Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌠 03 -- MỘT THẾ GIỚI MỚI 🌠

-..---.. -..-.--- -...-.-. -..-.... -...-.-- -...-.--

-- CHƯƠNG 03 --


Khi Minh Chi đẩy cửa đi vào, hai anh em vẫn đang nói chuyện. Tuy rằng cô không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng từ vẻ mặt thì vẫn có thể đoán được quan hệ giữa hai người đã hòa thuận hơn nhiều.

Xem ra, cuối cùng Tạ Vân Phàm cũng biết suy nghĩ thấu đáo rồi.

Minh Chi cảm thấy rất vui mừng, đi vào đặt cặp lồng trong tay lên bàn rồi nói: "Nào, ăn chút gì đi đã. Chị nấu cháo cá cho dễ tiêu hóa rồi đây."

Tạ Tinh Hà ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Chị, hôm qua chị đưa em tới bệnh viện à?"

Minh Chi nhìn y, ánh mắt rất là phức tạp: "Cũng may chiều qua chị có việc cần tìm nên mới tới nhà cậu. Nếu không phải chị thấy lọ thuốc trên bàn của cậu trống không, kịp thời đưa cậu tới bệnh viện thì nói không chừng cậu đã mất mạng rồi đấy."

Tạ Tinh Hà rời mắt đi chỗ khác, giọng nói khàn khàn: "Cũng do em nhất thời xúc động, nghĩ không bằng chết đi, đừng để liên lụy tới mọi người..."

Minh Chi trách mắng: "Nói bậy cái gì đấy? Tiền có thể từ từ nghĩ cách, mạng chỉ có một mà thôi. Sau này không được xằng bậy như thế nữa."

"Dạ." — Tạ Tinh Hà hổ thẹn mà cúi đầu: "Gần đây đã phiền chị nhiều rồi ạ."

Chị họ Minh Chi tốt nghiệp ngành kế toán của trường đại học hàng đầu, sau khi Tạ Tinh Hà tiếp nhận chức vị chủ tịch đã nghĩ "người trong nhà quản lý tài chính thì đáng tin hơn", cho nên đã mời Minh Chi về Tập đoàn Tinh Vân làm Giám đốc Tài vụ.

Những ngày gần đây, toàn bộ việc thanh lý phá sản đều do cô phụ trách. Ngày hôm qua cũng may cô có việc cần tìm Tạ Tinh Hà, cho nên cô mới phát hiện y đã nốc nguyên cả lọ thuốc ngủ mà kịp thời đưa vào viện. Nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Tạ Tinh Hà cúi đầu ăn cháo, Tạ Vân Phàm cũng ngồi xuống bên cạnh ăn cùng. Nói gì thì nói, chị họ nấu cơm rất ngon, cháo cá mà cô nấu thơm nồng nóng hổi.

Tạ Vân Phàm ăn một bát cháo lớn lấp đầy bụng xong thì chủ động dọn dẹp bát đũa, đi qua nói: "Chị, bác sĩ bảo tình hình của anh em đã ổn định rồi, hôm nay có thể ra viện."

"Được, để chị đi làm thủ tục xuất viện."

——

Tài xế đã lái xe tới cửa bệnh viện đón họ.

Về tới nhà, Tạ Tinh Hà nhìn về phía Minh Chi, áy náy mà nói: "Chị, chị tranh thủ thời gian đi tìm công ty khác nhé. Với kinh nghiệm của chị, chị nhất định có thể vào làm trong công ty lớn, em không muốn làm lỡ việc của chị."

Minh Chi do dự một lát, nói: "Đúng là gần đây chị đang tính đi tìm việc mới. Tiền tiết kiệm trong tay chị không nhiều lắm, còn phải nuôi con, không thể theo cậu đi khởi nghiệp được."

Tạ Tinh Hà vội nói: "Em hiểu mà chị. Công ty thực sự đã phá sản rồi, chị tìm con đường khác là đúng. Em thực sự nợ chị nhiều lắm, đến cả tiền lương gần đây cũng không có cách nào trả cho chị được."

