Chương 7: Lẩu
Điểm đặc biệt ở Nam Sơn này là mỗi cửa hàng đều là độc nhất, thế nên tất cả các cửa hàng mở cửa buôn bán đều đặt tên có chữ Nam Sơn.
Chỉ có một siêu thị, một quán bar, ngay cả cửa hàng kim chỉ, cửa tiệm bán trái cây nhỏ đều cũng chỉ có một.
Ngày mưa thật sự không tốt, khi họ xuống xe trước siêu thị Đại Nam Sơn, bên cạnh có một chiếc xe màu trắng chạy ngang làm nước bẩn văng tung tóe.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là ôm lấy Diệp Căng, chắn trước người anh, bảo vệ kỹ càng người trong ngực, không để giọt nước bẩn nào bám vào Diệp Căng.
Khoảng cách của hai người rất gần.
Thậm chí Diệp Căng còn cảm nhận được hô hấp dồn dập của Hướng Tần.
Anh cau mày, chiếc xe màu trắng đã chạy xa, không thể hiện chút áy náy muốn xin lỗi nào.
Anh kéo Hướng Tần xoay người, "Cũng may là không dính nhiều lắm."
Trong xe có khăn giấy, Diệp Căng cúi người lấy bảy tám miếng, đưa ra sau để Hướng Tần lau người.
"Không..." Hơi thở của Hướng Tần như run lên.
Nếu không phải mùa đông mặc quần áo dày, Diệp Căng có lẽ đã cảm nhận được cơ bắp căng thẳng quá mức của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Diệp Căng ngồi xổm xuống, lau chân cho hắn, "Ai nhờ anh chắn chứ?"
Đột nhiên bị mắng, nhưng Hướng Tần chẳng chút buồn bực nào, vội vàng giải thích: "Quần áo của cậu nhạt màu, bẩn thì khó giặt lắm."
Diệp Căng đứng dậy, cầm ô đi vứt giấy vào thùng rác.
"Anh..."
Anh muốn hỏi rốt cuộc Hướng Tần muốn làm gì, lại đổi xử với anh như vậy, tại sao lại cẩn thận bảo vệ đến mức này.
Cho dù ba anh, có lẽ cũng không đột nhiên chạy qua chắn nước cho anh, rốt cuộc cũng chẳng phải chuyện gì lớn, về giặt sạch là được.
Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Hướng Tần, anh đều không nói nên lời.
"Cảm ơn anh." Anh đến cạnh Hướng Tần, "Nhưng lần sau đừng làm vậy nữa, anh chỉ nên làm với người quan trọng."
Hướng Tần không phản đối, cũng không lên tiếng.
Diệp Căng dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Tuy anh nói sẽ không tìm đối tượng, nhưng nếu như gặp được người mình thích thì sao. Nhất định phải vì người đó làm nhiều việc đặc biệt, nếu người nọ biết anh đối với ai cũng tốt như vậy, chắc sẽ buồn lắm."
Hướng Tần cầm ô đi bên cạnh Diệp Căng, nước mưa chảy xuống, rơi bên chân hai người làm ống quần hơi ướt.
Nếu có thể, hắn còn muốn cõng Diệp Căng đi qua con đường đầy nước này.
Nhưng như vậy quá đột ngột.
Hắn tự cho rằng, âm thanh của mình nhỏ đến mức không ai nghe thấy, "Không phải với ai cũng tốt."
Trước đến nay, chưa từng đối xử với tất cả như nhau.
Chỉ có Diệp Căng, hiện tại hay tương lai đều như thế.
Bước vào siêu thị, hai người gửi đồ cá nhân vào tủ riêng.
"Tối nay anh làm gì?"
Hướng Tần kéo một chiếc xe đẩy qua, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
"Tôi nói gì anh cũng làm?"
Hướng Tần gật đầu.
Diệp Căng sánh bước cùng hắn qua cổng kiểm tra, "Nếu anh không biết làm thì sao đây?"
"Tôi có thể học." Sợ Diệp Căng không tin, Hướng Tần còn bổ sung: "Nấu ăn không khó."
"Khi rảnh có thể dạy tôi không?"
"Được..."
Hướng Tần trả lời hơi chậm, nhưng không phải vì xấu hổ.
Hắn nhìn bàn tay khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn của Diệp Căng, chẳng muốn nó nhiễm phải khói dầu trong bếp chút nào.
