Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 94: Chờ gia trưởng

Tiểu Nghiên đẩy đẩy vạt áo trước của Vân Cảnh, một nữa đầu thò ra nhìn lén, thấy Ân Tĩnh cau mày chờ nàng, trong lòng cả kinh vội vã trốn trở vào, nàng thấy bộ dáng giận dữ của cô thì liền sợ hãi.

Ân Tĩnh thấy nàng phản ứng như vậy, trong lòng đau khổ, cái tiểu hồ ly vô liêm sỉ này, bên cạnh cô hết ăn lại uống, ăn no thì muốn chạy, bản thân đối với nàng tốt như vậy, nàng không có lấy một điểm cảm kích, chỉ cần có cơ hội tốt liền ưu tiên nghĩ cách rời đi! Cô có đáng sợ như vậy không?

Hay là nàng vẫn còn ghi hận ngày trước cô mắng nàng, lừa nàng, hại nàng thiếu chút nữa mất mạng?

"Vì sao nàng muốn đi?"

Ân Tĩnh cố gắng áp chế không cam long cùng tức giận, mở miệng hỏi.

Vân Cảnh lần nữa giành trả lời:

"Nàng không phải là người của ngươi, bị ngươi kiên quyết bắt lại, muốn rời đi không phải là rất bình thường sao?"

Ân Tĩnh tiếp tục bỏ qua hắn, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ hở ra trước ngực hắn, Vân Cảnh cà lơ phớt phơ nói:

" Ngươi nhìn chằm chằm vào ngực ta như thế ta sẽ xấu hổ a! Ta đối ngươi không có hứng thú, ngươi yêu ta, ta sẽ đau lòng."

Hắn miệng nói bậy, nhưng khóe mắt vẫn nhìn về phía Quỷ Môn Quan, Ân Tĩnh rốt cục cũng bỏ cho hắn ít thời gian, mở miệng nói:

"Không cần nhìn, hiện tại cho dù bọn họ có tới cũng vô dụng, Tiểu Nghiên nàng phải ở lại đây."

Vân Cảnh nãy giờ liên tục tìm cách kéo dài thời gian, vì hy vọng Thiên Lý Nhãn phụ trách quan sát tình hình địch có thể thấy bọn hắn đang ở giữa không trung bên này, không che, không đậy, Thiên lý Nhãn cùng Thuận Nhĩ Phong có thể nghe thấy được động tĩnh bên này của bọn hắn.

Chỉ cần các sư huynh đệ tới, cho dù là không thể đánh bại Ân Tĩnh, nhưng ít nhất cũng có thể mang Tiểu Nghiên chạy đi là xong. Không nghĩ tới Ân Tĩnh kia từ lâu đã nhìn thấu tâm tư của hắn, hơn nữa cũng không có sợ hãi.

" Ngươi đã không ngại, vậy chờ các sự huynh đệ của ta tới rò sẽ tiếp tục thật tốt phân bua phải trái."

Vân Cảnh cuối cùng dứt khoát giở trò vô lại, kiếm trên tay nhoáng lên liền thu lại, nghênh ngang xếp gối ngồi giữa không trung. Kiếm pháp của hắn sớm đã luyện thành, có thể cùng với thân thể hòa làm một, cho nên người bên ngoài cơ bản không thể nhìn thấy hắn mang theo kiếm, chỉ có lúc đối địch mới có thể thấy thanh kiếm tách ra từ trong cơ thể.

Ân Tĩnh lườm tên lưu manh trước mặt một cái, có chút kỳ quái, kẻ lúc nào cũng giả nhân giả nghĩa ra vẻ đạo mạo như Phác Hiếu Mẫn thế nào lại nhận lấy một đệ tử như vậy, nhưng mà cho dù mamhf ta có dẫn tất cả đồ tử đồ tôn của mình tới, cô cũng tin vào khả năng không cần động thủ cũng có thể đem Tiểu Nghiên lưu lại -- trừ phi Hiếu Mẫn nàng ta có thể vô tình để mặc cho các yêu ma quỷ quái tất cả chạy đến nhân gian, giết lên thiên đình.