Minh Chi nhẹ nhàng vỗ cánh tay y: "Người nhà cả, đừng khách sáo như thế. Sau này nếu cần chị giúp đỡ thì cứ gọi điện thoại."

Tạ Tinh Hà gật đầu, tiễn cô ra ngoài.

Chị họ đi rồi, hai anh em cùng nhau vào phòng khách ngồi xuống.

Tâm tình Tạ Tinh Hà tuột dốc rõ ràng, y châm một điếu thuốc rồi từ từ hút, không nói thêm gì nữa.

Tạ Vân Phàm lấy điện thoại ra xem giờ, nói: "Anh, ngày mai mình tới đại lý xe bán chiếc xe thể thao kia của em đi, trả trước phần của tháng này."

"... Em nghiêm túc à?" — Y còn tưởng rằng em trai mình chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không ngờ nó lại thật sự định làm như vậy.

Phải để em trai bán xe trả nợ, thật ra Tạ Tinh Hà rất ngượng ngùng. Y dụi tắt điếu thuốc, xấu hổ sờ sờ mũi, thấp giọng nói: "Người nợ là anh, không cần em trả giúp đâu."

"Xe là bố mẹ mua cho em, tiền tiết kiệm cũng là bố mẹ để lại. Anh là anh trai em, bây giờ anh gặp khó khăn, sao em có thể mặc kệ anh được?" — Tạ Vân Phàm nhìn y, ánh mắt thành khẩn: "Bố mẹ dưới suối vàng mà biết được, chắc hẳn cũng muốn hai anh em mình giúp đỡ lẫn nhau mà, đúng không."

Hình như cũng có lý? Tạ Tinh Hà còn chưa kịp phản bác, đã nghe em trai mình nói tiếp: "Gần đây anh bị áp lực quá, nếu chuyện công ty đã vậy rồi, không thì anh đi du lịch giải sầu chút đi, thả lỏng tinh thần."

"...... Giải sầu?" — Y làm gì có tinh thần để mà đi giải sầu cơ chứ?

"Vâng, cứ ở trong nhà mãi thì lại lo chuyện lông gà vỏ tỏi thôi, còn không bằng anh cứ tạm thời buông bỏ hết những chuyện đó, ra ngoài một chút." — Tạ Vân Phàm đề nghị: "Đợi anh điều chỉnh được tâm trạng rồi, không chừng sẽ có góc nhìn mới, nhà họ Tạ chúng ta lại có thể làm lại từ đầu."

Tạ Tinh Hà nghi hoặc mà nhìn em trai mình.

Lạ thật, trải qua chuyện lần này, em trai hình như đột ngột trưởng thành sau một đêm vậy. Chủ động quan tâm y, bán xe giúp y trả nợ, giờ còn đề nghị y ra ngoài du lịch giải sầu?

Cũng đúng, trước mắt y đúng là không thể nghĩ ra cách trả khoản nợ kếch xù kia, nếu cứ tiếp tục thế này thì y sẽ mắc trầm cảm mất. Đi ra ngoài một chút, nói không chừng có thể có góc nhìn mới.

Tạ Tinh Hà im lặng một lát, nói: "Được, anh đi biển chơi mấy ngày, quay về lại nghĩ cách."

Y nhìn em trai mình, nghiêm túc nói: "Em vẫn phải đi học cho tử tế, đừng có tưởng anh không có ở đây thì mình có thể làm ông trời. Cuối kỳ này mà còn trượt trên hai tín thì đừng trách anh đánh em."

"Biết rồi mà." — Tạ Vân Phàm vò đầu cười cười, nói: "Anh cứ việc đi nghỉ phép đi, em sẽ học hành chăm chỉ."

"Ờ." — Tạ Tinh Hà nửa tin nửa ngờ mà nhìn em trai một cái, quay người đi lên tầng.

Tạ Vân Phàm khẽ thở phào một hơi.

Đã là người trưởng thành rồi mà còn bị anh trai nắm đầu dạy bảo, thật sự là anh không quen lắm.

