Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8: Ở lại qua đêm

Diệp Căng vừa rửa nấm hương xong, nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở nên quay đầu nhìn lại. Hướng Tần không kịp trở tay, hai người người chợt nhìn nhau một giây, sau đó hắn lặng lẽ quay mặt đi.

Diệp Căng hiếm khi cảm thấy áy náy, sao có thể chọc ghẹo Hướng tiên sinh bé nhỏ như vậy chứ?

Quá xấu xa, thật là không tốt.

Hắn vẫn là "nhà tài trợ" của anh mà.

Vì thế, anh tốt bụng mà bỏ qua chủ đề vừa rồi, "Thái nấm hương thế nào?"

Hướng Tần vội xua tay, "Để tôi làm, không khéo lại cắt trúng tay."

Diệp Căng cũng không dành, chỉ buồn cười đáp: "Tôi đâu phải là trẻ con."

Sao có thế chạm bừa vào dao lại đứt tay.

Hướng Tần thấp giọng nói: "Mùa đông lạnh, dễ làm tay cứng đờ, không để ý lại phải trúng tay."

Cảm giác áy náy vừa nãy nháy mắt biến mất, anh mỉm cười nói: "Tay tôi không cứng đâu, có thể vẽ anh đấy."

Hướng Tần sững sờ.

Diệp Căng bẻ cái thảo ra, "Vẽ cho anh một bức chân dung, muốn xem không?"

Hướng Tần nghe xong lại ngơ ngác.

Hắn còn muốn giả vờ không quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được làm theo trái tim mình, "Muốn xem."

"Chưa vẽ quần áo cho anh, vẫn muốn xem sao?" Diệp Căng mở vòi nước, ngâm lá cải thảo vừa lặt, sau đó nhìn Hướng Tần cười.

Máu chảy trong người Hướng Tần như đang chảy ngược lại, tê dại từ đầu đến chân.

...Không vẽ quần áo là có ý gì?

Là vẽ hắn khỏa, khỏa thân? Nhưng Diệp Căng chưa từng nhìn cơ thể hắn bao giờ... Vậy vẽ thế nào, dựa trên trí tưởng tượng sao?

Là tranh vẽ toàn thân... Hay chỉ nửa người, hay là một tư thế khác...

Hướng Tần mở to mắt, không nói nên lời.

Diệp Căng cảm thấy đã hài lòng, giải thích: "Vì chỉ vẽ từ cổ trở lên nên không cần vẽ quần áo."

"..."

Hướng Tần thầm "À" trong lòng.

Diệp Căng nhịn cười, "Chẳng qua không mang theo, lần sau sẽ cho anh xem."

"Cậu có thể..." Hướng Tần không nhịn nổi nữa,nếu người nào đó vẫn còn ở bên cạnh hắn như thế này, e là cơm tối không thể nấu nữa, "Ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi một lúc không?"

Diệp Căng hiểu rõ còn cố hỏi: "Chê tôi cản trở à?"

Hướng Tần: "Không phải..."

"Gọi tên của tôi đi." Diệp Căng rửa tay sạch sẽ, "Gọi một lần, tôi sẽ nghe theo anh."

"..." Hướng Tần ấp ủ cái tên đó hai giây, nhẹ giọng nói: "Diệp Căng."

"..."

Không thể phủ nhận, trong thoáng chốc, trái tim anh vừa đập nhanh hơn bình thường.

Mỗi khi Hướng Tần gọi tên anh, luôn thật chậm rãi lại trịnh trọng, như thể đang trân trọng một món đồ quý giá nào đó.

Anh khẽ chớp mắt, "Chỉ có thể ở phòng khách thôi sao?"

Hướng Tần phản ứng lại, đáp: "Chỗ nào cũng được, phòng ngủ hay phòng làm việc cũng không sao... Phòng làm việc có máy tính và ít sách, có thể đọc."

Diệp Căng không chơi xấu nữa, nói được.

Lần đầu tiên anh chính thức tham quan căn hộ nhỏ này, diện tích căn hộ này tương đương một ngôi nhà bình thường, cũng không phải phòng áp mái ngột ngạt.

Phòng khách chiếm diện tích lớn nhất, vì có cả một ban công lắp cửa sổ sát đất kéo dài từ nam sang tây tạo thành một vòng cung, tầm nhìn rất thoáng, không bị thứ gì cản trở.