Với lực lượng của phản quân ở địa phủ hiện tại, không cần tới bang trợ của cô, Hiếu Mẫn hẳn là có khả năng bảo vệ cho quỷ môn quan, kỳ quái chính là lần này nàng ta chỉ phái đệ tử đến đây, chính mình yên ổn ở thiên đình không chịu ra tay.

Tình thế trước mắt chỉ dựa vào mấy tên đệ tử của nàng ta, cho dù là pháp thuật của Tiểu Nghiên đột nhiên tăng mạnh, muốn bảo vệ cho Quỷ Môn Quan cũng có chút miễn cưỡng. Nếu như bọn người này kiên quyết mang Tiểu Nghiên rời đi cô thực không ngại ngược lại trợ giúp địa phủ phản quân công phá Quỷ Môn Quan, nói muốn thay đổi thế cục đối với cô chẳng qua chỉ là một suy nghĩ.

Thanh Lương Quan hành sự luôn lấy giữ gìn ổn định tam giới là trách nhiệm, không đến mức vì luyến tiếc tiểu sư muội mà ngồi xem tam giới đại loạn chứ.

Nhìn Tiểu Nghiên bên trong vạt áo của Vân Cảnh ra ra vaò vào đánh giá cô, cô thực hận không thể lập tức đạp Vân Cảnh, đem nàng từ chỗ trốn xách ra, thế nhưng vừa nghĩ đến dáng dấp khóc đau thương của nàng, cô liền không thể làm gì khác hơn là nghiến răng nghiến lợi đợi.

Trên Qủy Môn Quan, Thiên Lý Nhãn đã nhìn thấy tình huống bên này, phái người báo lại với mấy người Vân Sơ, nói Vân Cảnh mang theo Tiểu Nghiên ở điện Diêm La bị một hắc y nữ nhân thần bí cản đường.

Vân Sơ và Vân Khởi liếc nhau, quỷ tốt yêu binh ở dưới cổn thành đã bị đẩy ra xa mười dặm, cho dù bọn họ tấn công lần thứ hai, chỉ cần Vân Lan, Vân Chỉ và Vân Hư ba người này có thể bảo vệ một trận, bọn họ nếu nhanh chóng trở về chắc còn kịp.

Kỳ quái chính là không biết hắc y nữ nhân kia từ đâu tới, các đường phản quân có thể tạm thời rút lui chắc hẳn cũng là do cô ta giúp đỡ, nói vậy đối với bọn họ là có thiện ý.

Bây giờ tự dưng lại chặn đường Vân Cảnh và Tiểu Nghiên, đến tột cùng là muốn làm gì đây. Một nhân vật lợi hại như vậy nếu như kết cấu cùng phản quân, sợ rằng Quỷ Môn Quan tuyệt đối không thể giữ.

Vân Sơ vội vả gọi ba sư đệ tới dặn dò, sau đó cùng với Vân Khởi chuẩn bị xuất phát đi cứu Vân Cảnh.

Vân Hư bước lên kéo hai vị sư huynh lại nói:

"Nữ nhân này có thể là Hàm Ân Tĩnh, là đại tỷ của sư phụ, nhưng mà cô ta đối với sư phụ có thành kiến, còn cùng Tiểu Nghiên từ trước đã quen biết, sư huynh, các ngươi cẩn thận!"

Nói xong không chú ý tới ánh mắt kinh ngạc của Vân Sơ và Vân Khởi, thối lui vài bước cùng với Vân Lan, Vân Chỉ mỗi người có vị trí riêng của mình, chuẩn bị thủ thành.