Nhưng chỉ có để người anh trai không có năng khiếu kinh doanh, lại vô cùng "quan tâm em trai" này đi chỗ khác, anh mới có thể thoải mái làm chuyện mà mình muốn làm.

Ít nhất thì, ba triệu mà bố mẹ để lại kia anh có thể tùy ý sử dụng. Bằng không, ngày nào cũng bị anh trai dò hỏi "thằng nhóc này lại tiêu lung tung gì đấy" cũng là một chuyện rất đau đầu.

——

Ngày hôm sau, Tạ Vân Phàm tới đại lý bán chiếc xe thể thao của mình đi. Số tiền bán được vừa đủ để trả khoản nợ tháng này. Tuy rằng số tiền này cũng chỉ như muối bỏ biển, nhưng ít nhất ngân hàng sẽ không gọi điện giục trả nợ, Tạ Tinh Hà cũng có thể yên lòng được một hai tháng này.

Trưa hôm đó, Tạ Vân Phàm liền mua vé đi đảo Nam Dương cho anh trai mình ngay và luôn.

Tạ Tinh Hà cứ có ảo giác như "em trai chờ không nổi mà muốn tống mình đi", y thậm chí còn nghi ngờ Tạ Vân Phàm bảo y đi du lịch giải sầu là vì "có âm mưu gì khác". Cho nên, đi đến tận sân bay rồi mà y vẫn còn quay đầu lại nói: "Anh đi rồi, em liệu mà đừng có gây rối đó!"

Tạ Vân Phàm cười, phất tay với y: "Ngày mai em sẽ về trường đi học ngay. Nếu anh không tin thì cứ gọi điện cho thầy giáo của em, kiểm tra lúc nào cũng được."

Tạ Tinh Hà qua của check-in mà vẫn không yên tâm, vừa lên máy bay đã gửi thêm một tin nhắn qua Wechat cho anh: [Anh sẽ gọi điện thoại cho thầy giáo của em thật đấy. Thằng nhõi nhà em mà dám trốn học, đánh nhau thì cứ liệu cái thần hồn, thử xem về anh có đánh em không.]

Tạ Vân Phàm: "......"

Xem ra muốn thay đổi ấn tượng "em trai ngu ngốc" trong lòng anh hai còn cần nhiều thời gian lắm.

——

Đưa anh trai đi rồi, Tạ Vân Phàm về nhà, vào phòng làm việc mở máy tính ra.

Anh click vào trang web [Mobile Gamehouse] ở đầu mục kết quả.

Đây là nền tảng phân phối game (*) trong nước lớn nhất hiện nay. Gần như tất cả game mobile đều phát hành và quảng bá trên nền tảng này, người chơi cũng có thể chấm điểm và bình luận về trò chơi ở đây. Rất nhiều người sẽ lên trang web này để tìm kiếm trò chơi mới, một vài trò chơi nhỏ ít được biết đến cũng có thể được tìm thấy trên nền tảng này.

Cơ chế chấm điểm cho trò chơi của nền tảng vô cùng nghiêm ngặt. Người dùng cần phải đăng ký định danh qua số điện thoại và căn cước công dân, rất khó có thể mua số liệu để lên đầu bảng. Việc này cũng đảm bảo mức điểm trên [Mobile Gamehouse] phần lớn đến từ tiếng lòng thực sự của người chơi, khá công bằng và không thiên vị.

Tạ Vân Phàm mở bảng xếp hạng ra, nhìn thấy hàng loạt tựa game rực rỡ sắc màu tràn vào mắt.

Game bắn súng "Nguy cơ nơi hoang dã", game âm nhạc "Nhóm nhạc Rock 'n' Roll", game nuôi thú "Vườn quái vật", game mạo hiểm "Thời đại hàng hải",... còn có cái gì mà "Đột biến Gene", "Thám hiểm Sao Diêm Vương", "Cyberpunk – Zone 74"...

Nhìn một lúc, Tạ Vân Phàm không khỏi nảy ra một dấu chấm hỏi trong đầu.