Thoạt nhìn, thứ đầu tiên có thể nhìn thấy là dòng sông Trường Giang mạnh mẽ rộng lớn, nếu thị lực tốt còn có thể thấy những biển hiệu trên những tòa nhà cao tầng phía bên kia.

Diệp Căng không vào phòng ngủ mà đến phòng làm việc.

Diện tích phòng làm việc gần như bằng phòng ngủ, bên trong chỉ có một cửa sổ sát đất, một bàn làm việc, đối diện là một kệ sách dựa vào tường, chất đầy sách đủ thể loại.

Thậm chí, Diệp Căng còn nhìn thấy một vài quyển tài liệu liên quan đến hội họa.

Anh hơi ngạc nhiên, Hướng Tần cũng có hứng thú với hội họa sao?

Cũng đúng, nếu không có hứng thú sao lại đến tham quan Học viện Mỹ thuật, sao lại tình cờ gặp được anh.

Nhưng vẫn có cảm giác lạc quẻ khó tả.

Diệp Căng dựa vào cửa mới nhận ra, phòng làm việc này quá trống trải, không có đồ đạc gì, để trống hơn mười mét vuông như vậy.

Hướng Tần đã thái rau và thịt xong, thấy anh đang trong phòng làm việc, tự nhiên nói: "Sau này cậu có thể xem đây là phòng vẽ tranh."

"..."

Sau này, tất nhiên đang ám chỉ nửa năm tiếp theo.

Hợp đồng này nói rõ, căn hộ này sẽ được chuyển nhượng cho Diệp Căng nửa năm không lý do.

Vậy đó là lý phòng này để trống hơn mười mét vuông, không có bất kỳ đồ nội thất nào...

. . .

Nơi nhỏ nhất căn hộ này là phòng ăn, chỉ rộng hơn sáu mét vuông, sau khi hầm xương xong, họ cùng bày thức ăn đã sơ chế lên bàn, chuẩn bị ăn lẩu.

Lúc này, cho dù Hướng Tần có cẩn thận đến đâu vẫn vô tình tiếp xúc thân thể với Diệp Căng, mỗi lần như vậy hắn gần như cứng đờ người.

Chuyện này Diệp Căng không cố ý, nhưng vì phòng ăn không lớn nên đành như vậy.

Hướng Tần bưng cho anh một bát canh xương hầm, "Cẩn thận, nóng."

"Cảm ơn."

Điểm tốt của việc ăn lẩu vào mùa đông thế này là ấm áp, vốn tay chân lạnh ngắt chỉ cần ăn một lát còn phải đổ mồ hôi.

Vì đang mở điều hòa, nên Diệp Căng cởi áo khoác ra, chỉ mặc một chiếc áo len và quần tây đơn giản.

Bữa ăn diễn ra rất hài hòa, người này nói một câu người kia nói một câu trò chuyện. Tuy chủ đề chung không nhiều, nhưng không khí không hề gượng gạo chút nào, ngược lại cảm thấy một cảm giác ấm áp khó tả.

Điều này làm Diệp Căng thoáng chốc hoảng hốt... Đã hơn nửa năm rồi, anh chưa từng dùng bữa với người nào như vậy.

Sau khi cha mẹ qua đời, ngôi nhà anh đang ở và những tài sản khác buộc phải bán đấu giá để trả nợ, chỉ còn căn nhà nhỏ nhất cho anh ở và một số nhu yếu phẩm hằng ngày.

Từ nhỏ, cuộc sống của Diệp Căng vô cùng tốt đẹp, nhưng anh không bị chiều sinh hư, dù bỗng chốc rơi xuống bùn lầy nhưng anh vẫn nhanh chóng thích ứng.

Điều anh không thể thích ứng nổi là, căn hộ đó không có chút dấu vết nào của cha mẹ anh, xa lạ như một ngôi nhà cho thuê, càng không thể gọi là nhà.

Mỗi khi trở về, không những không nghe thấy giọng nói cha mẹ gọi "Con về rồi", lúc ăn cơm cũng chỉ có một mình, không khí thật nặng nề.

Từ khi khai giảng, anh chưa từng trở về đó, vẫn luôn ở ký túc xá, kể cả cuối tuần hay ngày lễ.

Như thể đang trốn tránh ngôi nhà trống rỗng đó, một nơi chẳng có chút hơi người nào.

