Chap 30: Khúc mắc
Lo lắng của Ân Tĩnh qua đi, cô liền quyết định đem Tiểu Nghiên về động phủ của mình. Trong phủ của cô có rất nhiều sách vở về tu luyện tiên môn, đều là do phụ thân cô vì vợ mà tìm về, nghĩ đến mẫu thân, trong lòng cô lại dâng lên niềm bi phẫn hậm hực, xông lên làm chua xót cả hai mắt, muốn xông tới Thiên đình giết chóc lần nữa cho thống khoái!
Tâm niệm vừa động, trên người cô đã phát ra một luồng sát khí đậm đặc, khiến cho tên tiểu nhị tham lam đang đứng bên cửa định vào xin thưởng cảm thấy tim mình như bị ai bóp nghẹt, làm cho toàn thân hắn không thở nổi, cảm giác hoảng sợ tràn ngập khắp người, không tự chủ được mà xoay người chạy ra ngoài.
Luồng sát khí đáng sợ này cũng khiến cho Tiểu Nghiên đang nằm mê man trên đầu gối Hàm Ân Tĩnh cảm nhận được, hơn nữa còn mãnh liệt hơn so với tên tiểu nhị đứng ngoài cửa sổ lúc nãy nhiều! Trong lúc ngủ mơ màng, người nàng liền run lên một cái, vặn vẹo người một cách bất an.
Ân Tĩnh cô đang đắm chìm trong tâm trạng kích động, phát giác trên đùi có động tĩnh, cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Nghiên ôm đuôi co người thành một đống, ngủ không an ổn, bộ dạng thật buồn cười, một luồng khí ấm áp nhẹ nhàng như làn gió xuân chậm rãi xua tan u uất oán hận trong lòng cô, sát ý như một khối băng bị đặt trong lửa, trong nháy mắt đã bị tan chảy, biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cô nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve thân thể mềm mại của nàng. Tiểu Nghiên cảm nhận được không còn bị uy hiếp nữa, mơ màng há miệng cắn tay áo cô, nghiến răng kẽo kẹt, rồi lại an tâm mà thiếp đi.
Tiểu nhị vừa mới bị dọa chết khiếp đứng dưới lầu cũng cảm thấy toàn thân buông lỏng, cảm giác sợ hãi hít thở không thông vừa rồi đảo mắt đã không còn nữa, dường như chỉ là một giấc ác mộng ảo giác.
Một trận gió thổi tới, tiểu nhị rùng mình hắt xì một cái thật to, lúc này mới phát hiện quần áo mình từ trong ra ngoài đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trên ót mồ hôi cũng chảy ròng ròng, sờ đến trái tim nhỏ của mình, đập rất bình thường, gãi gãi đầu nửa ngày cũng không hiểu được vừa rồi mình bị cái gì, không biết bị cái bệnh lạ nào... Nghĩ vậy, cuối cùng chẳng cần quan tâm đi nịnh nọt mấy vị khách lớn nữa, tiểu nhị quyết định chạy nhanh đi kiếm đại phu. Hắn còn trẻ, còn có mẹ già con thơ, không thể cứ như vậy mà chết vì một cái bệnh không rõ ràng.
Ân Tĩnh trong lòng tính toán kỹ càng, hôm sau liền trả phòng cùng Tiểu Nghiên rời đi. Tiểu Nghiên cũng không có ý gì, chỗ dựa cũ đã không biết đi nơi nào rồi, chỗ dựa mới này đối với nàng cũng không tệ, trước mắt cứ ở bên người cô cũng được.
Hơn nữa, cùng luyện phương pháp song tu với chỗ dựa này rất vui vẻ nha. Nhưng mà cái phương pháp song tu này ngoài cái thú vị bên ngoài thì chả có ích lợi gì! Tiểu Nghiên "cần cù chăm chỉ ngày ngày không ngừng" luyện, cũng đã hơn một tháng mà công lực cũng không có tăng lên nửa điểm.
Chỗ dựa của nàng luôn an ủi, nói qua một chút thời gian nữa thì mới nhìn thấy được hiệu quả, cũng đúng! Nàng biết luyện công không thể nào một lần là được. Nàng ở trong động tu luyện gần năm trăm năm, hiện tại mới chỉ hơn một tháng thì đã là cái gì! Quả thật là không nên nóng vội.
May mắn là Ân Tĩnh không vận dụng pháp lực tìm hiểu Tiểu Nghiên suy nghĩ gì, nàng cũng không có nhắc đến những tâm tư này với cô, nếu không đoán chừng cô sẽ dở khóc dở cười, tức muốn chết, có lẽ... sẽ có một chút cảm thấy áy náy, chỉ là có lẽ vậy.
Ân Tĩnh định trên đường kiếm một ít cỏ tiên làm thuốc bổ cho Tiểu Nghiên, tiên đan thì trực tiếp cho ăn là ổn rồi, cỏ tiên thì để lúc về động phủ luyện thành thuốc cho Tiểu Nghiên dùng. Vì vậy, hành trình bị chậm đi rất nhiều.
Việc này chỉ khổ cho những chỗ thần tiên yêu quái bị đi qua, có rất nhiều tên cô vốn không quen biết, lại càng không rõ bọn chúng có dính dáng đến tiên đan tiên thảo cô cần hay không, nhưng mà chẳng sao, tự nhiên có người tự đến "mách bảo" lấy lòng.
