lúc khác đều vô cùng... làm càn."
Thẩm Úc có thể hiểu được. Hoàng cung Đại Hoàn lớn như vậy, tiên đế lại là một kẻ không đáng tin. Hoàng cung vốn là nơi đá đá quyền lực lợi hại nhất, cho dù lén phát sinh chuyện gì thì cũng không chút kỳ quái.
Nếu không phải Thẩm Úc tâm huyết dâng trào, làm sao lại có thể đến cái nơi vắng vẻ mà sẽ không một quý nhân nào sẽ đặt chân vào như thế. Hoàng cung to như vậy, chỗ để đi cũng nhiều như thế.
Mộ Tịch tiếp tục nói: "Có điều, cái vị cung nữ gọi là Thẩm Nguyệt này, lúc trước cũng chỉ bị mọi người cô lập, sẽ không động thủ. Lần này không biết là có chuyện gì đã chọc giận các nàng nên mới bị lừa đến chỗ hẻo lánh mà giáo huấn."
Trở lại Ngọc Chương Cung, Thẩm Úc cũng cơ bản cũng đã hiểu rõ sự tình. Nói đến chuyện này, có lẽ còn có liên quan đến Thương Quân Lẫm.
Thương Quân Lẫm thủ đoạn đẫm máu nhưng thật sự dùng lên người trong cung lại không nhiều. Nhóm cung nhân hẳn là sợ hắn nhưng thời gian lâu dài cũng khó tránh khỏi một chút tâm tư. Lúc đầu chỉ là một vài động tác nhỏ, thấy không ai quản thì hành động lần sau so với lần trước lại càng lớn hơn. Để đến bây giờ, đã dám trắng trợn truyền tin tức trong cung ra ngoài.
Kiếp trước, hoàng cung phát sinh ra một sự kiện đẫm máu mà chỉ nghe qua một lần đã rợn người. Bởi vì khiến đế vương tức giận, một nửa cung nhân đã bị đồ sát thê thảm, máu chảy thành sông. Khoảng thời gian kia, toàn bộ hoàng cung đều là ngâm trong mùi máu tươi, khí áp nơi kinh thành cũng uể oải một thời gian thật dài.
Trải qua sự việc lần đó, cái danh bạo quân của Thương Quân Lẫm lại bị định hình trong mắt càng nhiều người. Thẩm Úc ở kiếp trước, vào thời gian này đã cùng Việt Vương về đất phong, đối với tình huống thực tế nơi kinh thành, y cũng không hiểu rõ, hiện tại xem ra.
Xem ra, trận đồ sát này hiển nhiên là có nội tình.
Thẩm Úc nửa tựa trên giường quý phi.
Nhóm cung nữ bao vây nữ tử kia bị mang về đang quỳ trong đại điện. Không một ai dám lên tiếng.
Mọi người đều biết hoàng cung nghênh đón một vị chủ mới rất được đế vương cưng chiều. Chỉ là vị quý quân này thân thể không tốt, phạm vi hoạt động cơ bản đều tại Ngọc Chương Cung. Trừ người trong Ngọc Chương Cung, những kẻ hầu người hạ khác trong cung đối với Thẩm Úc đều không cảm nhận được bao nhiêu sự chân thực.
"Nói đi, các ngươi vì sao muốn khi dễ cung nữ này?" Mặc dù cũng đã hiểu đại khái tình huống, có chút sự tình vẫn nên để chính miệng bọn họ nói ra.
"Quý quân thứ tội. Chúng nô tì chỉ là không quen nhìn Thẩm Nguyệt diễn. Rõ ràng đều là cung nữ, công việc lại không chăm chỉ làm mà cả ngày chỉ chăm chăm trang điểm lộng lẫy để xuất hiện ở những nơi bệ hạ cần phải đi qua mà thôi."
Thẩm Úc hiểu. Cung nữ này hẳn là muốn cùng hoàng đế ngẫu nhiên gặp mặt. Tốt nhất là có thể được hoàng đế nhìn trúng, từ cung nữ biến thành chủ tử.