Có một khoảng thời gian, anh thường xuyên nằm mơ, mơ bản thân vẫn còn ở nhà, vừa mở mắt ra đã nghe thấy tiếng cười nói của cha mẹ từ phòng khách...

Nhưng khi mở cửa ra, bên ngoài tối đen, còn không có chút ánh đèn, hoàn toàn tĩnh mịch.

Sau đó, anh giật mình choàng tỉnh, nhìn căn phòng ký túc xá nhỏ hẹp, nghe thấy tiếng ngáy của bạn cùng phòng. Anh lang thang giữa ranh giới thực và mơ, vẫn mở mắt đến bình minh.

Hướng Tần có thể cảm nhận Diệp Căng đang thẫn thờ.

Nhưng hắn không biết làm sao để kéo Diệp Căng trở lại từ dòng suy nghĩ miên man đó, đành phải cố gắng kéo dài cuộc trò chuyện, "Cuối tuần sau cậu có đến không?"

"Đến chứ..." Diệp Căng cười, "Nếu anh muốn."

Hướng Tần hiếm khi thành thật, chỉ là giọng nói rất nhỏ, "Muốn."

Diệp Căng: "Vừa khéo, cuối tuần sau tôi cũng không có nơi nào để đi."

Đây cũng là lý do Hướng Tần đưa quy định một tuần phải đến căn hộ này ăn hai bữa cơm trong hợp đồng.

Hắn không muốn, cuối tuần của Diệp Căng, bạn bè ai về nhà nấy, hoặc ra ngoài hẹn hò. Chỉ còn mỗi Diệp Căng, phải ăn cơm một mình, phải ở một mình trong phòng ký túc.

Nếu tình trạng này kéo dài, tâm lý sẽ gặp vấn đề mất.

Huống chi Diệp Căng còn là người không dễ bộc lộ suy nghĩ của bản thân, cho dù lúc này đang đối mặt với nhau, Hướng Tần cũng không biết trong lòng anh cảm thấy thoải mái hơn hay đau đớn hơn.

Hắn im lặng gắp nửa con mực cho Diệp Căng.

Diệp Căng thấy, anh dứt khoát cầm muôi múc thức ăn đã chín ra ngoài, chia ra một nửa cho cả hai.

"Nấu tiếp nữa là mất ngon đấy."

Hướng Tần ngập ngừng gắp con tôm mà Diệp Căng vừa múc qua cho hắn, đưa vào miệng.

Mùi vị rất ngon, chỉ là.

Còn may, hôm nay mặc nhiều quần áo*.

(*Gốc: 还好,今□□/服穿得多。Có một (hoặc hai) từ bị kiểm duyệt, không đoán được từ gì)

Ăn xong, Hướng Tần nhìn lên đồng hồ quả lắc, "Tôi đưa cậu về? Đến giờ đóng cửa ký túc xá rồi đúng không?"

Diệp Căng nhìn thời gian, bây giờ mới chín giờ, giờ ra vào ký túc xá vào ngày nghỉ trễ hơn mọi khi nửa tiếng.

Không phải anh không muốn về, mà hình như Hướng Tần có gì đó kỳ lạ.

Hơi thở của hắn nặng nề hơn, môi cũng đỏ hơn bình thường, còn hơi sưng lên, nước chấm họ vừa mới dùng cũng đâu quá cay.

"Đưa tay cho tôi."

Hướng Tần chợt thốt "A", giấu hai tay ra sau lưng.

Diệp Căng bật cười, "... Anh là học sinh tiểu học sao, Hướng tiên sinh?" Sao lại giống một đứa trẻ bị bắt chơi điện thoại vậy?

Hướng Tần xấu hổ, "Tay có làm sao đâu?"

Diệp Căng: "Đưa cho tôi xem."

Hướng Tần hít sâu, "Tôi..."

Diệp Căng lập tức xác nhận suy đoán của anh, không cần hỏi ý nữa mà đến thẳng trước mặt Hướng Tần, nắm cổ tay hắn.

Mu bàn tay vẫn bình thường, nhưng da hơi đỏ.

Hướng Tần muốn rụt tay về, Diệp Căng lại nắm chặt, "Không được nhúc nhích."

Hắn lập tức nghe lời, không nhúc nhích chút nào, để mặc Diệp Căng vén tay áo lên.