Trong mắt Vân Khởi lóe lên một tia hiểu rõ ràng, cũng đoán được khái quát. Ân Tĩnh đã khống chế thủ lĩnh của các phủ phản quân, phái người dùng biện pháp đem Tiểu Nghiên bắt đi, Vân Cảnh tìm được nàng, muốn dẫn nàng rời đi, cho nên bị cô ngăn cản.

"Đại sư huynh, chúng ta phải cố gắng tránh không xung đột với Hàm Ân Tĩnh, chúng ta tùy cơ ứng biến."

Vân Khởi hướng Vân Sơ nói. " Ân Tĩnh này có thể dễ dàng áp đảo các thủ lĩnh của các lộ phản quân, pháp lực vô biên, đối phó với Vân Cảnh nửa điểm cũng không khó, thế nhưng dựa theo những gì Thiên Lí Nhãn nói, cô ta chỉ đem người ngăn cản, không có động thủ, chuyện này đã nói lên cô không muốn làm cho mọi chuyện đi đến đường cùng, mặc kệ là vì nguyên nhân gì."

Có thể tranh thủ cô ta giúp đỡ trấn thủ Quỷ Môn Quan cho đến tháng sau, bọn họ nhất định có thể thành công rút lui, nhưng nếu đắc tội với cô ta, chẳng khác nào vô duyên vô cớ đem cho phản quân một viện binh mạnh mẽ, đến lúc đó cho dù bọn hắn có liều mạng cũng không thể giữ Quỷ Môn Quan không bị công phá. Nếu không giúp cũng không thể để Ân Tĩnh kia trở thành kẻ thù mới được.

Vân Khởi suy nghĩ cẩn thận chu đáo, tính cách giống với sư phụ, mặc dù trong các sư huynh đệ hắn đứng thứ hai nhưng đối Vân Sơ nói gì nghe nấy.

Vân Sơ đại khái cũng có thể đoán được một chút đầu mối, nhất là nếu hắc y nhân kia cùng với hắc y nhân mà hắn nhìn thấy ở vong Xuyên là cùng một người, thì càng nan giải.

Hai sư huynh đệ chạy tới thì thấy Vân Cảnh đang ngồi khoanh chân dưới đất, cười vui vẻ, và Ân Tĩnh hờ hững ở trước mặt hắn, tư thế thả lỏng, thế nhưng cho dù là Vân Sơ cũng cảm thấy áp lực rất lớn -- vừa xa xa thấy bóng lưng của Hàm Ân Tĩnh, hắn cơ bản đã khẳng định người này là cao thủ lần trước hắn gặp ở Vong Xuyên.

" Chẳng hay sư đệ, sư muội của tại hạ có chỗ nào đắc tội? Tại hạ trước tiên tạ lỗi!"

Vân Sơ và Vân Khởi song song tiến lên thi lễ, rất khách khí. Một bên âm thầm quan sát sắc mặt Hàm Ân Tĩnh.

Ân Tĩnh nhìn qua so với Vân Cảnh không lớn hơn bao nhiêu, bất quá sư phụ của bọn họ, thoạt nhìn dáng dấp cùng nữ nhân này, vừa nghĩ tới như lời Vân Hư nói, đây là đại tỷ của sư phụ- Quả nhiên hình dáng bên ngoài có chút giống nhau. Vậy người này chính là sư mẫu của bọn họ, cũng nên đối cô ta khách khí một chút.

Tiểu Nghiên nghe được giọng của hai sư huynh, dũng khí cũng tăng lên một chút, ló ra kêu:

"Sư huynh!"

Giọng không lớn, lộ ra vài phần giống như một tiểu hài tử bị khi dễ ủy khuất thấy gia trưởng.

Ân Tĩnh trừng mắt với Tiểu Nghiên, thành công làm cho nàng nuốt câu nói tiếp theo vào trong bụng, lại đối với sự khách khí Vân Sơ và Vân Khởi lờ đi, thản nhiên nói:

"Người đều đến đông đủ rồi sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com