Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 69

Ân Tĩnh luôn do dự mãi vẫn là truyền Phác du Lẫm đến, nàng tuy rằng nuốt lời, nhưng là cũng muốn giải thích một chút.

Phác du Lẫm vừa vào cửa liền chất vấn Ân Tĩnh: " mẫu hậu, hoàng thúc nói có thật hay không?"

Ân Tĩnh kéo hắn đến bên cạnh, sửa bạch ngọc quan trên đầu hắn, sau đó mới chậm rãi nói: " Lẫm nhi, mẫu hậu biết con không thể chấp nhận, nhưng mẫu hậu cũng có nỗi khổ, chờ con trưởng thành sẽ minh bạch."

" nhưng chính người đã nói sẽ không gả cho hoàng thúc!" Phác du Lẫm kêu la, " mẫu hậu chưa bao giờ lừa gạt trẫm!"

Ân Tĩnh luôn giỏi tranh luận nhưng cũng không biết nên giải thích như thế nào với hắn, vẫn nói: " mẫu hậu sở dĩ nói không giữ lời là do tình thế bắt buộc, hơn nữa đã là chuyện thực không thay đổi, mẫu hậu hy vọng con có thể chấp nhận chuyện này, hơn nữa....đáp ứng mẫu hậu, vô luận về sau như thế nào, cũng không làm khó dễ hoàng thúc con, hoàng thúc đối với con không có chút ác ý nào cả..."

Phác dũ Lẫm vừa giận vừa ủy khuất, nấc một cái, lớn tiếng nói: " trẫm không tiếp thu, trẫm cũng sẽ không tha thứ các ngươi!!" giãy khỏi cánh tay Ân Tĩnh, chạy vội đi ra ngoài.

Trí Nghiên gặp Phác du Lẫm đi ra, cho cung nữ ngăn lại, phân phó:

" đưa hoàng thượng trở về thay quần áo rồi sau đó đến đại điện dự lễ."

Phác du Lẫm biết phản kháng cũng vô dụng, giận trừng mắt Trí Nghiên, hận ánh mắt không thể phun ra lửa.

Trí Nghiên hơi nhíu mày, liền không hề để ý tới, chuyên tâm chờ Ân Tĩnh xuất giá.

Trí Hiền quay về giúp Ân Tĩnh đội mũ phượng khăn quàng vai. Mười năm đã qua, dung mạo của Ân Tĩnh cũng không có biến hóa gì lớn nhưng mà khí chất thì hoàn toàn bất đồng, so với bộ dáng năm đó nản lòng thoái chí sầu khổ thì giờ phút này Ân Tĩnh đoan trang tao nhã, nhìn mà nói không nên lời luôn. Ngay cả luôn luôn thận trọng như Trí Hiền cũng nhịn không được mà khen: " tiểu thư, người như vậy mới giống một tân nương tử."

Ân Tĩnh hơi hơi dâng lên khóe miệng, không lên tiếng. nhìn mình trong gương đồng, nhất thời lại là hàng vạn hàng nghìn cảm khái.

Trang điểm xong, Trí Hiền giúp nàng đội khăn voan, rồi cho một tiểu cung nữ đi thông báo cho cảnh vương.

Chỉ chốc lát sau, Thái giám đến xướng thanh lên: " giờ lành đến, thỉnh tân nương lên kiệu." đi theo cổ nhạc vang lên, Tố Nghiên, Trí Hiền hai đại cung nữ giúp đỡ Ân Tĩnh, các cung nữ khác đi theo ở phía sau, đi ra Hàm ninh cung.

Trừ bỏ Trí Nghiên, ai thấy Ân Tĩnh đi ra đều quỳ xuống và hô: " chúc mừng nương nương, chúc mừng nương nương! Chúc mừng vương gia, chúc mừng vương gia!"

Vài trăm người đồng thời lên tiếng, nhất thời vang chấn tận trời.

Trí Nghiên trên lưng ngựa nhìn Ân Tĩnh đang đội khăn voan, trong tiếng chúc mừng, cảm thấy hăng hái. Nàng rốt cục cũng cưới được Ân Tĩnh!

Ân Tĩnh mắt không thấy gì, bị tiếng chúc mừng mà chấn động. không khỏi nắm tay, nàng nguyên tưởng rằng lặng lẽ làm lễ một chút cũng được, dù sao thân phận của bọn họ không tiện cho lắm, không nên quá mức khoa trương, nào biết Trí Nghiên nhưng lại làm cho long trọng đến như thế.