Quả nhiên, cánh tay Hướng Tần đã đỏ bừng lên, nổi lên vài vết mẩn đỏ, thoạt nhìn qua sẽ không thấy gì, nhưng nhìn gần đã hơi rỉ ra.

Diệp Căng nhớ lúc ăn tôm, Hướng Tần hơi do dự, khi đó anh còn nghĩ hắn không thích ăn.

Anh thở dài, "Sao anh không nói mình bị dị ứng hải sản?"

Hướng Tần nghe giọng điệu của Diệp Căng, biết anh có hơi tức giận, hắn nhanh chóng suy nghĩ, "Không sao, dị ứng không quá nghiêm trọng, uống thuốc là ổn thôi..."

"Đến bệnh viên đi." Diệp Căng vẫn nắm cổ tay hắn, cau mày nói: "Sao có thể làm bậy như vậy? Nghiêm trọng có thể chết người đấy!"

"Tôi..." Hướng Tần cảm thấy cổ tay như bị bỏng bởi cái nắm chặt của Diệp Căng, hắn muốn nói không nghiêm trọng như vậy, nhưng...

Diệp Căng: "Đến bệnh viện."

Hướng Tần rén, nói:"Được."

"Trong nhà còn thuốc không? Uống trước đi."

"Trong... Trong công ty."

"..." Còn dám nói không cần đến bệnh viện.

Lần này Diệp Căng lái xe, anh đã có bằng lái khi vừa tốt nghiệp trung học.

Anh lái xe đến bệnh viện nhanh nhất có thể, đến phòng cấp cứu.

Bác sĩ kiểm tra xong, nói vấn đề không nghiêm trọng, xem như bệnh nhẹ, tốt hơn nên uống một ít thuốc, sau này tránh đừng chạm vào hải sản nữa.

Hướng Tần nói được.

Diệp Căng bình tĩnh lại, anh ra khỏi phòng khám, ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang mà thẫn thờ.

Nước khử trùng trong bệnh viện rất nồng.

... Ngày cha mẹ bị tai nạn giao thông, khi được bệnh viện thông báo, cấp cứu thất bại, chỉ thấy được một bên cơ thể.

Từ đó, anh vô cùng không thích đến bệnh viện, cho dù có lần anh bị ho kèm sốt đến 40 độ, anh cũng tự chịu đựng một mình.

Nhìn Hướng Tần bước nhẹ đến chỗ anh, Diệp Căng đột nhiên hỏi: "Lần trước tôi đưa cho anh phần cơm có rong biển, anh cũng bị dị ứng à?"

Hướng Tần: "..."

Câu hỏi này quá nguy hiểm.

"Tôi không ăn..."

"Thật?"

Hướng Tần do dự, vẫn nói: "Ăn, nhưng cũng đã uống thuốc."

Diệp Căng hỏi: "Tại sao?"

Thấy Hướng Tần không trả lời, Diệp Căng thấp giọng nói: "Rong biển bọc bên ngoài cơm nắm, cũng đâu có ở bên trong, anh cũng biết... Tại sao vẫn muốn ăn?"

Đối mặt với Diệp Căng như vậy, Hướng Tần không thể nói dối, nhưng hắn cũng không biết nên trả lời thế nào Diệp Căng mới không nổi giận.

Diệp Căng đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt hẳn.

Sau một lúc, anh mới bất đắc dĩ cười: "Hướng Tần, Hướng tiên sinh... Anh Tần, anh muốn cái gì ở tôi?"

Hướng Tần như ngừng thở, "Tôi không muốn..."

"Tôi biết, anh không muốn gì cả." Diệp Căng trả lời thay hắn, "Nhưng không có lợi ích, những việc thế này..."

...Dễ làm người khác hiểu lầm.

Nợ tiền, Diệp Căng tự tin có thể trả, nhưng nợ tình cảm, thì thật khó mà nói.

Nếu thái độ của Hướng Tần là vì muốn tình cảm của anh, vậy còn dễ xử lý.

Chỉ sợ, Hướng Tần làm nhiều việc như vậy, nhưng lại chẳng muốn điều gì.

Anh không thấy một chút dục vọng nào sâu trong đôi mắt của Hướng Tần.

Đáng sợ nhất chính là Hướng Tần không có hứng thú với anh, cũng không phải vô tình quen biết như hắn nói.