Ai bảo kẻ vốn một mực không nhúc nhích phàm tâm như Thương Quân Lẫm không chỉ có động tâm, lại còn đối với người của mình sủng đến lợi hại, cứ thỉnh thoảng lại ban thưởng đưa đến Ngọc Chương Cung. Thẩm Úc dám chắc, ở trong cung những kẻ đánh chủ ý lên việc này tuyệt đối không chỉ có một mình Thẩm Nguyệt.
Chỉ là Thẩm Úc vẫn có một chút chuyện không nghĩ ra, theo tin tức mà Mộ Tịch tìm hiểu được, Thẩm Nguyệt trước kia vẫn luôn thành thực làm tốt bổn phận, bo bo giữ mình, vì sao đột nhiên trở nên rêu rao như vậy?
Thẩm Úc gõ gõ tay vịn: "Thẩm Nguyệt, ngươi có cái gì muốn nói không?"
"Nô tỳ nhận tội." Thẩm Nguyệt cúi đầu, trong mắt lại tràn đầy không cam lòng.
Cô ta là xuyên sách đến. Cô ta vốn ở cao trung thì bỏ học, về sau không thể không đi làm việc trong xưởng. Chỉ là cô ta ỷ mình có mấy phần tư sắc, vẫn luôn nhờ đám nam nhân trong xưởng giúp cô làm việc, hãm hại mấy cô gái có dáng dấp xinh đẹp ở nơi làm. Không biết làm sao, tỉnh lại sau giấc ngủ liền đến thế giới này.
Từ trong trí nhớ nguyên chủ thì hiểu rõ vị trí tình huống về sau. Thẩm Nguyệt không khỏi cảm thấy cơ duyên của mình đến, nhất là khi cô biết mặt mình so với kiếp trước đẹp không chỉ gấp mười lần. Đồng thời, cùng với việc Thẩm quý quân độc chiếm đế sủng trước mắt, bản thân lại giống y đến mấy phần nên cô ta càng kiên định hơn vào con đường mình muốn đi.
Vừa lúc hai ngày trước, nguyên chủ được người bên ngoài giao cho mệnh lệnh, muốn nàng nghĩ biện pháp tiếp cận hoàng đế, tốt nhất có thể thông qua ưu thế bản thân mà trở thành người của vua. Người kia còn đưa vào không ít quần áo và đồ trang sức xinh đẹp.
Thẩm Nguyệt chưa từng nhìn thấy những vật này nên cô ta gần như bị mê hoăc, không khỏi bắt đầu ảo tưởng, nếu mình thành quý phi, những thứ này chẳng phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao.
Kẻ liên hệ với nguyên chủ kia còn đáp ứng sẽ cung cấp trợ giúp trong cung cho cô. Một miếng bánh họa vừa lớn lại vừa tròn, nguyên chủ nghĩ như thế nào thì Thẩm Nguyệt không biết, nhưng dù sao thì nàng cũng động tâm rồi.
Thẩm Nguyệt cũng là đọc qua không ít tiểu thuyết xuyên thư, sau đó liên hệ tình huống của bản thân, nàng càng nảy sinh suy nghĩ khẳng định chính mình là "nhân vật chính". Không phải hoàng đế đăng cơ mấy năm mà hậu cung vẫn còn bỏ trống sao? Về phần Thẩm quý quân mới xuất hiện không lâu, Thẩm Nguyệt kiên định cho rằng người kia chính là nhân vật phản diện mình cần đánh bại.
Thế là, nàng dựa vào việc truyền tin tức cho người ngoài cung, giúp cho cách ăn mặc của mình tốt lên, thường xuyên xuất hiện tại những nơi hoàng đế sẽ đi qua.
Nhưng ngoài dự liệu, vận khi của cô thật sự không tốt. Hoàng đế gần đây chỉ thích ngủ lại Ngọc Chương Cung, thay đổi một chút thói quen lúc trước. Quả thực là đến một lần cô cũng không gặp được.