Lúc trước Ân Tĩnh vào cung, ỷ vào thân phận thủ phụ chi nữ, mặc dù so với tú nữ bình thường thì trang trọng hơn một chút nhưng bất quá cũng là phi tần lễ tiết. hiện tại Trí Nghiên lại dùng hoàng hậu chi lễ lấy nàng, Ân Tĩnh thật không hiểu nên cao hứng hay mất hứng nữa.

Tố Nghiên Trí Hiền giúp đỡ Ân Tĩnh lên kiệu hoa, tám cung nhân nâng kiệu, cáo mệnh phu nhân và nữ quan phù kiệu, chậm rãi đi đến huyền vũ môn. Theo hoàng hậu đại hôn lễ tiết, phải đi qua từng cửa cung, cuối cùng  theo cổng giữa đi vào cung, đến đại điện tiến hành đại lễ bái thiên địa.

Như thế, ngoài uyển Trinh hoàng hậu đã mất ra thì ngay cả thái hoàng thái hậu năm đó cũng không hưởng thụ được như vậy. thái hoàng thái hậu là từ thái tử phi trực tiếp sắc phong lên hoàng hậu, Ân Tĩnh nằm mơ cũng không nghĩ ra sẽ có một ngày như vậy, nhưng lại là ngày xấu hổ nhất.

Văn võ bá quan đã chờ lâu ở đại điện cả ngày, Hàm thủ phụ thì vắng mặt tránh cho người ta nghi ngờ vô căn cứ, bất quá tiểu hoàng đế đã ngồi ở trên cao kia, bên cạnh long ỷ còn có thêm phượng ỷ, thái hoàng thái hậu cũng đoan trang ngồi đó, liền thu lòng nghi ngờ chỉ an tâm chờ.

Cổ nhạc từ xa truyền đến, đủ loại quan lại lập tức chia ra làm hai bên. Phác du Lẫm lại bắt đầu bực dọc, nhích tới nhích lui trên long ỷ. Thái hoàng thái hậu thấy vậy vội vàng kéo tay hắn qua, trấn an nói:

" hoàng thượng, trong chốc lát sẽ tốt thôi."

Phác du Lẫm vẻ mặt cầu xin, nhìn thái hoàng thái hậu nói:

" hoàng tổ mẫu, trẫm không muốn mẫu hậu gả cho hoàng thúc."

Thái hoàng thái hậu khuyên bảo mà không được, nói cũng không thể, đành thở dài, ôm Phác du Lẫm vào trong ngực, nói: " hoàng thượng, con nếu muốn mẫu hậu được vui vẻ, thì nghe lời hoàng tổ mẫu, chờ một lát cái gì cũng không nói."

Phác du Lẫm ủy khuất bĩu môi, hầm hừ nói: " trẫm ghét hoàng thúc."

Thái hoàng thái hậu lắp bắp kinh hãi, kinh ngạc nhìn Phác du Lẫm. hít một hơi, thầm nghĩ, Nghiên nhi, ngươi vì sao tự mình chuốc khổ, không cưới Ân Tĩnh thì không được sao? Còn đang suy nghĩ thì thái giám xướng lên. Ngẩng đầu là thấy một đôi tân nương đã đi vào đại điện, trước đập vào mắt tất nhiên là bộ dáng nữ nhi tối qua mặc y phục xuất giá đó vẫn còn đang hiện trong đầu bà. lúc này lại mặc lễ phục tân lang thì đồng dạng xuất sắc cực kỳ, trong mắt lập tức chứa đầy lệ.

Trí Nghiên cũng hướng mẫu hậu xem qua, ánh mắt giao nhau, đọc ra ý tứ trong mắt, một vui mừng, một cảm kích.

Theo lệ tất nhiên là một phen ca tụng công đức, biểu dương thái hậu hiền lương thục đức, ca tụng cảnh vương chiến công vĩ đại. nói ngắn lại chính là thái hậu cùng cảnh vương là trời đất tạo nên một đôi.

Bởi vì thái hậu và cảnh vương là trưởng bối của hoàng thượng, cho nên tân lang tân nương hành lễ cùng thái hoàng thái hậu trước, xong rồi mới đến hoàng thượng hướng bọn họ hành lễ, phác du Lẫm không tình nguyện.

Cuối cùng sau khi Phác du Lẫm cực độ nhăn nhó quỳ xong kết thúc buổi lễ.