Tay thật đẹp, nên làm những điều chủ nhân thích mới tốt... Chẳng hạn như vẽ tranh.
Những việc khác hắn có thể làm tất cả.
...Nhưng bản hợp đồng chỉ có hiệu lực nửa năm.
Ánh mắt Hướng Tần chợt tối lại, nửa năm sau, họ lại trở thành những người xa lạ.
Cũng giống như khi xưa, rõ ràng hít thở chung một bầu không khí, nhìn ngắm cùng một bầu trời, nhưng giống như hai đường thẳng song song, không bao giờ giao nhau.
Diệp Căng không biết trong thời gian ngắn ngủi đó Hướng Tần suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh gõ nhẹ ngón tay lên tay vịn của xe đẩy, "Ăn lẩu thì sao?"
Hướng Tần đáp: "Được."
Ăn lẩu vào mùa đông quả thực là một lựa chọn không tệ, Diệp Căng cũng không kén ăn...
Nói đúng hơn, trừ khi ở trước mặt ba mẹ, anh chưa bao giờ kén ăn.
Từ trước đến nay, bề ngoài anh luôn là người lễ độ, sẽ không làm khó người khác.
Vì thế đa số thức ăn đều do Hướng Tần lựa chọn, gồm ba chỉ bò, thịt bò tươi, tôm, cải thảo, nấm hương...
Hướng Tần mua từ một chú lớn tuổi một phần xương ống, ăn lẩu tất nhiên cần nước lẩu, hai người đều không ăn cay, dùng xương ống làm nước lẩu thì quá thích hợp.
Chú lớn tuổi: "Lấy cả hai đi, bán rẻ cho tụi con một chút?"
Bây giờ đã là chạng vạng, người muốn mua thịt đã mua từ sớm, hiếm khi mua đồ tươi sống giờ này, đương nhiên chú lớn tuổi muốn bán nhiều hơn.
Vì thế, trên xe đẩy có thêm hai phần xương ống.
Diệp Căng phát hiện, trên xe đẩy không có đồ gì anh không thích cả.
Ngược lại đều là những thứ anh thích ăn... Trùng hợp sao?
Thật ra có nhiều loại thức ăn anh không thích, nhưng bên ngoài chưa từng thể hiện ra, ít nhiều gì cũng sẽ ăn đôi chút.
Chẳng hạn như mấy viên thả lẩu thường thấy như bò viên, cá viên, Hướng Tần đều bỏ quả.
Nhưng tình cờ, Diệp Căng không thích ăn mấy loại thịt viên này.
"Có mua nhiều quá không?"
Hướng Tần lắc đầu, "Không sao, tủ lạnh trong nhà trống lắm, có thể để lần sau nấu."
Diệp Căng: "Ngày thường anh Tần không nấu cơm à?"
"Ừm... Việc bận quá, tôi ăn trong căng tin."
Nói đến đây, đôi tai Hướng Tần đỏ bừng, lần này là vì nói dối mà đỏ.
May Diệp Căng là người biết chừng mực, sẽ không tiếp tục đề tài mà hỏi công ty hắn làm gì, ở đâu.
Hầu như đã mua đủ, Hướng Tần nhìn quầy đồ gia dụng, "Tôi muốn qua đó mua ít đồ."
Diệp Căng lần này thật sự ngạc nhiên, "Trong nhà anh Tần không có nồi nấu lẩu sao?"
Hướng Tần lập tức đáp: "Lúc trước định mua, nhưng gần đây bận quá nên quên mất."
Diệp Căng nhìn vẻ căng thẳng của hắn, không cần nghĩ cũng biết Hướng Tần đang nói bừa.
Rõ ràng hôm nay anh nói muốn ăn lẩu, nên mới muốn mua.
"Anh..."
Lời nói quẩn quanh bên miệng, Diệp Căng cất bước, "Đi thôi, mua nồi nào."
Hướng Tần thở phào, hắn không muốn Diệp Căng thấy có gánh nặng gì.
Nhưng đến lúc thanh toán, Diệp Căng nói anh muốn trả tiền.
Hướng Tần cản anh lại, "Cậu vẫn còn là sinh viên..."
Diệp Căng cười khẽ, "Anh trả hay tôi trả có gì khác nhau à, không phải tiền của anh?"
Đối với ánh mắt như tỉnh ngộ của nhân viên thu ngân, Hướng Tần xấu hổ mà ừ một tiếng.