Lúc trước tìm thông tin, thấy tên mấy tựa game lạ này anh cũng không để ý lắm, nhưng bây giờ nhìn kỹ bảng xếp hạng, tại sao cũng chỉ thấy toàn là các trò chơi lấy bối cảnh "khoa học viễn tưởng" vậy?

Từ miêu tả của game mà nói, 20% trò chơi có bối cảnh hiện thực, 80% còn lại đều có bối cảnh vũ trụ, vùng đất chết, tận thế, chiến đấu...

Con người ở trong những trò chơi này, nếu không phải đã chết sạch thì chính là đang trên con đường diệt vong.

Đổi hẳn một thế giới khác, không nhìn thấy tên các tựa game quen thuộc cũng là điều nằm trong dự đoán. Chỉ là, anh không ngờ rằng đến một cái tên có phong cách phục cổ cũng không có?!

Ví dụ như những đề tài đã được lấy cảm hứng, xào đi xào lại vô số lần ở thế giới gốc như "Tam Quốc xxx", "Tây Du xxx" gì đó, vậy mà lại hoàn toàn không có bất cứ dấu vết gì ở nơi này.

Chẳng lẽ thế giới này hoàn toàn không phải Trung Quốc mà anh đã từng sống sao?

Nhưng người xung quanh anh đều đang nói tiếng Trung mà, giao lưu có trở ngại gì đâu?

Tạ Vân Phàm cau mày trầm tư một lát, suy nghĩ cẩn thận liền nhanh chóng hiểu ra.

Rất có thể thế giới xa lạ này là một thời không song song trong truyền thuyết, trước mắt, ở đây vẫn chưa có bất kỳ trò chơi mang hơi hướng phục cổ nào.

Hai mắt Tạ Vân Phàm chợt sáng rực lên.

Anh đã phát hiện ra châu lục mới!

Trò chơi phục cổ là phong cách trò chơi mà anh am hiểu nhất. Năm đó để làm game, anh đã tìm đọc rất nhiều tài liệu lịch sử, ý tưởng trong đầu chất chồng như núi, rất nhiều sáng kiến anh còn chưa kịp thực hiện.

Vừa hay thị trường game phục cổ ở thế giới này lại bỏ trống, anh có thể tập trung vào lĩnh vực mà mình thích nhất, bắt tay vào làm những dự án mà anh từng vô cùng muốn thực hiện nhưng lại vì đủ loại nguyên nhân mà không thể làm được kia.

Lịch sử văn hóa 5000 năm của Hoa Hạ... đây thực sự là kho tư liệu khổng lồ mà!

Anh tin rằng, tuy rằng thế giới này đang thịnh hành trò chơi có phong cách khoa học viễn tưởng, nhưng game phục cổ nhất định cũng sẽ có chỗ đứng của mình!

Bước đầu tiên, chính là bắt đầu thành lập studio làm game của chính mình!

Tạ Vân Phàm hạ quyết tâm, lên mạng tìm kiếm thủ tục đăng ký mở phòng làm việc cá nhân.

Để studio cá nhân được Cục Quản lý Công thương cấp phép, anh cần xuất trình một loạt giấy tờ liên quan. Theo hiệu suất làm việc của thế giới này, trong vòng ba ngày là có thể có được giấy phép kinh doanh.

Vốn điều lệ ban đầu là 1 triệu được anh rút ra từ tiền tiết kiệm, đăng ký với hình thức "vốn cá nhân". Về phần sau này có muốn có thêm cổ đông, mở rộng quy mô, thành lập công ty hay không... đến lúc đó lại tùy cơ ứng biến.

Tạ Vân Phàm mở phần mềm thiết kế ra, thuận tay vẽ một chiếc logo cho studio của mình.

Ba ngọn sóng đơn giản, bên trên có một chiếc thuyền buồm be bé xinh xinh.

Studio Dương Phàm.

Giương buồm rẽ sóng, thuận buồm xuôi gió, ngụ ý rất tốt.

Đây cũng là tên studio mà anh từng dùng, mong là nó có thể mang đến vận may cho anh.