Cổ nhạc xập xình, đủ loại quan lại chúc mừng này nọ.

Hiện giờ cảnh vương chẳng nhưng là nhiếp chính vương mà còn cưới thái hậu, hiển nhiên địa vị cảnh vương càng vững chắc hơn. Trí Nghiên phải cầm giang sơn, trái ôm mỹ nhân, nhiễm nhiên đại sở chỉ có nhiếp chính vương mà không có hoàng thượng.

Sử quan đem thái hậu gả cho nhập vào sử sách.

Nguyên tưởng rằng phải một phen sóng gió nhưng không ngờ lại thuận lợi như thế, Ân Tĩnh thẳng đến trở lại Hàm ninh cung, mới từ trong hốt hoảng tỉnh lại, cũng ý thức được thân phận mới của mình, nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang.

Trong cung thiết đãi yến tiệc đãi quần thần, Trí Nghiên cùng Ân Tĩnh đi an thọ cung hướng thái hoàng thái hậu hành lễ xong là đi tiếp khách. Lần trước cùng Phác chỉ Tuân uống rượu nhưng lại uống suýt nữa bại lộ thân phận. lần này Trí Nghiên khôn hơn, mang theo Thuận Khuê đi theo bên cạnh, ngay cả như thế khi Trí Nghiên trở về còn có chút ngã trái ngã phải. cũng khó trách, đời người có mấy lần vui. Trí Nghiên cơ hồ là ai đến mời rượu cũng không cự tuyệt, vẫn là Thuận Khuê trông chừng, nhắm thấy Trí Nghiên uống không nổi nữa liền khuyên nàng quay về, hơn nữa còn giúp đưa Trí Nghiên đến tận phòng cho Ân Tĩnh xong mới yên tâm rời đi.

Lễ nghi ở trong tân phòng cũng không thể ít, nhà đế vương phức tạp hơn. Có mama Ti lễ giám trong cung nên cũng suông sẽ. trừ bỏ dáng vẻ Trí Nghiên lúc lột khăn voan Ân Tĩnh thì lập tức ngây người ra, và cuối cùng là nhóm mama giúp các nàng thay quần áo bị cự tuyệt ra thì một hồi hôn lễ hoa lệ lớn tiếng rầm rĩ cuối cùng cũng hạ xuống màn che.

Tạp vụ nhân, thức thời đóng cửa cho kỹ, Trí Nghiên trải qua một phen giày vò thì cuối cùng cũng tỉnh rượu. đã cùng Ân Tĩnh bái thiên địa, nhưng cùng nàng đối mặt như thế thì vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Trí Nghiên còn tưởng rằng Ân Tĩnh thẹn thùng, cười hì hì nói: " Tĩnh nhi da mặt thực mỏng, ta và nàng đều thành thân rồi còn ngượng ngùng."

Ân Tĩnh nhìn Trí Nghiên, nhớ đến lúc trước, Trí Nghiên lấy dáng vẻ vô lại ra thể hiện trước mặt mình, nàng nhớ rõ ràng lúc ấy là nàng rất rất ghét tên tự cho là đúng này. Trí Nghiên còn nói bắt nàng lấy danh thái hậu gả cho, là nàng khinh thường cỡ nào, nhưng lại không ngờ rằng nàng thực sự gả cho Trí Nghiên như vậy. quả thật là thế sự vô thường, Trí Nghiên vẫn là tên kiêu ngạo tự đại, mà nàng đối với Trí Nghiên từ chán ghét không biết từ khi nào mà trở thành cảm giác không rõ. Ân Tĩnh thừa nhận nàng đối với tình cảm có chút nhu nhược, vả lại nàng và Trí Nghiên có cái quan hệ mà làm cho nàng thật sự không dũng khí để đối mặt. và Trí Nghiên dùng phương thức cực man gợ không để ý xông vào lòng nàng, làm cho nàng không thể nào cự tuyệt. hiện giờ cưới nàng, nếu như Trí Nghiên nói được như vậy rồi thì nàng cũng nên buông ra nội tâm, tựa hồ cũng không có mặt khác lựa chọn.

Nghĩ đến đây, trong lòng giống như bỏ được gánh nặng, Ân Tĩnh thấy thoải mái được không ít, cảm giác thoải mái loại này cũng không tệ lắm.

Trí Nghiên thấy Ân Tĩnh nhìn mình chằm chằm nửa ngày không nói lời nào, hỏi: " đang suy nghĩ gì?"