Càng thân thiết Diệp Căng càng cảm thấy, có lẽ Hướng Tần đã biết anh từ lâu, lâu hơn cả những gì anh nghĩ.

Anh sợ mình không trả nổi.

Nhận thấy Diệp Căng càng lúc muốn tìm tòi càng nhiều, Hướng Tần đưa ra quyết định, "Thật ra, cậu rất giống một người... Tôi quen trước đây."

Thậm chí hắn còn không thể thốt lên hai từ bạn bè, rốt cuộc họ không tính là quen biết nhau.

Diệp Căng: "Người đó là..."

Lần này Hướng Tần trả lời rất nhanh, giọng điệu chậm rãi mà trịnh trọng, "Là thanh xuân của tôi."

Diệp Căng: "..."

Hướng Tần không nói thẳng ra, nhưng ẩn ý ai cũng hiểu, Hướng Tần thích người đó, mà người đó lại giống anh.

Cho nên mới tiếp cận anh.

Mới giúp đỡ anh.

Mới đối xử tốt với anh như vậy, chu đáo, cẩn thận, tỉ mỉ.

Lý do này quả thực thuyết phục anh hơn câu nói "Không thiếu tiền, do nhìn thấy tài năng của anh, muốn đầu tư" đó của Hướng Tần.

Điều này thật sự làm Diệp Căng ngạc nhiên, anh không nghĩ có ngày mình lại thành "kẻ thay thế".

Tuy rằng Hướng Tần chỉ nhìn anh thôi, không làm gì cả.

Không khí yên ắng đến ngột ngạt, Hướng Tần nhỏ giọng giải thích: "Tôi không có ý gì khác... Chỉ là..."

Diệp Căng nói tiếp: "Chỉ là không muốn trông thấy kẻ giống người đó có cuộc sống tồi tệ như vậy?"

"...." Lý do quá tốt, Hướng Tần: "Ừ!"

Diệp Căng nhìn hắn hồi lâu, ngay lúc Hướng Tần chột dạ, Diệp Căng mới ngoảnh mặt đi, "Lần sau đừng như vậy nữa, cho dù anh có thích người nọ bao nhiêu đi nữa, đừng lấy cơ thể ra làm trò đùa..."

Anh dừng một chút, "... Huống hồ, tôi còn không phải."

Hướng Tần nhịn nửa ngày, chỉ thốt ra một chữ: "Ừm..."

Hắn sợ Diệp Căng giận, người bình thường bị đối xử như cái bóng của người khác, có lẽ rất khó chịu?

Hắn muốn an ủi, nhưng không biết nên nói gì.

Trời bên ngoài vẫn đang mưa, vừa ra ngoài bệnh viện đã nghe tiếng mưa rơi rầm rì.

Khi ra ngoài họ đã mang theo một chiếc ô, lúc này hai người đi dưới một tán ô, Diệp Căng có thể cảm nhận rõ ràng cơ thể hơi cứng ngắt đi cạnh anh.

Nhất thời anh thấy buồn cười, vậy thì khi Hướng Tần đến gần anh căng thẳng đến mức đỏ mặt không phải do ngây thơ ngại ngùng, mà là không muốn phản bội lại mối tình đầu?

Có lẽ giống như ánh Tầng sáng, ít nhiều gì cũng không muốn làm bẩn loại tình cảm này.

Diệp Căng không tức giận, nhưng vẫn có chút khó chịu.

Cảm giác khó chịu này không phải vì Hướng Tần tìm bóng dáng tình cũ trên người anh, cũng không phải là vì Hướng Tần có mối tình đầu...

Ai mà không có chuyện xưa, hà cớ gì cứ mãi níu kéo quá khứ.

Anh khó chịu là vì, khi Hướng Tần nói những lời đó, trái tim anh lại đập nhanh một chút.

Diệp Căng mở cửa ghế phụ, cầm ô che mưa cho hắn, "Anh lên trước đi."

Hướng Tần ngoan ngoãn lên xe, trong lòng lại cảm thấy vừa áy náy vừa khó chịu.

Rất muốn giải thích rõ ràng với Diệp Căng, nhưng sợ khi vừa nói ra tất cả, Diệp Căng sẽ cách xa hắn, nửa năm trong hợp đồng đó cũng sẽ biến mất.

Hắn biết, tình cảm đơn phương từ một phía chỉ mang đến gánh nặng.