Chuyện cô gần đây cướp đoạt tiên đan tiên thảo khắp nơi, không ít thần tiên yêu ma cũng đã được nghe đồn, ai có bảo vật tự nhiên cảm thấy lo lắng. Đúng thật là có không ít tên tâm địa xấu xa nhân cơ hội này mà lợi dụng Ân Tĩnh đả kích đối thủ, nhằm báo thù riêng, chủ động báo cho cô "tình hình tồn kho" của đối thủ. Những tên đã gặp phải tổn thất tất nhiên cũng sẽ không cam chịu, cũng muốn người khác phải chịu tội như mình, liền báo cho cô tình trạng của cải của tên khác, trong chốc lát đủ loại tin đồn bay đầy trời, dọa những thần tiên yêu quái khác.
Sự kiện đơn thuần lúc đầu trở nên ngày càng phức tạp, tình thế còn ngày càng lan rộng hơn. Ân Tĩnh tất nhiên cũng mặc kệ những thần tiên yêu quái kia náo loạn thành bộ dạng gì, chỉ cần cô đạt được mục đích là tốt rồi.
Tiểu Nghiên mỗi này ăn "thuốc bổ", càng ngày càng nhiều, ăn uống cũng thật tốt, công lực thì không thấy thêm, ngược lại thân thể thì mập ra nhiều. Trong đêm, Ân Tĩnh ôm một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ngày càng đầy đặn, cũng thấy rất vừa lòng thỏa mãn - chỗ nên béo thì béo lên không ít, chỗ nên gầy thì vẫn rất gầy như trước. Tiểu hồ ly tinh trời sinh đã là một thứ mê người, làm sao đẹp lâu như vậy chứ!
Một người một hồ tiếp tục sống tiêu dao vui vẻ, cuối cùng cũng có một ngày họ gặp phải chuyện xấu. Việc này cũng là do hành vi cướp bóc tùy ý của Ân Tĩnh mà ra...
Hàm Ân Tĩnh xưa nay dầu muối không vào, người có thể lọt vào mắt cô cũng rất ít, chẳng có mấy khi cô muốn thứ gì đấy. Có một ít tiểu tiên, tiểu yêu đều tính toán cho mình, đều muốn chủ động dâng vật quý để thiết lập mối quan hệ với cô. Có Ân Tĩnh che chở, từ nay về sau, trong tam giới không cần e ngại gì cả, thần tiên yêu ma khác muốn động vào cũng phải suy nghĩ một lần xem có dám trêu chọc vào chỗ dựa thế lực hay không.
Nhưng mà muốn biết được hành tung của cô thật sự rất khó, cô không thích bị người ngoài rình mò, cũng không hề có liên hệ với bất cứ thần tiên yêu quái bình thường nào, chỉ đến lúc chỗ nào đấy có tin bị Ân Tĩnh cướp đồ thì mọi người mới biết được cô ở chỗ đó, mà lúc đó thì Ân Tĩnh cũng đã sớm rời đi.
Tuy nhiên, những yêu tinh thông minh cũng có thể dựa theo trình tự hành động của cô mà đoán được hướng đi, đặc biệt là một yêu tinh xinh đẹp đa tình mà thông minh phi thường.
Ngày hôm đó, Tiểu Nghiên làm nũng đòi ăn gà nướng, Ân Tĩnh liền đưa nàng vào tửu lâu tốt nhất trong một cái trấn nhỏ nghỉ trọ. Cô chọn lựa một phòng tốt để ngồi xuống. Đợi tiểu nhị đem món ăn lên lui ra, Tiểu Nghiên mới từ trong tay áo cô chui ra, nhảy lên mặt bàn, hướng về phía đĩa gà nướng mà cắn một miếng.
Ân Tĩnh nhanh tay nhanh mắt, khẽ vươn tay ôm nàng trở về.
Hy vọng cắn được một miếng gà nướng của Tiểu Nghiên thất bại, liền ở trong lòng cô mà dùng sức vặn vẹo, làm nũng nói : "Ta muốn ăn gà nướng, thả ta ra!"
"Biến thành người, quy củ ngồi xuống, dùng đũa để ăn!" Ân Tĩnh không cho nàng thương lượng. Lúc trước là lo nàng căn cơ đã bị hao tổn, thân thể suy yếu nên nàng thế nào cũng được, hiện tại nàng mỗi ngày đều được ăn thuốc bổ như vậy, nguyên khí dư thừa, nhất định phải làm cho nàng học được quy củ. Hơn nữa cô không muốn chỉ những lúc thân mật với nàng ban đêm mới nhìn thấy hình dạng con người xinh đẹp của nàng, phải làm cho nàng nhanh quen với cách sống của con người.
Tiểu Nghiên mấy ngày nay được nuông chiều nên đã sớm quên đi nỗi sợ hãi với Ân Tĩnh, nghe vậy ngẩng cái đầu nhỏ lên, lớn tiếng phản kháng: "Không muốn! Ta muốn cứ ăn như thế này!"
Cô giận tái mặt : "Vậy thì đừng ăn!"
Tiểu Nghiên đã lâu rồi không bị cô hung, chớp chớp mắt như muốn khóc. Ân Tĩnh nhìn thấy thế có chút mềm lòng, trong chốc lát một người một cáo cứ giằng co như vậy mãi.
Cửa phòng bỗng vang lên mấy tiếng gõ nhẹ nhàng, một giọng nói của nữ nhân từ bên ngoài truyền vào, ôn nhu mà còn có linh hoạt, kỳ ảo, ưu nhã : "Trong phòng có phải là Tĩnh quân không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com