Dù cho được Thẩm Úc giải vây, giờ phút này Thẩm Nguyệt trong lòng cũng không có nửa phần cảm kích, có chăng cũng chỉ là nồng đậm đố kị.
Thẩm Úc tuy là nam tử, lại sở hữu một khuôn mặt có thể khiến cho cả nam lẫn nữ vì đó mà điên cuồng. Thẩm Nguyệt tự cho rằng khuôn mặt của mình bây giờ đã đủ đẹp, nhưng cùng Thẩm Úc so ra, tựa như một thứ hàng nhái cẩu thả.
Một tên nam nhân mà lớn lên với bộ dạng thế này, khó trách có thể khiến cho một hoàng đế không gần sắc đẹp lại thu nạp vào hậu cung, khó trách là sau khi tến cung liền có thể độc chiếm vinh sủng. Thẩm Nguyệt gần như ác ý nghĩ, cho dù đẹp như thế nào cũng chẳng phải chỉ là một gã đàn ông không thể sinh hạ hoàng tử thôi sao. Đợi nàng được sủng ái, nhất định phải hủy gương mặt kia!
Thẩm Úc nơi nào không cảm giác được Thẩm Nguyệt ác ý, trong lòng có chút kỳ quái, hắn còn cái gì cũng không làm đâu, làm sao liền đối với mình sinh ra như thế đại ác ý.
Thẩm Úc về suy nghĩ một chút, xác định là bất luận kiếp trước hay là đời này, trong trí nhớ cũng không có sự xuất hiện của nhân vật này.
Thẩm Nguyệt che giấu ác ý không sâu. Mộ Tịch đứng bên cạnh Thẩm Úc, có thể nói là đối mắt trực diện với ác ý này. Nàng nhíu nhíu mày, đối với cung nữ này càng khiến người khác không thích.
Thẩm Úc: "Mộ Tịch, theo cung quy, những người này phải xử lý như thế nào?"
Mộ Tịch: "Hồi Quý Quân, theo cung quy, kẻ có ác ý gây sự, phạt đánh hai mươi trượng."
Khí trời hiện tại đang lạnh như vậy, đánh xuống hai mươi côn, làm sao biết có còn mạng hay không?
Cung nữ phạm tội bị dọa cho mặt trắng bệch, hung hăng dập đầu cầu xin tha thứ: "Cầu quý quân tha mạng, cầu quý quân tha mạng!"
"Liền theo cung quy mà xử trí đi." Thẩm Úc hời hợt quyết định số mạng của những người này.
"Về phần vị này..." ánh mắt Thẩm Úc nhẹ nhàng rơi lên người Thẩm Nguyệt, thấy đối phương giật mình, "Dẫn đi nhìn."
"Ngươi không thể làm thế!" Không biết khí lực ở đâu ra, Thẩm Nguyệt tránh thoát mấy người đang dùng bắt nàng. "Cho dù có là quý quân cũng không thể hạn chế tự do của ta!"
"Ồ? Vậy ngươi nói, ta nên làm như thế nào?" Thẩm Úc nhíu mày.
"Ta cái gì cũng không làm sai. Ngươi nên mau chóng thả ta ra!"
"To gan, ai cho người dám ở trước mặt quý quân làm càn?!"
"Chuyện gì mà la hét ầm ĩ?"
Thanh âm trầm thấp, uy nghiêm truyền đến. Cung nhân đều đồng loạt quỳ xuống hành lễ, Thẩm Úc cũng đứng lên.
Quân vương trẻ tuổi mang theo cả người hàn khí đi tới, nhìn thoáng qua bốn phía, đuôi lông mày chau lên: "Đây là đang làm cái gì?"
"Xử lý vài kẻ hầu không nghe lời thôi. Bệ hạ xử lý xong chính sự rồi?"
Bởi vì sự tình mấy ngày trước, Thương Quân Lẫm khoảng thời gian này bề bộn nhiều việc, gần như sắp bị các loại tấu chương đè ép.