Tuy rằng trời mưa, nhưng trong siêu thị vẫn còn rất nhiều người, vài người xếp hàng sau thấy họ có nhiều đồ như vậy thì qua quầy thu ngân khác.
Nhân viên thu ngân quét mã từng món, Hướng Tần bỏ đồ vào túi.
Cho đến khi thấy một thứ như kẹo cao su.
Hắn cảm thấy cả người đông cứng.
Diệp Căng cũng sững sờ.
Trên đó còn có khẩu hiệu quảng cáo: Là tấm khiên vững nhất, vì tình yêu, vì cuộc sống hạnh phúc, thiên đường của đàn ông!
"Cái này, cái này không..."
Đầu lưỡi của Hướng Tần như xoắn lại với nhau, Hai bên tai nháy mắt đỏ bừng.
Đối mặt với ánh mắt như hiểu rõ của nhân viên, Diệp Căng bình tĩnh hơn hắn nhiều, nó được quét mã xong, anh đặt nó vào túi đồ.
Hướng Tần sợ Diệp Căng hiểu lầm, sợ anh nghĩ hắn ý đồ gì, "Tôi thật sự không có lấy cái này..."
Diệp Căng cố ý trêu chọc: "Tôi biết, là tôi lấy đấy."
Hướng Tần: "À... Hả?"
Nhìn vẻ mặt hoang mang của Hướng Tần, Diệp Căng không nhịn được bật cười.
Không trách anh được, Hướng Tần có vẻ ngây thơ như vậy, anh càng muốn trêu ghẹo hắn, nếu không trong lòng thật ngứa ngáy khó nhịn.
Đầu óc Hướng Tần vẫn trắng xóa, hắn không hề nghĩ Diệp Căng muốn dùng với mình, mà đang nghĩ xem anh có bạn gái hay không.
Thấy vẻ mặt của Hướng Tần không đúng, Diệp Căng vội vàng giải thích: "Xin lỗi, tôi đùa thôi. Ban nãy xếp hàng đông người quá, hình như va vào kệ làm nó rớt xuống."
Hướng Tần xoa nhẹ vành tai, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy rằng, sớm muộn gì Diệp Căng sẽ gặp được người anh thích, sẽ cùng đối phương làm những chuyện người yêu nên làm nhưng hắn vẫn hy vọng trong nửa năm tiếp theo sẽ không có chuyện đó.
... Cũng không đúng, nếu Diệp Căng có thể nhanh gặp được người anh thích, có lẽ sẽ không đắm chìm trong nỗi đau mất người thân nữa.
Sỡ dĩ muốn dùng bữa cùng Diệp Căng trong nửa năm này, chẳng phải vì muốn trong khoảng thời gian Diệp Căng khó khăn nhất có người bồi bạn, dùng bữa cùng sao.
. . .
Việc đầu tiên sau khi Hướng Tần trở về là bật chiếc máy sưởi ấm tay lên, đưa cho Diệp Căng.
Hướng Tần không biết tay Diệp Căng lạnh ấm thế nào, nhưng nhìn bàn tay đỏ bừng của anh, hẳn là rất lạnh.
Sự thật đúng là vậy, Diệp Căng cầm máy sưởi trong lòng bàn tay, thẫn thờ nhìn về phía Hướng Tần đang chuẩn bị nấu trong bếp.
Rốt cuộc hắn muốn gì chứ?
Diệp Căng hơi nhường này, ngoài ba mẹ, chưa từng có ai đối xử tốt với anh như thế, chu đáo như vậy nếu không phải mang dụng ý xấu thì là có ý đồ riêng.
Hoặc là muốn lấy lòng ba mẹ anh, hoặc cảm thấy sẽ đạt được lợi ích gì đó từ Diệp Căng.
Nhưng Hướng Tần không giống loại người đó, không liên quan gì đến lợi ích, có lẽ hắn là người đơn giản, chỉ là vô thức đối xử tốt với người như vậy.
Thế nên trong lúc nhất thời, Diệp Căng không biết nên dùng thái độ thế nào với hắn.
Nếu dựa theo cách hành xử từ trước đến giờ của anh, gặp phải loại tình cảm mập mờ không thể hiểu rõ này, hoặc là nói rõ ràng hoặc là trực tiếp rời đi...