Khi ngồi vào ghế lái, Diệp Căng đã trở lại trạng thái bình thường.

Thậm chí anh còn trò chuyện với Hướng Tần về "người đó": "Bây giờ vẫn còn thích người nọ sao?"

Hướng Tần chớp mắt, nhỏ giọng đáp: "Ừm."

"Vậy sao không đi tìm?" Diệp Căng nắm tay lái, nghiêm túc đề nghị: "Thích thì phải theo đuổi chứ."

Đã nói chuyện đến nước này, Hướng Tần cũng chỉ tự nhiên mím môi cười, "Người ấy có cuộc sống riêng... Chúng tôi không phải người cũng một thế giới."

Suy nghĩ thêm một lúc, hắn nói: "Trước đây chúng tôi cũng không thân thiết mấy, có lẽ cũng chẳng nhớ tôi là ai nữa rồi."

Diệp Căng: "Vậy... Vậy sao."

Diệp Căng chưa từng hẹn hò hay yêu đương, từ trung học khi biết xu hướng tính dục của mình, anh vẫn chưa từng gặp được người làm mình rung động, nên bây giờ cũng không thể đồng cảm gì nhiều.

Dù không thân thiết, lại làm Hướng Tần thương nhớ nhiều năm như vậy, người nọ tốt đẹp bao nhiêu...

Lần trước anh nói đùa rằng, có phải hắn muốn sống cô độc suốt quãng đời còn lại hay khôn, Hướng Tần đáp "Ừ", có lẽ là vì người này.

Diệp Căng đạp phanh, đã tới chung cư Nam Sơn.

"Tôi đưa anh lên."

Khi vội vã đến bệnh viện, anh quên mang theo điện thoại, bây giờ tiện đường lên lầu lấy.

Hai người bước vào chung cư với những dòng suy nghĩ khác nhau, vốn Diệp Căng không định thay giày, nhưng nhìn bát đĩa chưa rửa trong bếp, cũng thay giày vào nhà.

"Để tôi rửa..."

Diệp Căng: "Bệnh nhân dị ứng không nên hành hạ bản thân, nhỉ?"

Hướng Tần bị từ "nhỉ" làm đỏ mặt.

Diệp Căng suýt chút thì bật cười.

Bất lực, thật sự bó tay mà, đã có người mình thích rồi tại sao còn đỏ mặt với anh?

Không lẽ vì gương mặt này quá giống với người nọ.

Diệp Căng: "Ra sofa ngồi đi."

Hướng Tần: "À..."

Diệp Căng: "Không được nhìn tôi."

Hướng Tần ngơ ngác, "...Ồ."

Cứ như vậy, mấy chốc đã đến 11 giờ.

Mưa bên ngoài ngày càng lớn, không có dấu hiệu dừng lại.

Hướng Tần biết khu này khó bắt taxi, hơn nữa còn là ngày nghỉ thêm trời đang mưa, không thể bắt xe taxi được, đặt xe trên app cũng phải chờ ít nhất nửa tiếng.

Cho dù bây giờ lái xe trở về trường, có lẽ cũng đã qua giờ đóng cửa.

"Cậu có muốn... Ngủ lại qua đêm không?"

"Chúng ta ngủ chung một giường?"

Tuy rằng đều là đàn ông, ngủ chung một giường cũng không có vấn đề gì. Diệp Căng không để ý, nhưng sợ Hướng Tần sẽ không.

Hướng Tần: "Tôi ngủ trên sofa, cũng rất rộng rãi."

Diệp Căng liếc nhìn chiều dài chiếc sofa không đến một mét rưỡi, không biết rộng đến thế nào.

Hướng Tần cao ít nhất 1 mét 8, thậm chí anh có thể tưởng tượng dáng vẻ đáng thương của Hướng Tần nằm co ro trên sofa thế nào.

Anh vẫn từ chối.

"Không sao, tôi về trường."

"11 giờ kém 10." Hướng Tần mím môi, nói thật: "Không kịp."

Diệp Căng xoa xoa nơi giữa hai hàng lông mày, Hướng Tần thật là...

"Vậy tôi mượn sofa của anh một đêm."

Đương nhiên, Hướng Tần không đồng ý.

Diệp Căng cười, "Anh xem, anh không muốn tôi ngủ trên sofa, cũng không muốn ngủ chung một giường với tôi, việc này không có biện pháp giải quyết đúng không?"