"Những việc kia so với người nào có quan trọng bằng."
Thương Quân Lẫm nhìn Mạnh Công Công một chút. Mạnh Công Công lập tức chỉ huy người đem đại điện "thanh lý" sạch sẽ.
Tại thời khắc nhìn thấy Thương Quân Lẫm, ánh mắt của Thẩm Nguyệt sáng lên. Hóa ra đây chính là hoàng đế đương triều. Hắn so với trong tưởng tượng của nàng càng tuấn mỹ hơn, cũng càng phù hợp với hình tượng "nam chính" trong mắt của nàng.
Chỉ là không đợi nàng nói gì thì đã bị người bịt miệng lại, kéo ra ngoài. "Nam chính" trong miệng nàng đến cả một ánh mắt cũng đều không cho nàng.
Nhãn lực của Thương Quân Lẫm cỡ nào, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra kia cung nữ cùng Thẩm Úc dung mạo bên ngoài tương tự nhau, cũng nhìn ra dã tâm ngấp nghé đối với hắn trong mắt nàng ta.
"Bệ hạ" Thẩm Úc nói xong chuyện mới vừa phát sinh lại tiếp tục nói, "cung nữ này trên người có rất nhiều chỗ không đúng. Y phục, trang sức trên người, ngôn ngữ, cử chỉ đều không giống như một người từ nhỏ được đưa vào cung làm cung nữ."
Thương Quân Lẫm: "Ngươi nhưng có phát hiện gì?"
Thẩm Úc: "Tạm thời không có. Chẳng qua là cung nữ này sẽ định kỳ truyền tin tức ra ngoài cung. Cũng không biết cô ta liên hệ với ai."
Thương Quân Lẫm: "Trẫm sẽ cho người điều tra."
Hai người ăn cơm xong liền có cung nhân đến báo, Thẩm Nguyệt làm náo loạn nói muốn gặp hoàng đế.
Thẩm Úc cùng Thương Quân Lẫm liếc nhau: "Đi xem thử."
Thẩm Úc còn rất tò mò. Rốt cuộc trên người Thẩm Nguyệt đã xảy ra chuyện gì? Trong lòng y cũng có một phỏng đoán nhưng cần phải đi nghiệm chứng một chút.
Còn chưa đến nơi đã nghe được Thẩm Nguyệt đang kêu to: "Ta có chuyện rất trọng yếu muốn nói với bệ hạ, các người mau mời bệ hạ đến!"
Thẩm Úc cố ý bước sau Thương Quân Lẫm một bước, muốn mượn thân ảnh của hắn che khuất mình, êm tai nghe xem Thẩm Nguyệt muốn nói cái gì.
Nhìn thấy hoàng đế, Thẩm Nguyệt liền an tĩnh lại, ngay ngắn thẳng thắn hành lễ: "Bệ hạ, nô tỳ nguyện ý nói ra người ở phía sau sai sử nô tỳ, chỉ mong bệ hạ tin tưởng, nô tỳ là hướng về bệ hạ!"
Đón lấy, một hơi nói ra kẻ chủ mưu đứng sau kế hoạch, không có lấy nửa điểm do dự.
Thẩm Úc khóe miệng giật một cái, bắt đầu hoài nghi, người này liệu có phải là đầu óc không tốt lắm hay không.
Nói xong, Thẩm Nguyệt im lặng, ánh mắt mong đợi nhìn về phía Thương Quân Lẫm. Đột nhiên nhìn thấy Thẩm Úc ở phía sau Thương Quân Lẫm, liền cả kinh nói: "Ngươi vì sao lại ở đây?!"
Thẩm Úc thản nhiên đi tới, dựa vào người Thương Quân Lẫm: "Bệ hạ không thể xa cách ta được. Đương nhiên là phải mang ta theo. Nhìn thấy ta ở đây, dường như ngươi rất không cao hứng?"
Nghiễm nhiên bày ra bộ dáng ỷ mình được sủng mà kiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com