Nhưng hiện tại, mỗi khi nhìn vào ánh mắt của Hướng Tần anh đều phải lùi bước, anh không muốn nhìn thấy sự thất vọng trong nơi đó.
. . .
Tuy ăn lẩu, nhưng thực phẩm mua về vẫn cần chế biến lại.
Xương ống phải hầm để làm nước lẩu, trong lúc hầm xương, Hướng Tần bắt đầu thái từng lát thịt bò, chỉ có thịt ba chỉ bò và thịt dê là đã được sơ chế sẵn không cần rửa sạch hay cắt nhỏ.
Diệp Căng cầm máy sưởi làm ấm tay lên rồi cũng thôi, anh đến rửa rau cùng Hướng Tần.
"Cậu cứ ngồi đó đi, không cần làm gì đâu, tôi làm nhanh lắm..."
"Đã nói là muốn học nấu ăn từ anh mà, vậy bắt đầu từ việc rửa rau thôi." Diệp Căng nói: "Hầm xương khá tốn thời gian, anh có muốn làm ấm tay một lát không?"
Hướng Tần nói thật: "Tôi không lạnh."
Diệp Căng đột nhiên giơ tay lên chạm vào mu bàn tay của Hướng Tần, xác nhận ấm thật, rất thoải mái.
"Thân nhiệt của anh Tần luôn cao như vậy sao?"
Hai tay Hướng Tần cứng đờ trên thớt, không dám cử động chút nào, giọng nói nhỏ đến đáng thương: "Tôi không sợ lạnh..."
Diệp Căng lại nổi lên ý xấu, "Vậy, đêm đông ôm anh ngủ chắc ấm áp lắm nhỉ?"
"..." Tim Hướng Tần chợt run rẩy, cơ thể cũng run theo.
Cứu với!
Diệp Căng nhịn cười, "Tối mùa đông quá lạnh, bạn cùng phòng của tôi thích lên giường nhau ngủ."
Hướng Tần dần bĩnh tĩnh lại, lặng lẽ hít một hơi, rút tay mình lại từ bàn tay của Diệp Căng, "Thế, cậu cũng vậy sao?"
"Đúng là có người trèo lên giường tôi..." Diệp Căng cố ý dừng lại, "Chẳng qua tôi dùng một chân đá nó xuống giường rồi."
Đoạn đầu làm Hướng Tần khó chịu đến không thể thở nổi, nhưng đoạn sau làm hắn bật cười.
Tâm trạng lên xuống liên tục, nhưng cho dù Diệp Căng muốn ôm ai sưởi ấm cũng không liên quan đến hắn.
"Anh Tần cười trông rất đẹp."
Kỳ thật, Diệp Căng chưa từng thấy Hướng Tần cười một cách thoải mái bao giờ, và lúc này khí chất điềm tĩnh trưởng thành của Hướng Tần phai nhạt đi. Giống như một sinh viên đại học hơn, rất trong sáng, cũng đầy hấp dẫn.
Hướng Tần nghe câu nói ấy làm bàn tay cắt thịt lệch hướng đi, lát thịt bị cắt thành vụn.
Nếu có thể, thật sự Hướng Tần muốn đưa Diệp Căng về phòng khách.
Diệp Căng không định buông tha đôi tai đỏ bừng của hắn, tiếp tục nói: "Tất nhiên, khi không cười cũng rất đẹp."
Hướng Tần nóng đến mức sắp nổ tung rồi.
Hắn hít một hơi thật sâu, nói phải vào nhà vệ sinh.
Cho đến khi nước lạnh tạt lên mặt, cảm giác nóng bừng trên cơ thể mới tan đi.
Nhìn khuôn mặt trong gương, Hướng Tần xoa mạnh lên khóe môi, tự hỏi không biết sau này có nên cười nhiều hơn không.
Nhưng Diệp Căng cũng nói khi không cười cũng đẹp, chỉ khi không cười hắn mới có dáng vẻ giỏi giang trường thành, là một người đàn ông 26 tuổi thành công trong sự nghiệp.
Hướng Tần trong phòng vệ sinh bối rối lúc lâu, khi ra ngoài cũng không biết nên dùng vẻ mặt gì đối mặt với Diệp Căng.
Khó khăn vậy... Cuối cùng nên cười hay không đây.
__________
E/n: Quan hệ của Hướng Tần x Diệp Căng:
Friendzone x
Daddyzone ✓
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com