Hướng Tần do dự nửa hồi lâu, thỏa hiệp, "Giường đủ chỗ cho hai người ngủ."

Bên ngoài quá lạnh, mưa to gió lớn. Diệp Căng về trường học, cũng chỉ có thể ở tạm khách sạn, nhưng bây giờ vẫn còn trong kỳ nghỉ, khách sạn bây giờ có lẽ cũng không còn phòng nữa.

Cuối cùng vẫn giữ người lại, hiếm khi Hướng Tần bướng bỉnh như vậy.

Thật ra cũng vì sợ, sợ sự việc hôm nay làm Diệp Căng không vui, vừa đi sẽ không thể gặp lại.

Nếu đã quyết định ngủ lại, Diệp Căng cũng không ngại ngùng gì, không do dự vào phòng tắm rửa mặt.

Phòng tắm trong căn hộ này khá lớn, chia thành hai khu riêng biệt là khô và ướt.

Hướng Tần đưa cho Diệp Căng một chiếc khăn mặt sạch, và bộ đồ ngủ của hắn, "Cậu mặc tạm cái này đi."

Tuy rằng sống một mình, nhưng Hướng Tần vẫn giữa căn hộ thật sạch sẽ.

Trên quần áo cũng không có mùi mốc, mà là mùi nắng tươi mát, còn thoang thoảng mùi đàn hương.

Đúng như dự đoán, bộ quần áo này lớn hơn hai cỡ so với anh, Diệp Căng cũng không cao bằng Hướng Tần, dáng người lại gầy hơn, chợt có cảm giác ám muội như mặc trộm áo của bạn trai.

Diệp Căng không khỏi bật cười, thậm chí anh có thể tưởng tượng khi bản thân ra ngoài, Hướng Tần sẽ phản ứng thế nào.

Nhưng anh không ngờ đến, vừa rửa mặt xong đèn phòng ngủ đã tắt.

Hướng Tần thẳng tay loại bỏ khả năng phải đỏ mặt tim đập nhanh.

Trong ánh sáng yếu ớt, anh nhìn lên giường, trầm ngâm, "Chỉ có một cái chăn?"

Hướng Tần: "Ừm..."

Diệp Căng hỏi: "Vậy hôm tôi say xỉn đó, anh ngủ ở đâu?"

Hướng Tần: "... Sofa."

Diệp Căng thật sự không biết phải nói cái gì mới được, đêm đông ngủ trên sofa không một cái chăn, cơ thể làm sao chịu nổi?

Anh khẽ thở dài một tiếng, đến phía bên kia giường nằm xuống.

Thân nhiệt của Hướng Tần quả thực rất cao, mặc dù cách nhau cả mét, Diệp Căng vẫn có thể cảm nhận hơi nóng từ cơ thể bên cạnh anh.

"Hướng Tần..."

"Chuyện gì thế?"

Diệp Căng chỉ cười, không nói gì.

Anh muốn nói, bản thân vốn không phải quân tử, người khác không thích, chưa chắc anh không thích.

Hướng Tần lo lắng hỏi: "Có lạnh không?"

Diệp Căng khẽ đáp "Ừ".

Hướng Tần cầm điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao, đúng như dự đoán.

Nhưng Hướng Tần vừa ấn nút tăng nhiệt độ, hắn đột nhiên sững người, không cử động gì nữa.

Vì Diệp Căng chợt duỗi tay qua, bên trong chăn chọc lên người hắn, nói: "Quả thật rất lạnh, nhưng hình như chỗ của anh rất ấm..."

Hướng Tần nghe thấy tiếng cười xen lẫn trong giọng nói của Diệp Căng, "Vậy thì, tôi có thể nằm cạnh anh được không?"

Yết hầu của hắn chợt di chuyển, lập tức không thể khống chế được nhịp thở.

Giọng điệu Diệp Căng thật chân thành, "Tôi đảm bảo, sẽ không chạm vào anh."

Giọng điệu này, vô cùng giống lời thoại kinh điển của trai đểu, kiểu "tôi hứa sẽ không đút vào".

__________

Tác giả có lời muốn nói:

Hướng Tần: Đừng hỏi tôi vì sao phải tắt đèn, sợ nhìn Diệp Căng mặc đồ ngủ của mình... Không chịu nổi QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com