Ân Tĩnh dương khóe môi, " ta suy nghĩ, Phác Trí Nghiên, ngươi thắng."

Trí Nghiên không hiểu vì sao Ân Tĩnh nói như thế.

Ân Tĩnh lại như có điều suy nghĩ nói: " nguyên lai vô lại còn có bực này được ưu đãi, xem ra ta cũng nên học theo."

Trí Nghiên vẫn không hiểu.

Ân Tĩnh dùng tay điểm trán của Trí Nghiên một cái, sằng giọng: " tự nghĩ đi."

Trí Nghiên mới không rãnh, chậm rãi tới gần Ân Tĩnh, dùng thanh âm biếng nhác nói:

" Tĩnh nhi, đêm xuân ngắn ngủi a.."

" chậm đã." Ân Tĩnh đầu ngón tay để ở môi Trí Nghiên đưa tới.

Trí Nghiên trong lòng vô cùng không vui, loại thời điểm này không biết Ân Tĩnh lại có ý kiến gì, vẻ mặt u oán nhìn Ân Tĩnh. Ân Tĩnh dưới mũ phượng khăn quàng vai lại là một phen phong tình khác, nghĩ đến Ân Tĩnh là nữ nhân nàng cưới hỏi đàng hoàng về, rốt cục thật thật chính chính hoàn toàn thuộc về nàng, không kiêng nể gì nữa lưu luyến ở chỗ cao ngất của Ân Tĩnh, hận không thể nhìn thấu vào trong lớp y phục của Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh tự nhiên nhìn thấy, nhịn không được mà trợn trắng mắt, vì sao trên người này luôn luôn có khí chất của lưu manh...hắng giọng, nói:

" Trí Nghiên, ta muốn cùng ngươi ước pháp tam chương."

Trí Nghiên há hốc mồm, " không phải đã ước định rồi sao, tại sao lại phải ước pháp tam chương nữa?"

Ân Tĩnh nói: " lần trước là chính sự, lần này.....cũng là chính sự."

Trí Nghiên: "......"

Ân Tĩnh: " điều thứ nhất đó là về sau chính xác không được dùng ánh mắt mê đắm như vậy nhìn ta."

Trí Nghiên: "....."

" điều thứ hai, lúc ta không muốn thì không được đụng ta."

Trí Nghiên: "......."

" điều thứ ba.." Ân Tĩnh tựa hồ khó xử một chút, sau đó mới đỏ mặt nói, " đem bỏ hết mấy cái sách loạn thất bát táo đi, về sau không được phép đọc nữa."

Trí Nghiên trầm mặc ngắn ngủi, sau đó cất tiếng cười to, ôm bụng ở trên giường lăn lộn.

Ân Tĩnh vẻ mặt ghét bỏ nhìn Trí Nghiên.

Trí Nghiên rốt cuộc cười đủ, lau nước mắt, cũng học bộ dáng nghiêm trang của Ân Tĩnh nói: " nàng cũng không nên nói oan uổng ta như vậy, ta chưa từng mê đắm nhìn nàng." Rõ ràng chính là thâm tình chân thành, cho nên Trí Nghiên tuyệt đối không thừa nhận lại nói: " điều thứ hai có thể theo ý nàng nhưng hôm nay là ngày vui của chúng ta, không được phép không muốn."

Ân Tĩnh đen mặt...nghĩ nghĩ, hôm nay tựa hồ thật không có lý do cự tuyệt.

" còn về sách," Trí Nghiên thừa lúc Ân Tĩnh ngây người, nhích lại gần,

" dù sao ta đã nhớ kỹ toàn bộ, ném hay không ném cũng không khác nhau." nói xong liền hôn đôi môi đỏ tươi ướt át của Ân Tĩnh, miễn cho Ân Tĩnh nói những lời tàn phá phong cảnh.

Tính Ân Tĩnh vốn chắc sẽ cự tuyệt nhưng lại từ đỏ mặt đến cho Trí Nghiên muốn làm gì thì làm đi. Nàng và Trí Nghiên không phải chỉ một lần thân mật như thế này...... nhưng lần này lại khác Không hề lén lút không hề băn khoăn, khó được Trí Nghiên không giống như ngày xưa bá đạo, mà ôn nhu triền miên  như lúc này nàng thích cùng Trí Nghiên như vậy...môi lưỡi quấn quýt lấy nhau không rời..từng tiếng mút  mát lưỡi của cả hai dành cho nhau cũng không ngừng vang lên.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com