Ở thế giới gốc, sau khi tốt nghiệp đại học, anh đã đầu quân cho một công ty trò chơi nổi tiếng trong nước, làm nhà phát triển game nhiều năm, tích lũy được nhiều kinh nghiệm phong phú. Sau này bởi vì công ty chia bè kết phái, anh dứt khoát từ chức ra ngoài khởi nghiệp, dựng lên Studio Dương Phàm của chính mình.

Ban đầu, studio chỉ có ba người, sau đó dần dần biến thành mười người, rồi lại năm mươi... Đợi khi trò chơi mà anh phát triển bước lên vị trí đầu tiên trên bảng xếp hạng, studio của anh đã có tới mấy trăm nhân viên.

Giờ đây ở thế giới mới này, anh đã không còn trợ thủ, cũng không có cả đội ngũ hùng hậu, chỉ có một thân một mình.

Cứ coi như bắt đầu từ con số 0 thêm lần nữa vậy.

Tạ Vân Phàm nheo mắt, tựa lưng vào ghế rồi vươn vai.

Giờ khắc này, anh chợt tìm lại được nhiệt huyết sôi trào của thời điểm vừa mới bắt đầu dựng xây sự nghiệp.

Năm đó bị lãnh đạo trong công ty gạt bỏ, anh nghẹn một cục tức trong bụng mà từ chức, thành lập phòng làm việc cá nhân, muốn tự dựng lên đế chế của mình.

Khoảng thời gian đó ngày nào anh cũng phải tăng ca tới khuya, người cũng sụt hẳn 10kg. Chỉ tiếc là trò chơi độc lập đầu tiên mà anh làm ra không kiếm được tiền, nửa năm bận rộn biến thành công cốc, anh nghèo đến độ phải ăn mì gói cầm hơi mỗi ngày......

Mãi cho tới sau này, phòng làm việc của anh mới dần dần khởi sắc.

Anh là người từng kinh qua sóng to gió lớn. Vì vậy, cho dù độ khó đầu game có ở mức "Địa ngục" như anh trai Tạ Tinh Hà có lỗ sạch của cải, còn thiếu nợ ngân hàng 200 triệu đi chăng nữa, cũng chẳng thể tạo ra chút ảnh hưởng gì với tâm thái của anh.

Có kinh nghiệm đã tích lũy từ kiếp trước, ít nhất lần này anh cũng có thể bỏ qua kha khá con đường vòng.

[CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI THẾ GIỚI MỚI, TẠ VÂN PHÀM!]

——————————

(*) Nền tảng phân phối game: Đây là một nền tảng phân phối kỹ thuật số và cửa hàng trò chơi trực tuyến, cho phép người dùng mua, tải xuống, cài đặt và tự động cập nhật trò chơi trên nhiều máy tính khác nhau. Trên một số nền tảng, người chơi còn có thể xem xếp hạng trò chơi, bình luận, săn sale game, xem live-stream game và cập nhật tình hình các trò chơi mà mình quan tâm.

Một số nền tảng phân phối game phổ biến mà các bạn có thể biết là Steam, Nintendo eShop, Epic Games, Origin (EA), Garena, Xbox, Riot Client,...

[Mobile Gamehouse] — raw là "手游之家", là diễn đàn tổng hợp thông tin về các tựa game mobile của Trung Quốc. Mình sẽ dịch thoát ý và để tên tiếng Anh luôn cho dễ hiểu.

——————————

(*) Chuộtt:

Lải lơ lải lơ ~ Chào mừng bạn đến với chiếc hố mới của Chuộtt =))))

Theo tuổi cơ thể thì Tạ Vân Phàm mới 20 thôi, nhưng thực tế thì anh đã là người đi làm nhiều năm, chững chạc và giàu kinh nghiệm rồi nên mình không thể để xưng hô là "cậu" được. Cho nên thực chất thì có khi anh Phàm còn "lớn tuổi" hơn cả Tạ Tinh Hà ấy chứ =))) Về mặt tinh thần, tôi cho rằng đây là troupe trẻ con chơi đồ cổ =))))) ngồi đợi cỏ non của anh Phàm lên sân khấu thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com